Chương 26

Chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc, các diễn viên có mặt tại đó đều nghe được tin Hồ Thùy Uyên lấy được vai Tôn Lệ Liên.

Người không quen thì chỉ nhìn cô một lát, có những người chủ động đi qua chào hỏi vài tiếng. Thậm chí còn có những người xưa nay không nhìn cô một cái nào, bây giờ lại đột nhiên lại gần chào hỏi.

Sự thay đổi này, Hồ Thùy Uyên đã sớm quen, cô cũng lười ứng phó với mấy người này, chuẩn bị vào toilet để trốn.

Chờ tới khi Hồ Thùy Uyên ra khỏi toilet, đã thấy Thương Đa Quyên với vẻ mặt đen thui đứng ngay cửa, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm cô.

Sau khi Hồ Thùy Uyên rửa tay xong thì định đi vòng qua, lại bị người nọ nắm tay lại.

Hồ Thùy Uyên giương mắt liếc nhìn hắn một cái:

🌸Có chuyện?

Nhìn vẻ nhàn nhã của cô như vậy, sắc mặt của Thương Đa Quyên lại tối thêm vài phần, cắn răng nói:

🌸Đừng cho là tao không biết mày dựa vào cái gì để lấy.

🌸Chị biết sao?

Hồ Thùy Uyên đột nhiên cười lên:

🌸Vậy chị nói xem tôi dựa vào cái gì?

🌸Mày......

Thương Đa Quyên chỉ muốn uy hϊếp, lại không nghĩ tới đối phương lại không có liêm sỉ như vậy, giận dữ nói.

🌸Không biết xấu hổ, ngày đó ở công ty tao đều thấy cả rồi!

🌸Chị nhìn thấy cái gì?

Hồ Thùy Uyên thu nụ cười trên mặt lại, bước lại gần hỏi lại một lần nữa:

🌸Chị nói đi, nhìn thấy cái gì nào?

Thương Đa Quyên ngẩng đầu, rơi vào trong đôi mắt đen nhánh của Hồ Thùy Uyên, khí thế mạnh đến kinh người. Cũng chính lúc này hắn mới phát hiện, mình vậy mà còn lùn hơn Hồ Thùy Uyên tận hai phân.

Nhưng người làm trái với lương tâm là Hồ Thùy Uyên, sao y phải sợ chứ? Nghĩ đến đây, Thương Đa Quyên đột nhiên có chút tự tin, nâng cằm lên nói:

🌸Tao nhìn thấy mày lên xe của Lưu Gia Thư!

Những lời này vừa nói ra, Thương Đa Quyên cũng không hề thấy mình sắp thua, ánh mắt liếc xuống đảo qua người Hồ Thùy Uyên, lập tức nói:

🌸Rốt cuộc là Lưu Gia Thư coi trọng mày ở chỗ nào? Hay là y cảm thấy làm Alpha sướиɠ hơn?

Động tác hít thở của Hồ Thùy Uyên bị tạm dừng trong chớp mắt, ngay sau đó, cô bắt lấy cánh tay của Thương Đa Quyên, đột nhiên ấn người lên trên tường.

🌸Mày làm gì!

Đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị như vậy, Thương Đa Quyên lập tức hoảng loạn. Nhưng mà y căn bản không thể động đậy, bởi vì y đang bị Hồ Thùy Uyên ấn đầu, má trái dính sát vào trên vách tường gạch sứ lạnh băng.

🌸Đây chỉ là một cái cảnh cáo nhỏ thôi

Hồ Thùy Uyên tay phải chế ngự cánh tay của y, tay trái đè lại đầu y, gằn từng chữ:

🌸Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói bậy.

Thương Đa Quyên tức giận, nói không lựa lời:

🌸Tao nói bậy lúc nào? Nếu không phải Lưu Gia Thư che chở cho mày, thì sao mày có thể lấy được nhân vật kìa cơ chứ?

