Chương 27

Đánh dấu tạm thời đã kết thúc, không khí bên trong xe lại yên tĩnh đến quỷ dị.

Lưu Gia Thư rũ mắt đánh giá thiếu nữ trước mắt, trong ánh mắt tràn ngập hơi nước, trên mặt còn mang theo một mảng ửng đỏ mê người, bộ váy xinh đẹp đã hoàn toàn nhăn nhúm, ngay cả hô hấp cũng dồn dập, lại không biết gì, hoàn toàn không hề phòng bị.

Đối với Alpha mà nói, đánh dấu tạm thời không phải trấn an, mà là như một loại dụ dỗ. Dụ dỗ chị nhấm nháp Omega ngọt ngào này, lại không thể ăn hết toàn bộ.

Bản tính chiếm hữu trong xương cốt lại ngo ngoe rục rịch, đang điên cuồng kêu gào phải hoàn toàn chiếm lấy cô.

Lưu Gia Thư ấn trán, cả người bị một sự tức giận không rõ bao phủ.

Vừa rồi chị quá xúc động, gần như đã không còn là chính chị.

Hơn nữa đánh dấu tạm thời có tác dụng bới cả hai bên, chị có thể sử dụng tin tức tố để trấn an Hồ Thùy Uyên, Hồ Thùy Uyên cũng có thể dùng tin tức tố để ảnh hưởng tới cô. Đây là lần thứ hai bọn họ đánh dấu tạm thời, nếu số lần đánh dấu lại nhiều hơn vài lần, chị không thể bảo đảm rằng mình còn có thể an ổn mà không chịu ảnh hưởng gì......

Chị cần tìm bác sĩ hỏi cho rõ điểm giới hạn của việc này.

Hồ Thùy Uyên đánh giá Quý Thẩm Tiêu thật cẩn thận, có chút không rõ cảm xúc của đối phương. Sao Lưu Gia Thư lại đột nhiên trở nên thâm trầm rồi?

Nhưng thật ra cô không ngại xong việc lại u buồn, nhưng mà cô cũng không định ngây người ở chỗ này, cố tình Lưu Gia Thư lại giống như cái ổ khóa từ trên trời rơi xuống, lại không có chìa khóa để mở ra.

Hồ Thùy Uyên thử gọi một tiếng:

🌸Lưu tổng?

🌸Yên lặng.

Âm thanh trầm thấp lạnh lùng của người phụ nữ vang lên.

Hồ Thùy Uyên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lưu Gia Thư lại ngồi bên trong xe thêm một chút nữa, lúc này mới gọi điện thoại bảo tài xế lái xe lại.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Không chào gì hết mà đi rồi?

Tầm mắt Lưu Gia Thư đảo qua trên người cô, không rõ ý nghĩa nói:

🌸Cô muốn về bằng cái bộ dáng đó?

Hồ Thùy Uyên nhất thời nghẹn lời, cuối cùng gửi tin nhắn cho Hồ Minh Hằng, ngoan ngoãn đi theo Lưu Gia Thư trở về.

Tin nhắn vừa gửi có một phút, cuộc gọi của Hồ Minh Hằng liền gọi tới.

🌸Có người nói em đi theo Lưu Gia Thư rồi?! Em không biết chị ta là người như thế nào sao? Em vậy mà còn quấn lấy chị ta?

Sư tử rống, xuyên qua loa diện thoại truyền ra ngoài.

Hồ Thùy Uyên có chút xấu hổ:

🌸Em không có quấn lấy chị ta, trùng hợp mà thôi.

🌸Lưu Gia Thư là người như vậy, sao có thể đưa em đi.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Chị ta chẳng những tặng đồ cho em, chị ta còn đánh dấu tạm thời em nữa.

Hồ Thùy Uyên rất muốn nói như vậy, nhưng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, hơn nữa nếu như Hồ Minh Hằng biết cô với Lưu Gia Thư đang qua lại với nhau, thì chắc Triệu Ngọc Long cũng sẽ biết, Triệu Ngọc Long luôn thích đua đòi, nếu ông biết như vậy thì Triệu Hoàng Lộc rất nhanh cũng sẽ biết. Đến lúc đó, gần như cả giới giải trí cũng đều biết.

Lại là một trận tinh phong huyết vũ.

Hồ Thùy Uyên rùng mình một cái, quyết định bảo vệ cái bí mật này thật kĩ.

Ngay khi cô đang nghiêm túc suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, Lưu Gia Thư đột nhiên nhận lấy điện thoại của cô.

Hồ Thùy Uyên đang muốn cướp về, liền nhìn thấy tay trái Lưu Gia Thư đặt trên môi làm động tác 'Suỵt', ngay sau đó nói với người ở đầu bên kia:

🌸Hồ tổng.

