Chương 33: Tôi không tin vào số mệnh

Editor: Miền lạ

Chương 33: Tôi không tin vào số mệnh!

Từ trong suối nước nóng bước ra, đã là chín giờ đêm, Tạ Tùy đưa Tịch Bạch đến trước cửa khách sạn.

Khách sạn này chỉ riêng hoa viên thì đã có diện tích hơn vài trăm nghìn mét, cây cảnh được tạo hình hết sức tinh xảo, hơn nữa còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, kiến trúc cũng rất ưu nhã và sang trọng.

Tạ Tùy từng nghe Tương Trọng Ninh nói một đêm ở khách sạn này phải trả số tiền lên đến bốn con số.

Cũng không phải là Tạ Tùy ở không được nhưng nếu có thể lựa chọn, cậu sẽ không ở loại khách sạn như thế này, dù sao cậu cũng không thiếu chút tiền ấy.

Tiền của cậu, một đồng hay một nghìn, đều là dùng mạng để đổi lấy.

Cảm nhận được sự trầm mặt của Tạ Tùy, Tịch Bạch hỏi cậu: "Cậu đang nghĩ gì thế?"

Tạ Tùy thẳng thắn đáp: "Tôi đang suy nghĩ, chờ đến cái ngày cậu cho phép tôi chạm vào cậu thì tôi đã không sống nổi nữa, tôi cũng muốn được cùng cậu ở trong một khách sạn như thế này."

"..."

Tịch Bạch không nói gì, trong đầu người này suốt ngày chỉ nghĩ đến những việc ngu ngốc gì thế?

Cô lấy bao tay ra trả cho Tạ Tùy: "Nè, mình về đây."

Tạ Tùy nhận lấy, kéo tay cô cẩn thận đeo vào: "Cho cậu rồi thì nó là của cậu."

"Không cần đâu, ngày mai không phải cậu còn đi leo núi hay sao?"

"Không cho phép tháo ra."

"..."

Tịch Bạch càng muốn tháo, Tạ Tùy đè tay cô, kéo cô lại sát bên người, cường ngạnh nói: "Còn gây sự nữa, lão tử sẽ hôn cậu."

Tịch Bạch giận dữ, vội vàng lui về phía sau vài bước, thấp giọng lẩm bẩm: "Không cho tháo thì không tháo nữa, dù sao bị tay người nào đó đông lạnh thì cũng không phải là lỗi của mình."

Cô nói xong liền chậm rãi đi tới cửa khách sạn.

Tạ Tùy nhìn bóng lưng cô, vô thức sờ sờ ngực trái, nơi trái tim ấm nóng đang dấy lên từng trận ngọt ngào.

**

Tịch Bạch trở lại phòng thì nhìn thấy Tịch Phi Phi mặc áo ngủ gợi cảm ngồi ở trên giường, tỉ mỉ thoa kem dưỡng da lên cánh tay.

So với Tịch Bạch mà nói, Tịch Phi Phi có hương vị nữ nhân hơn một chút, cô ta có mái tóc dài, hơi xoăn nhẹ, sản phẩm dưỡng da đều dùng của thương hiệu cao cấp, ăn mặc cũng vô cùng gợi cảm.

Vừa nhìn thấy Tịch Bạch trở về, Tịch Phi Phi đã thân thiết hỏi: "Em đi đâu, muộn như vậy mới trở về?"

Tịch Bạch nằm trên giường, lười biếng duỗi eo, không chút che giấu: "Tìm Tạ Tùy."

Tịch Phi Phi dừng động tác lại, một lát sau mới không chút để ý nói: "Bạch Bạch, em tốt nhất không nên kết giao với cậu ta."

Tịch Bạch không trả lời lời, đôi mắt cô đăm chiêu, ngẩng người nhìn trần nhà.

Bên tai một lần nữa truyền đến thanh âm của Tịch Phi Phi: "Bạch Bạch, người như Tạ Tùy và chúng ta ngay từ đầu đã định sẵn là không cùng một thế giới."

Giọng nói của chị ta ngược lại giống như một người chị gái đang lo lắng, quan tâm đến em gái của chính mình.

Tịch Bạch thản nhiên nói: "Chị cũng không thích Tạ Tùy sao?"

"Lớn lên có chút đẹp trai, là ai cũng sẽ quay đầu nhìn lại nhiều hơn vài lần nhưng nếu để làm bạn trai thì thôi đi. Bạch Bạch, chị cũng là muốn tốt cho em."