Mấy ngày qua hắn đều uất ức không chịu được, tuy kỹ thuật diễn của y không tính là tốt, nhưng cũng tuyệt đối không dở hơn một con bình hoa, y có nhan sắc, có nổi tiếng, có đầu tư, lại còn bị cái thằng Hồ Thùy Uyên cái gì cũng không bằng đẩy y xuống, không phải quy tắc ngầm thì là cái gì?

Đặc biệt là những ánh mắt của những người khác nhìn y ở đại sảnh, hận không thể trực tiếp viết trên mặt dòng chữ "Đồ thua cuộc".

Hồ Thùy Uyên tạm dừng nửa ngày, lúc này mới nói:

🌸Chị nghĩ tôi như vậy?

Thương Đa Quyên cười lạnh:

🌸Còn không thì sao? Mày thật sự cho rằng kỹ thuật diễn của mày xuất sắc lắm à?

Hồ Thùy Uyên trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nở một nụ cười. Rõ ràng là một nụ cười rất ôn hòa, nhưng vào lúc này lại làm người không rét mà run.

Cả người Thương Đa Quyên đều ngẩn ra, y há miệng thở dốc, thậm chí còn không ý thức được âm thanh của mình có run rẩy hay không:

🌸Mày, mày cười cái gì?

🌸Tôi đang cười sự ngây thơ của chị đó.

Hồ Thùy Uyên mỉm cười, dùng ngữ khí ôn hòa nhất, nhưng những lời nói ra lại làm lòng người hoảng sợ:

🌸Chị nói chuyện với tôi như vậy, chị thật sự cho rằng tôi không dám gϊếŧ chị sao?

Hai mắt Thương Đa Quyên bỗng nhiên trừng lớn.

Trong nháy mắt kia, y giống như đã cảm nhận được có một bàn tay đang nắm lấy trái tim y, nỗi sợ hãi xâm nhập vào từng lỗ chân lông của y, làm y như đang rơi vào hầm băng.

Trong đầu Thương Đa Quyên bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Không có khả năng, bọn họ đều là nhân vật có danh trong giới, Hồ Thùy Uyên sao có thể dễ dàng gϊếŧ y được?

Nhưng Hồ Thùy Uyên vốn là người điên, lỡ cô thật sự làm thì sao? Ngay cả khi sau đó Hồ Thùy Uyên bị bắt vào ngục giam rồi, nhưng y cũng không thể trở lại được! Hơn nữa Hồ Thùy Uyên còn leo lên Lưu Gia Thư, dựa vào thủ đoạn của vị kia, giải vây cho cô cũng là việc không thể không có khả năng......

Thương Đa Quyên càng nghĩ càng kinh sợ, ngay lúc y chuẩn bị xin tha, đột nhiên lại nghe một câu nói của Hồ Thùy Uyên:

🌸Chị nói coi đúng không, Thanh Minh?

Sau khi nói xong câu đó Hồ Thùy Uyên liền buông y ra, đứng trước gương sửa sang lại quần áo.

Thanh Minh?

Đang như vậy tại sao lại nhắc tới Thanh Minh? Thanh Minh là ai?

Sau một lúc trầm mặc, Thương Đa Quyên cuối cùng cũng nhớ ra.

Tôn Thanh Minh là nữ chính trong bộ phim 【 Thiên Địa Tồn Vong 】, lời nói vừa rồi là một đoạn đối thoại nhỏ giữa nữ chính và Tôn Lệ Liên trong tiểu thuyết.

Sau khi ý thức được điều này Thương Đa Quyên liền sững sờ tại chỗ, trong đầu y lại hồi tưởng lại đoạn diễn vừa rồi của Hồ Thùy Uyên.

Người thường đóng vai người xấu, nếu không phải vẻ mặt hung ác nham hiểm cười lạnh, thì là nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp đối phương, lúc ấy y cũng diễn như vậy, còn sợ mình còn chưa đủ tàn nhẫn.

Nhưng mà ư Hồ Thùy Uyên hoàn toàn không giống vậy, đúng vậy, từ nhỏ Tôn Lệ Liên đã bị đưa tới một đất nước khác, sinh hoạt tại nơi hoàng cung tàn nhẫn đã làm y sớm biết cách thu liễm của bản thân. Sự độc ác của y không biểu hiện lộ liễu như người ngoài, y chỉ dùng biểu tình bình tĩnh trước sau như một, nói ra những lời chính xác.