🌸Lưu, Lưu tổng?

Đột nhiên nghe như vậy, lời nói của Hồ Minh Hằng nhất thời cũng không nói ra được.

🌸Không biết chị có hiểu lầm gì với tôi, nhưng tôi chỉ là một người làm ăn bình thường.

Ngữ khí Lưu Gia Thư nhàn nhạt:

🌸Trên đường trở về thì tình cờ gặp được em gái chị, cô ấy nói có chuyện gấp phải rời đi, nên tôi liền giúp cô' ấy về một đoạn.

Hồ Minh Hằng giật mình:

🌸A? Là vậy sao?

Lưu Gia Thư lại nói:

🌸Em gái chị rất lễ phép, không cần lo lắng cho cô ấy.

🌸Vậy là tốt rồi.

Hồ Minh Hằng liên tục nói:

🌸Là tôi quấy rầy rồi, nó không làm phiền chị là được.

Lưu Gia Thư:

🌸Thế tôi cúp trước đây?

🌸Cúp cúp, chị làm đi!

Hồ Thùy Uyên nhận lại điện thoại, vẻ mặt không thể hiểu được:

🌸Chị của tôi sao lại sợ chị như vậy?

Người không sợ tôi sợ là chỉ có một người là cô.

Lưu Gia Thư nghĩ, nhưng cũng không nói ra, chỉ nói:

🌸Mọi người đều là người làm ăn, có khả năng chị gái cô hâm mộ tài năng của tôi chăng.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Chị còn biết xấu hổ hay không.

Vừa dứt lời, điện thoại Lưu Gia Thư cũng vang lên, vẫn là người quen thuộc kia, không thể cúp máy được.

🌸Cha

Lưu Gia Thư mở lời:

🌸Đã quên nói với cha, con có việc đi trước.

🌸Không sao.

Quyền Tiến Ngọc cười tủm tỉm nói:

🌸Kỳ Sanh nói nó nhìn thấy con với Hồ Thùy Uyên rời đi chung với nhau?

Lưu Gia Thư:

🌸Cô ấy có việc gấp, vừa đúng con cũng muốn đi, nên tiện đường đưa cô ấy đi.

Bên cạnh vang lên một âm thanh có mười phần tức giận:

🌸Chị chị đừng có bị cô ta lừa, chắc chắn cô ta đang lấy cớ để quấn lấy chị!

🌸Em cho rằng chị là em sao?

Lưu Gia Thư lười nghe y ồn ào, trực tiếp cúp điện thoại.

Lưu Khánh Hoa: "......"

Hồ Thùy Uyên càng nghi hoặc:

🌸Tại sao mọi người đều cảm tôi đang quấn lấy chị chứ?

🌸Việc này còn không rõ? Bởi vì thanh danh lúc trước của cô quá kém.

Lưu Gia Thư liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói:

🌸Nếu cô muốn, tôi có thể đăng một cái thông báo, nói cho mọi người rằng quan hệ của chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, theo như nhu cầu của mỗi người.

Hồ Thùy Uyên: "......"

🌸Đừng, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, là tôi quấn lấy chị.

Trên đường bọn họ trở về còn thuận đường tới bệnh viện, Hứa Mẫn Trang nói với bọn họ, Hồ Thùy Uyên đột nhiên biến từ A thành O nên tin tức tố không quá ổn định, nên lúc này mới đột nhiên tiến vào kỳ động dục, hơn nữa lúc thường thuốc ức chế chỉ có thể phát huy một nửa hiệu quả, nói cô phải liên hệ với bên nước ngoài để có thuộc đặc hiệu.

Hồ Thùy Uyên phất tay:

🌸Cảm ơn chị!

🌸Không cần khách khí, nếu thuốc tới tôi sẽ báo cho cô.

🌸Biết rồi.

Sau khi Hồ Thùy Uyên ra ngoài mới phát hiện Lưu Gia Thư còn đang ở bên trong, không biết là đang muốn thảo luận cái gid với Hứa Mẫn Trang. Nhưng vẻ mặt khi ra ngoài lại rất bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ sự dị thường nào.

Ước chừng sau khi qua bốn ngày, bắp ở đảo Cẩn Sảng đã chín dần, mọi người lại chuẩn bị trở lại quay chương trình.

Mới vừa rời khỏi máy bay đã bị một luồng khí nóng ập tới, Hồ Thùy Uyên lên xe của tổ chương trình, chờ khi tới nơi rồi mới phát hiện, cô vậy mà lại là người tới đây đầu tiên.

Sau khi cô đặt hành lý trong phòng xong, thì bắt đầu xuống lầu để sửa sang lại các phòng khác.