"Chị vì em? Có thật không vậy?"

Tịch Bạch ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Tịch Phi Phi: "Chị, nơi này không có người ngoài, chị không cần thiết ở trước mặt em diễn trò mệt mỏi đến như thế."

Nụ cười ấm áp trên mặt Tịch Phi Phi dần dần nhạt xuống, chị ta nhìn thẳng vào Tịch Bạch, bất động thanh sắc hỏi: "Bạch Bạch, chúng ta là chị em. Trên người chúng ta chảy cùng một dòng máu, điểm này em không thể phủ nhận được."

Không thể phủ nhận, cho nên mới cảm thấy bi ai.

Tịch Phi Phi đi đến bên cạnh Tịch Bạch, áp mặt vào sát bên tai của cô, nhẹ giọng nói: "Vô luận mày có không tình nguyện đến đâu đi chăng nữa thì tao vẫn phải nói cho mày biết, trừ phi tao rời khỏi thế giới này, bằng không. . . mày vĩnh viễn là kho máu của tao, đây là số mệnh của mày."

Quanh quẩn bên người Tịch Bạch là mùi hương hạnh nhân nồng đậm khiến cô có chút hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên hai chị em thảo luận về cái đề tài không mấy hay ho này, Tịch Phi Phi thái độ trước sau như một, vô cùng cường thế.

Chị ta cảm thấy việc Tịch Bạch hiến máu cho mình là chuyện đương nhiên, điều này do chính cha mẹ đã dạy cho cô ta.

Từ nhỏ cha mẹ đã giáo dục Tịch Bạch, bảo cô nên nhường nhịn người bệnh tật như chị gái, bảo cô phải hiểu chuyện như thế này, thế kia. . . Thân là chị em, tuy hai mà một, cô nên vì chị gái của mình mà cho đi hết thảy. Nếu không phải chị gái sinh bệnh, có lẽ cô căn bản cũng không thể đến thế giới này, cho nên cô hãy biết ơn vì điều đó. . .

Những lời đại loại như thế, Tịch Bạch đã từng tin tưởng, cũng có lúc nghi ngờ nhưng do ở bên cạnh Tịch Phi Phi quá lâu, mưa dầm thấm đất, lại tạo thành một loại tín niệm không thể phá vỡ.

Đúng vậy! Tịch Bạch nên vì cô ta mà hi sinh hết thảy, đây là số mệnh đã được định sẵn từ khi cô vừa mới sinh ra.

Nửa đêm, Tịch Bạch chốn trong lớp chăn mềm, đăng lên weibo một dòng trạng thái: [Cậu có tin vào số mệnh không?]

Dòng tin này đăng lên chưa đầy hai giây đã lập tức bị xóa đi, vì đã khuya nên không có người nào chú ý tới.

Nhưng trong cột PM của cô bỗng nhiên có một người trả lời: [Không tin.]

Là cái avatar Crayon Shin-chan quen thuộc của người đó.

Tịch Bạch nói: [Mình cũng không tin.]

Người kia hỏi: [Vậy cậu tin cái gì?]

Tịch Bạch hồi tưởng lại cuộc đời của mình, nghĩ đến những người bạn thân luôn giúp đỡ cho cô, nghĩ đến kiếp trước, nơi có người đàn ông bội bạc khiến cô đau đến thấu xương. . .

Cô trả lời: [Mình tin tưởng thế gian này, tất cả đều tốt đẹp và thiện lương.]

Tựa như cơn mưa rào mùa hạ, sau cơn mưa là bầu trời trong xanh, đầy nắng, tất cả những điều này sẽ giúp cho cô có thêm được dũng khí.

**

Ngày thứ hai, Tịch Bạch ngủ một giấc thẳng đến mười giờ sáng.

Khi cô xuống lầu ăn sáng thì nghe được mấy cô gái đang bàn luận xôn xao, hình như đang nói về Lục Vi Vi.

"Sáng sớm, khi mình vừa đến phòng tập thể dục thì nhìn thấy cô ta ở hoa viên, đứng nói chuyện với Đoạn Hưng Vũ đó."

Đoạn Hưng Vũ là bạn của Trần Triết Dương, cao 1m78, so với những nam sinh cùng trang lứa cũng không gọi là quá cao, cũng không tính là đẹp trai nhưng cậu ta là người có tiền nhất ở đây. Xí nghiệp của gia tộc cậu ta vô cùng nổi tiếng trên toàn quốc.