Dùng biểu cảm ôn nhu để nói ra lời khủng bố, so với bình thường thì càng làm người khác sởn tóc gáy hơn nhiều.

Thương Đa Quyên chán nản dựa lên tường, không thể không thừa nhận sự thật này, ở phương diện kỹ thuật diễn, có lẽ, đúng thật là không bằng Hồ Thùy Uyên.

Đúng lúc này, trong phòng vệ sinh đột nhiên vang lên một tiếng "Cạch", cửa phòng bên cạnh mở ra, một đôi chân dài mặc quần tây bước ra.

Người phụ nữ mặc váy dài phẳng phiu, khuôn mặt ấm áp, ánh mắt thâm thúy tối tăm dừng trên mặt cô.

Thân thể Hồ Thùy Uyên nháy mắt cứng đờ.

Sao An Diễm Mai lại ở chỗ này?

Hồ Thùy Uyên theo bản năng lui về sau một bước, cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà nháy mắt khi đối mặt với tầm mắt của y, Hồ Thùy Uyên cảm thấy tuyến thể phía sau bỗng căng ra.

Giống như không nghĩ tới cậu lại phản ứng lớn như vậy, người phụ nữ lộ ra một nụ cười thiện ý, đôi mắt đào hoa nheo lại:

🌸Dọa cô rồi?

🌸Không, không có, tôi chỉ có chút ngoài ý muốn mà thôi.

Hồ Thùy Uyên căng da đầu chào hỏi,

🌸Chào cô An.

🌸Gọi tôi An Diễm Mai là được rồi.

Tính tình An Diễm Mai vậy mà lại rất tốt, cười ôn hòa với cô:

🌸Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén đâu.

Hồ Thùy Uyên rất xấu hổ:

🌸Là bọn tôi không chọn chỗ tốt hơn......

🌸Nhưng thật ra tôi lại muốn coi kịch hơn.

Hồ Thùy Uyên: "......"

🌸Ý trên mặt chữ

An Diễm Mai giải thích:

🌸Nếu tôi không nghe lầm, những lời vừa rồi cậu nói là lời kịch của phim đúng không? Thật xuất sắc, nếu như tôi là đạo diễn, tôi cũng sẽ chọn cô.

Ngoại trừ cảm ơn ra, Hồ Thùy Uyên cũng không biết nên nói gì nữa.

Lần nói chuyện này, bọn họ đã đi ra bên ngoài.

Tháng 7 ở Kinh thị đã vào mùa hè, hành lang dài thỉnh thoảng lại có gió hè thổi qua, nhưng ngốc ở một chỗ cũng không thoải mái.

Hồ Thùy Uyên đang chuẩn bị rời đi, liền nghe An Diễm Mai hỏi cô:

🌸Cô muốn đi tham gia một ít hoạt động không?

Sinh nhật của An Tú Lâm là bữa tiệc lớn, ngoại trừ bữa tiệc vào lúc trưa, buổi chiều còn có một ít hoạt động chủ đề, cái gì mà coi phim, các loại tiệc trà, còn có một ít hạng mục trong ngành giải trí.

Dù sao tụ tập nhiều người vậy cũng không dễ dàng gì, mọi người đều coi lần nãy là một bữa tệc xã giao.

Hồ Thùy Uyên lắc đầu:

🌸Quá nhiều người, không muốn đi.

Hơn nữa không biết có là tại thời tiết quá nóng hay không, mà cô cảm thấy người mình có chút không thích hợp, tuyến thể hơi trướng, cẩn thận nghĩ ngợi, lần đánh dấu tạm thời trước đã là một tháng trước.

Nếu không đêm nay để Lưu Gia Thư cắn một cái là được.

Hồ Thùy Uyên nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời không chú ý phía trước, chờ tới khi cô phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mặt An Diễm Mai đã xuất hiện ngay trước mặt y.

Thân thể Hồ Thùy Uyên cứng đờ, nhịn không được lui về sau một bước:

🌸Chị nói cái gì?