Rời đi hơn mười ngày, trong đống đồ cũng đã có một lớp bụi mỏng, Hồ Thùy Uyên lau bàn, lại đội mũ rơm đi ra vườn trái cây hái mấy trái dứa, mới vừa làm xong sinh tố dứa mix dưa hấu, bên ngoài đã truyền đến tiếng xe ô tô, là vợ chồng Mã Hồng Chi, Kim Thái Nam tới.

🌸Tôi còn tưởng rằng chúng tôi là người tới nhất cơ, không nghĩ tới cô lại tới trước.

Mã Hồng Chi mang theo va li bước vào nhà, thăm hỏi,

🌸Sao lại tới sớm vậy? Mà đang làm cái gì thế?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Tôi cũng vừa mới tới không lâu, có chút khát nên làm một ly đồ uống, có muốn uống một chút không?

🌸Để tôi tự mình làm đi.

Mã Hồng Chi rót đưa cho Kim Thái Nam một ly, lúc này mới rót cho chính mình.

🌸Cô đứa nhỏ này cũng quá cần mẫn rồi?

Kim Thái Nam nở một nụ cười, giống như có chút cảm thán:

🌸Lúc vừa tới khi tôi còn tưởng cô là một người rất lười cơ.

🌸A, chị nhớ ra rồi! Lúc ấy chúng ta còn......

Mã Hồng Chi đột nhiên ngừng câu chuyện.

Kim Thái Nam giật mình, cũng nhớ lại, hai người liếc nhau, rất ăn ý nở nụ cười.

Hồ Thùy Uyên cười cười:

🌸Cảm giác như tôi bị ghét bỏ.

🌸Có liên quan tới cô đó, về sau cô sẽ biết.

🌸Anh Thái Nam mệt mỏi rồi đúng không? Đi nghỉ ngơi một chút trước đi, bữa tối muốn ăn cái gì?"l

Kim Thái Nam mang thai, cũng không khách khí, bảo nấu đồ thanh đạm, lại đẩy Mã Hồng Chi qua hỗ trợ.

Hai người tới đồng ruộng hái bắp, khi đi trên bờ ruộng xanh tươi, Mã Hồng Chi nói với Hồ Thùy Uyên:

🌸Cô biết gì chưa? Lần này còn có hai vị khách quý khác tới đó.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Ai thế?

🌸Tổ đạo diễn cũng chưa nói, nhưng đêm nay sẽ đến.

Hồ Thùy Uyên gật đầu:

🌸Thế chúng ta làm nhiều đồ ăn thêm một chút.

Còn chưa tới ruộng bắp đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, Hồ Thùy Uyên cùng Mã Hồng Chi phân ra hai bên, chỉ một chút sau đã thu hoạch xong mọt sọt bắp. Màu trắng là bắp non, màu vàng chính là trái bắp thường thấy, đầy nước, thật sự rất mê người.

Khi trở về đã phát hiện Phác Anh Trâm với Trác Uyên Linh cũng đã tới rồi, cả hai bưng một ly sinh tố dứa mix dưa hấu, ngồi trên ghế sô pha hưởng hơi mát từ quạt máy.

Trác Uyên Linh ngửi mùi:

🌸Thơm quá!

Hồ Thùy Uyên:

🌸Cô lại đây lột bắp sẽ thấy càng thơm hơn.

Trác Uyên Linh lắc đầu:

🌸Không được, không được, tôi ngửi là được rồi.

Nói giỡn, tay cô ta quý giá như vậy, bảo hiểm cũng đều là 2000 vạn, sao lại có thể làm loại việc nặng nhọc này, vạn nhất bị dị ứng thì làm sao bây giờ?

Hồ Thùy Uyên buông sọt, ngồi dưới mái hiên lột vỏ bắp bên ngoài:

🌸Vậy cô muốn ăn không?

Trác Uyên Linh:

🌸...... Tôi, tôi đương nhiên ăn chứ!

🌸Vậy còn không nhanh lại đây.

Hồ Thùy Uyên đặt bắp đã lột vỏ vào trong chậu:

🌸Cô gỡ bắp thành từng viên đi, như cái loại này.

Trác Uyên Linh giật mình, thầm nghĩ người này dựa vào cái gì mà ra lệnh cho cô ta chỉ? Cô nghĩ cô là ai?

Phác Anh Trâm nhìn thoáng qua, đột nhiên đứng lên, nói:

🌸Để tôi làm đi.

Trác Uyên Linh lập tức đoạt lấy cái chậu, sửa lời:

🌸Làm thì làm, dù sao cũng chỏ là lột bắp mà thôi.

Người coi toàn bộ quá trình Mã Hồng Chi và Kim Thái Nam: "......"

Thật ấu trĩ, hai người này thật sự là 19 tuổi sao?

Chờ đến khi bọn họ lột bắp xong, Lưu Gia Thư cũng đã tới rồi.