🌸Tôi nói, có muốn qua bên kia ngồi một chút không?

An Diễm Mai lộ ra một nụ cười hoạt bát:

🌸Dù sao cũng sắp diễn vai phu thê, vậy đi bồi dưỡng cảm tình trước đi.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Nếu cô biết An Diễm Mai chính là Tư Tử Du, thì sẽ tuyệt đối không tham gia cái bộ phim này, thậm chí, nếu như Bùi Ngọc Nhung không nói chuyện này ra với phóng viên, thì cô cũng có thể tìm một cái cớ để rời đi.

Nhưng bây giờ hầu hết giới giải trí đều biết cả rồi......

Hồ Thùy Uyên vốn dĩ muốn từ chối lời đề nghị của An Diễm Mai, nhưng mà nghĩ lại, người ta là ảnh hậu cũng tự hạ giá trị nổi tiếng xuống để thảo luận công việc với mình, bên này mình lại từ chối thì lại có vẻ mình không biết điều. Hơn nữa nói không chừng còn sẽ biến khéo thành vụng.

Vì thế bọn họ tìm một cái bàn tròn nhỏ ngồi xuống, An Diễm Mai vẫy tay, gọi nhân viên phục vụ đem tới hai ly nước.

Gọi xong rồi mới cười cười xin lỗi:

🌸Xin lỗi, vừa rồi không chú ý, lại tự tiện quyết định thay cô.

Hồ Thùy Uyên lắc đầu:

🌸Không sao, tôi không khát.

Rất nhanh người phục vụ liền bưng hai ly nước ép táo lê tới, Hồ Thùy Uyên mỉm cười nhận lấy cái ly đặt sang một bên, đến cuối cùng cũng không thèm nhìn một cái.

Cậu ghét táo.

Hai người liền nói chuyện về nhân vật một hồi lâu, An Diễm Mai giống nhưu lúc này mới phát hiện Hồ Thùy Uyên một chút không nhúc nhích, cười hỏi:

🌸Cô không thích táo sao?

Hồ Thùy Uyên mỉm cười xin lỗi:

🌸Tôi đang giảm cân, người đại diện không cho tôi ăn bậy.

🌸Là tôi không nghĩ rõ.

An Diễm Mai nói, lại bảo người phục vụ đem cho cô một ly nước khoáng.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Không cần phiền như vậy đâu.

🌸Chuyện nhỏ mà.

An Diễm Mai đưa nướ tới:

🌸Huống chi tôi cũng có chút vấn đề muốn hỏi cô, hy vọng sẽ không làm cậu bối rối.

🌸Ừm?

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu:

🌸Vấn đề gì?

🌸Lúc trước cô có theo đuổi Phác Anh Trâm đúng không?

An Diễm Mai dùng một loại ngữ khí nhàn nhã nói:

🌸Tôi có thể mạo muội hỏi một chút, nguyên nhân nào khiến cô từ bỏ vậy?

Động tác Hồ Thùy Uyên ngừng trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, cố nén biểu tình gian nan nói:

🌸Không thích, hơn nữa so với tình yêu, thì sự nghiệp càng quan trọng hơn.

🌸Tại sao lại không thích?

🌸Đuổi không kịp thì tự nhiên không thích thôi.

An Diễm Mai đánh giá cô một lát, đột nhiên nở nụ cười:

🌸Cô dùng dáng vẻ này chắc chắn có thể đuổi được người đó.

Hồ Thùy Uyên cũng cười, nhưng nơi đáy mắt lại không có chút ý cười nào.

Cho tới bây giờ, cô cuối cùng cũng hiểu được, đối phương là đang dựa vào Phác Anh Trâm để dò hỏi nguyên nhân cô thay đổi.

Quả nhiên sau khi dời cái đề tài này đi, An Diễm Mai vẫn để ý Phác Anh Trâm. Nghĩ vậy, tinh thần Hồ Thùy Uyên cũng hoàn nâng lên, dùng một loại ngữ khí phiền muộn nói:

🌸Tình yêu cho vào nhiều như vậy lại bị người khác tiêu hao gần nhưu không còn, lúc trước tôi bị từ chối nhiều lần như vậy, trong lòng cũng đã sớm như tro tàn.

🌸Cô nói đúng, dù là yêu nhiều như thế nào, khi bị đối phương bỏ qua một lần rồi lại một lần, cũng sẽ trở nên càng ngày càng ít.

An Diễm Mai dừng một chút, tiện thể lộ ra nụ cười tươi:

🌸Nhưng mà tôi lại còn.

Hồ Thùy Uyên tò mò:

🌸Cô An cũng không theo đuổi được sao?

Đương nhiên cô biết An Diễm Mai theo đuổi Phác Anh Trâm không được, dù sao đều là người ghê tởm như nhau, ai bảo đối phương ghê tởm cô trước?

🌸Đúng vậy, người nọ cũng trốn đi rất lâu.

🌸Vậy sao cô An không suy xét việc từ bỏ đối phương giống tôi.

Hồ Thùy Uyên không có chút thành ý nói, dù sao An Diễm Mai cũng là người ái mộ đích thực của Phác Anh Trâm, cô nói lời này cũng là rước thêm phiền phức mà thôi.

Không ngờ An Diễm Mai lại thật sự gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

🌸Tôi sẽ thử suy xét về đề nghị của cô.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Được rồi, mấy người về sau không làm gì liên lụy tới tôi là được.

Người xung quanh bắt đầu nhiều lên, hai người đứng dậy định đi về phía bữa tiệc, để phòng ngừa An Diễm Mai làm gì đó với cậu, Hồ Thùy Uyên nhịn không được lại nói một lần nữa:

🌸Tôi thật sự không thích Phác Anh Trâm.

Nghe nói, người phụ nữ cúi đầu lộ ra một nụ cười, trong âm thanh lộ ra vài tia suиɠ sướиɠ:

🌸Ừm, đã biết.

Hồ Thùy Uyên không nghĩ tới An Diễm Mai lại trực tiếp dừng lại, cô không kịp dừng chân, nên trực tiếp đυ.ng vào lưng của đối phương.

Hơi thở xung quanh truyền tới mùi táo, lông tơ cả người Hồ Thùy Uyên đều dựng lên, trước khi để não kịp phản ứng lại thì cơ thể cô đã lùi nhanh về sau.

🌸Làm sao vậy?

An Diễm Mai quay đầu lại, đôi mắt hơi trợn to, có chút kinh ngạc hỏi.

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm chị ta, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

🌸Rất xin lỗi, vừa rồi tôi không nên dừng lại đột ngột như vậy.

An Diễm Mai lộ ra một nụ cười xin lỗi, thấy cô vẫn luôn che mũi lại thì hỏi:

🌸Đυ.ng vào mũi sao? Để tôi nhìn xem.

Hồ Thùy Uyên lui về sau một bước:

🌸Không, không liên quan tới chuyện của chị, đây là vấn đề của tôi.

🌸Để tôi đưa cô tới phòng y tế.

Một hoạt động lớn như vậy, để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, nên cố ý thêm vào một đội cấp cứu nhỏ.

🌸Không có chuyện gì, để tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.

Hồ Thùy Uyên xoay người rời đi, muốn tìm một nơi vắng người để ở một mình. Chính lúc này, một thứ gì đó tê dại lạ thường nháy mắt từ trong cơ thể trào ra, hô hấp của Hồ Thùy Uyên đột nhiên dồn dập.

An Diễm Mai đột nhiên cảnh giác:

🌸Trên người của cô là mùi hương gì?

Hồ Thùy Uyên hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười hơi bỡn cợt, sau đó lấy ra một cái khăn tay thêu:

🌸Omega đưa, xin lỗi nha, không cẩn thận để cô An ngừi thấy được.

Nghe được lời này, nụ cười tươi thanh thản trên mặt An Diễm Mai trong lúc nhất thời biến mất, ánh mắt cũng trở nên sắc bén:

🌸Ai đưa cho cô?