Rất khác so với lần vừa rồi mặc trang phục đi làm, lần này chị mặc một cái áo sơ mi đen với chân váy đuôi cá ngắn, cổ áo sơ mi cổ mở rộng một cái cúc áo, tay áo sơ mi cuốn tới nửa cánh tay, toàn thân đều lộ ra vẻ gợi cảm.

Bên cạnh chị còn có một người thiếu nữ với vóc dáng cao, mái tóc màu hồng khói, mang hai cái vòng màu trắng, tầm mắt bên dưới kính râm không để ý quét qua, vừa kiêu ngạo vừa loá mắt.

Chẳng lẽ đây là vị khách quý đặc thù? Giống như một người sinh ra vì gương mặt.

Trác Uyên Linh lại nhận ra người tới là ai, thuận miệng hỏi:

🌸Sao chị cũng tới đây?

Gần nhưu là trong một giây đồng hồ, khí chất lãnh khốc đã biến mất không thấy đâu nữa.

Người nọ trừng mắt nhìn Trác Uyên Linh một cái, giống một con sư tử nhỏ giương nanh múa vuốt:

🌸Ai nói tôi không thể tới?

Trác Uyên Linh trợn trắng mắt, lời ít ý nhiều: "Cút."

Hồ Thùy Uyên xem như đã rõ, trừ bỏ Lưu Gia Thư, không ai ở nơi này có thể làm cho Trác Uyên Linh có sắc mặt tốt.

Sau khi đám người vào nhà thì lúc này Hồ Thùy Uyên mới biết, người này là em gái của Lưu Gia Thư, Lưu Khánh Hoa, năm nay 18 tuổi. Nghe nói là một thần tượng nắm vị trí Center rất hot , độ nổi tiếng cũng rất cao.

Tuy lớn lên cao lớn cường tráng, nhưng dù là tính từ tuổi tác hay là tính cách thò vẫn là một đứa trẻ nhỏ thôi!

Tính tình của đứa trẻ này cũng là tương đối lợi hại, ở ai trước mặt ai cũng đều là bộ dáng bà đây lớn nhất, chỉ khi có Lưu Gia Thư trước mặt thì lại lộ ra biểu tình của một đứa con nít đáng yêu, Hồ Thùy Uyên nháy mắt đã hiểu, đây là tỷ khống.

Hơn nữa cô cảm thấy, Lưu Khánh Hoa giống như có chút bất mãn đối với cô, đôi mắt nhỏ sắc bén thỉnh thoảng còn liếc qua nhìn, nhưng mà khi cô vừa ngẩng đầu lên, đối phương lại lập tức thu hồi tầm mắt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Con nít như vậy,, cô cũng không quan tâm mà chuẩn bị bữa tối cho đối phương. Hồ Thùy Uyên nhìn công việc trên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời có chút khó xử.

Vừa lúc này Lưu Gia Thư đi tới, Hồ Thùy Uyên hỏi Lưu Gia Thư:

🌸Công việc vội không?

Lưu Gia Thư:

🌸Còn tốt.

🌸Vậy giúp tôi nghiền bắp một chút đi.

Hồ Thùy Uyên đặt vào cái bồn, phía bên trong là những viên bắp Trác Uyên Linh lột lúc nãy, bắp non màu trắng, sau khi nghiền thành bột bắp là có thể làm bánh bắp.

Lưu Khánh Hoa: "???"

Một giây của chị tôi là cả nghìn vạn, cô vậy mà lại bảo chị ấy đi nghiền bắp cho cô? Còn là nghiền nguyên một cái bồn? Cô điên rồi à?

Lưu Khánh Hoa tức giận, thầm nghĩ Hồ tra thật không biết sâu cạn, nhìn chị gái tôi hung hăng từ chối cô!

Ngay sau đó, y liền nghe Lưu Gia Thư nói: "Được."

Lưu Khánh Hoa: "?"

Vừa rồi chị gái y nói được? Lưu Khánh Hoa đột nhiên mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn một màn trước mắt. Nhưng mà tất cả mọi người thấy cũng không trách gì, Lưu Gia Thư thậm chí còn chủ động dọn ra tảng đá nhỏ để nghiền.

Lưu Khánh Hoa đuổi theo:

🌸Chị sao chị có thể làm loại việc này cơ chứ?

Lưu Gia Thư nhấc mí mắt lên đánh giá y:

🌸Em rất nhàn sao?

Lưu Khánh Hoa:

🌸Em, em có thể giúp chị.

Lưu Gia Thư:

🌸Không cần em giúp, nếu như không có việc gì thì tới phòng bếp nhóm lửa đi.

Lưu Khánh Hoa: "......"

ĐM, đây là cái chương trình ma quỷ gì?

Sao chị gái y lại biến thành như thế?!