Hồ Thùy Uyên không nghĩ tới đối phương sẽ truy hỏi, chỉ phải nói lung tung:

🌸Là...... Là một người tôi gặp được khi ra ngoài, tôi cũng không quen biết.

An Diễm Mai tầm mắt dừng chỗ sau cổ Hồ Thùy Uyên, hôm nay Hồ Thùy Uyên mặc một cái váy dài màu , loại áo này có cổ áo cao hơn áo sơ mi bình thường một chút, thế nên bây giờ An Diễm Mai nhìn qua, dựa vào ánh nhìn thì hẳn là nơi tuyến thể, thì chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cổ váy, giống như không có bấy cứ việc gì khác thường.

Hồ Thùy Uyên cũng đã sắp không chịu nổi nữa, kích động trong cơ thể một trận lại một trận, tuy còn chưa tới mức tới kỳ động dục, nhưng vòng tay ức chế với miếng dán tuyến thể gần như đã không thể che được mùi hương của cô.

Đúng lúc này, một đám người mặc tây trang mang giày da cách đó không xa đi tới, Hồ Thùy Uyên lập tức thấy được Lưu Gia Thư đang đứng chính giữa đám người, cô cũng bất chấp, lập tức hô to một tiếng:

🌸Lưu Gia Thư!!

Lưu Gia Thư đang nói chuyện với mấy xí nghiệp gia, nghe âm thanh thì động tác ngừng trong chớp mắt, ngay sau đó gật đầu:

🌸Xin lỗi, tôi có chút việc, xin lỗi trước vì không tiếp được.

Vài vị lão tổng hai mặt nhìn nhau:

🌸Ai vậy? Tôi còn chưa thấy bộ dáng hoảng loạn như vậy của Lưu tổng đâu.

Lưu Gia Thư người cao chân dài, rất nhanh đã đi tới. Đẩy Hồ Thùy Uyên đang run bần bật còn đang cố gắng chống đỡ ra sau người, âm thanh bằng phẳng hỏi:

🌸Làm sao vậy?

Gần như là sau khi nói ba chữ này, Hồ Thùy Uyên không hiểu sau lại cảm thấy an tâm. Cô bắt lấy ống tay áo của chị, cố nén sự khác thường của thân thể, nói:

🌸Dẫn tôi đi.

Tầm mắt Lưu Gia Thư đảo qua gương mặt , trên gương mặt trắng nõm của thiếu nữ bị nhiễm một tầng ửng đỏ, chị không nghĩ tới Hồ Thùy Uyên lại tiến vào kỳ động dục nhanh như vậy.

An Diễm Mai lại không định buông tay, Lưu Gia Thư rũ mắt nhìn chị ta, hơi nhăn mi lại. Hai tầm mắt giao nhau, đối chọi gay gắt.

Sau khi tạm dừng trong thời gian ngắn ngủi, An Diễm Mai dẫn đầu đánh vỡ sự yên lặng:

🌸Lưu tổng muốn dẫn cô ấy đi đâu?

Lưu Gia Thư:

🌸Thân thể cô ấy không thoải mái, tôi dẫn cô ấy đi trước.

An Diễm Mai lại không buông tay, ngược lại càng nắm chặt năm ngón tay lại.

🌸Cô An?

Hồ Thùy Uyên thử kêu một câu, cô có chút không rõ ý nghĩ vủa An Diễm Mai, ngay cả muốn nhắm vào cô, thì cũng không cần ép sát từng bước như vậy chứ

An Diễm Mai lại chỉ nhìn Lưu Gia Thư, trầm mặc không nói.

Ngay khi Hồ Thùy Uyên quyết định nói gì đó, đối phương lại chủ động buông lỏng tay, nở một nụ cười ấm áp với cô:

🌸Nhớ chú ý an toàn.

Khách sạn có rất nhiều người, nơi nào cũng có người quen tới lui, Lưu Gia Thư trực tiếp mang Hồ Thùy Uyên tới bãi đỗ xe.

Khi đi ngang qua còn nghe một Omega nói:

🌸Sao lại nóng như vậy?

🌸Chắc là mặt trời lên cao, đừng phơi nắng, vào bên trong trước đi.

Chỉ sợ là tác dụng do tin tức tố của cô mang lại, Hồ Thùy Uyên chột dạ không thôi, bước chân lại nhanh hơn vài phần.

🌸Rước mùi này ở đâu vậy, thúi muốn chết.

Lưu Gia Thư cau mày, nhét Hồ Thùy Uyên vào ghế sau xe.

Ngay cả cô cũng không biết trong âm thanh của mình có bao nhiêu bất mãn.

🌸Tôi cũng không thích......

Hồ Thùy Uyên lẩm bẩm một tiếng, biểu tình cũng đã hơi xệ xuống. Không gian nhỏ hẹp làm cô cảm thấy rất an toàn, đặc biệt là khi còn có thuốc ức chế hình người là Lưu Gia Thư.

Lưu Gia Thư ngồi ngay ngắn trên ghế trên, rũ mắt đánh giá cô:

🌸Nói đi, sao lại thế này?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Có khả năng tôi không cẩn thận lại tiến vào kỳ động dục......

Lần tiêm thuốc ức chế là vào tháng trước, hơn nữa lúc ấy đã đánh dấu tạm thời. Lưu Gia Thư nhíu mày, không tới nhanh như vậy mới đúng.....

Loại chuyện cắn để đánh dấu tạm thời là một chuyện rất khó nói, Hồ Thùy Uyên lại nói rất uyển chuyển, cũng không chờ câu trả lời của Lưu Gia Thư, lại nghĩ nhầm đối phương không muốn cắn, Hồ Thùy Uyên khẽ cắn môi:

🌸Tôi, tôi muốn đánh dấu tạm thời.

Lưu Gia Thư chậm rãi cúi đầu, tầm mắt chị đảo qua sau cổ Hồ Thùy Uyên, lại không có bất kỳ động tác gì khác.

Mùi hương ngọt nị lan dần trong không gian chật hẹp, sự dị thường của thân thể càng ngày càng rõ ràng.

Hồ Thùy Uyên có chút nóng nảy, thúc giục một tiếng:

🌸Lưu tổng?

Cô lại không ý thức được âm cuối của câu vừa rồi có bao nhiêu câu nhân.

Hồ Thùy Uyên có một đôi mắt câu nhân, mắt hai mí, lông mi cong, mắt nheo lại, ở viền mắt có một chút hồng nhạt. Con ngươi trong trẻo ngày thường, bây giờ lại bởi vì kỳ động dục mà trở nên mông lung, xứng với viên lệ chí ở khóe mắt, gần như có thể làm người khác rục rịch.

Ánh mắt Lưu Gia Thư trong nháy mắt tối lại vài phần, nhưng chị cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ thong thả ung dung thu hồi lại tầm mắt, mặt vô biểu tình nói:

🌸Chúng ta cũng không thân.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Người này còn đang ghi thù vụ bị cô tránh né hồi sáng à.

Hồ Thùy Uyên một bên mắng thầm trong lòng cẩu nữ nhân, một bên ngoài miệng nói đầy lời hay.

🌸Lỡ tin tức tố bị lọt ra không khí bên ngoài thì sao?

Lưu Gia Thư:

🌸Sẽ không, xe của tôi là đặc chế, ngay cả khi cô tiến vào kỳ động dục cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Bây giờ chị không cắn tôi, nếu như đợi chút nữa nhịn không được mà điên cuồng làm tôi thì sao? Cái này không phải mất nhiều hơn sao?

Lưu Gia Thư: "......"

Lưu Gia Thư đen mặt mở cửa xe ra:

🌸Cô là muốn tự mình đi xuống, hay vẫn là bị tôi đá xuống?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Lưu tổng tui sai rồi! QAQ

Lưu Gia Thư không nói chuyện, nhưng sắc mặt lại càng thêm lạnh.

Hồ Thùy Uyên sao có thể để đối phương ném mình xuống, cậu gắt gao bắt lấy tay vịn, cái gì "Lưu tổng", "Chị Lưu", "Chị ~" không ngừng kêu.

🌸Câm miệng.

Lưu Gia Thư không thể nhịn được nữa, trực tiếp ném Hồ Thùy Uyên qua đi.

Bị một bàn tay to đè lưng từ đằng sau, Hồ Thùy Uyên bị bắt ép vào trên lưng ghế, lại không có nửa phần không vui, ngược lại chủ động cởi cổ áo để lộ ra nơi sau cổ, một cái miệng còn đắc nói không ngừng:

🌸Đến đây đi, đến đây đi, tôi đã nằm xong.

🌸Cô thật phiền.

Lưu Gia Thư không có bất kỳ động tác chuẩn bị nào, trực tiếp há mồm cắn xuống.

Động tác Lưu Gia Thư quá nhanh, nhanh đến làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, Hồ Thùy Uyên đột nhiên trừng lớn hai mắt, cuối cùng lại không nói nên lời. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức mãnh liệt làm cô không khỏi cuộn tròn thân thể. Mười ngón tay nắm chặt, để lại từng dấu tay trên ghế da dê.

Ở phía sau , răng nanh người phụ nữ đâm thủng làn da, mùi hương hoa lan nồng đậm tranh nhau tràn ra, trong xe như muốn tràn ra ngoài.

Trong nháy mắt này, hai người đều có chút thất thần.

Lần đánh dấu tạm thời này quá sâu, lại lâu, Hồ Thùy Uyên không thể không cắn chặt môi, mới có thể chế trụ âm thanh trong cổ họng.

Cố tình Lưu Gia Thư còn nhéo mặt cô một cái, trong lúc nhất thời cô không nhịn được kêu một tiếng. Âm thanh câu nhân trong xe nhỏ hẹp vang lên, cả người Hồ Thùy Uyên đều cứng lại, gương mặt "Bùm" một tiếng liền đỏ lên.

Cái nàu tuyệt đối là đang trả thù vụ cậu ồn ào lúc nãy!

Cầm thú! Cẩu nhân! Quỷ hẹp hòi!

Hồ Thùy Uyên lập tức giãy giụa, lại đổi lấy sự khống chế càng thêm hung mãnh của người phụ nữ.

Răng nanh gắt gao đâm vào tuyến thể, giống như mãnh thú cắn con mồi, đến lúc cuối cùng, Hồ Thùy Uyên ngày cả một tiếng cũng kêu không được.

Chính là lúc này, Lưu Gia Thư chậm rãi rót tin tức tố của chính mình vào. Là hơi thở nhẹ nhàng hoaf quyện của hương bưởi và quả mộc qua kavkaz, lạnh thấu xương, lại như người muốn ngừng cũng không ngừng được.

Hai cổ tin tức tố giao hòa, thân thể khô nóng của Hồ Thùy Uyên cũng dần bình thường lại.

Lưu Gia Thư lại vẫn như cũ không buông ra, ngược lại càng nắm chặt hao tay của mình.

Âm thanh Hồ Thùy Uyên có chút run:

🌸Lưu tổng?

Bên tai truyền đến tiếng hít thở có chút dồn dập, lỗ tai Hồ Thùy Uyên bị đỏ bừng một mảng, tim đập nhanh đến mức không giống như chính cô. Trong nháy mắt kia, cô thậm chí còn cảm thấy Lưu Gia Thư sẽ trực tiếp đánh dấu cô.

Nhưng mà ngay sau đó, lực đang đè lên trên người cô đột nhiên biến mất, Lưu Gia Thư không biết đã buông lỏng tay ra từ khi nào.

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu, phát hiện đối phương đã bình tĩnh.

Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra, tim lại vẫn như cũ đập rất nhanh.

Vừa rồi Lưu Gia Thư quá dọa người, đây là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Alpha hả? Chỉ là đánh dấu tạm thời đã dọa người như vậy, nếu như Lưu Gia Thư thật sự động tình, có thể còn đánh dấu hoàn toàn luôn ấy chứ......

Hồ Thùy Uyên từ dưới đáy lòng bội phục, có thể ăn được Lưu Gia Thư, người nọ nhất định là anh hùng trong anh hùng.