Có thể nói cậu ta chính là một chàng trai đào hoa, hai ba ngày lại đổi một người bạn gái, là một kẻ phong lưu thành thói, đã ghé qua vô số bụi hoa.

"Hai người này từ lúc nào đã thông đồng với nhau rồi?"

"Hình như là buổi trượt tuyết hôm qua, xem hợp mắt nhau ấy mà."

"Nhưng cô ta không phải đã có bạn trai sao? Vừa nhìn đã thấy đẹp trai hơn Đoạn Hưng Vũ nhiều."

Tịch Phi Phi cười nói: "Đẹp trai có ích lợi gì? Không có tiền cũng không gánh vác nổi cô bạn gái xinh đẹp như vậy."

Các cô gái khác cười nhạo nói: "Ra thế, lá gan thật lớn. Dưới mắt bạn trai mình mà cũng dám thông đồng với nam nhân khác."

Bọn họ đều là tiểu thư con nhà giàu có, đương nhiên rất chướng mắt loại người vừa thấy tiền là sáng mắt như Lục Vi Vi, ở sau lưng nói xấu người khác đều là những lời nói khó nghe, không chút lưu tình.

Tịch Bạch đối với Lục Vi Vi cũng không có bất y hảo cảm nào. Cô ta và Đoạn Hưng Vũ ở cùng nhau, Tịch Bạch cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc cho lắm. Bởi vì, đây là chuyện kiếp trước đã từng xảy ra.

Tịch Bạch sở dĩ biết chuyện này, là vì lúc ấy sự kiện này đã gây xôn xao dư luận, ở Đức Tân Cao Trung không người nào không biết.

Bạn gái xinh đẹp của Tương Trọng Ninh bị Đoạn Hưng Vũ đoạt đi. Lúc ấy, Tương Trọng Ninh vô cùng nóng giận, cậu ta đã đi tìm và đánh Đoạn Hưng Vũ một trận.

Sau này cậu ta bị nhà trường đuổi học. Không chỉ như thế, Đoàn gia cũng nhất quyết không chịu buông tha, còn khởi tố Tương Trọng Ninh, họ nhờ quan hệ buộc Tương Trọng Ninh vào tội danh cố ý gây thương tích cho người khác, phải ngồi đến mấy năm tù.

Ngày Tương Trọng Ninh ra tù là hình ảnh khắc sâu trong lòng Tịch Bạch, khi đó cô đã đến ở nhà Tạ Tùy. Cô và Tạ Tùy cùng đi đón cậu ta ra tù.

Mấy năm tù giam đã đoạt đi hết thảy khí phách thời niên thiếu của cậu ta. Giờ đây chỉ còn đọng lại vẻ mặt âm u, đáy mắt cũng không còn ánh hào quang thời tuổi trẻ.

Thế đạo luân hồi, con người đều vì sự bốc đồng của bản thân mà trả giá thật lớn.

Không phải ai cũng có thể trở lại một lần. . .

Tịch Bạch đương nhiên muốn giúp Tương Trọng Ninh.

Tịch Bạch bất động thanh sắc đứng lên, đi tới đại sảnh khách sạn. Cô ngồi trên sô pha đợi hơn hai mươi phút thì nhìn thấy Lục Vi Vi xuất hiện ở trước cửa khách sạn.

Cô ta đã thay đổi đồ trang sức, nhìn qua vô cùng trang nhã, dung mạo thanh thuần, xinh đẹp. Lục Vi Vi mặc một chiếc váy dài khoe trọn vòng eo thướt tha, nhìn có chút ý vị sâu xa.

Cô ta khẩn trương, phòng bị nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên là tâm tình thấp thỏm, không yên.

Thời điểm cô ta đi vào khách sạn, Tịch Bạch bỗng nhiên lên tiếng, gọi lại: "Lục Vi Vi."

Lục Vi Vi xoay người liền nhìn thấy Tịch Bạch đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, vẻ mặt cô ta bỗng nhiên trở nên khẩn trương: "Tịch, Tịch Bạch, cô, làm sao có thể ở đây?"

Tịch Bạch nói: "Lời này hẳn là tôi nên hỏi cô mới phải! Cô ở nơi này làm cái gì?"

Lục Vi Vi biểu tình cương ngạnh, bối rối giải thích: "Cái kia, Tùy ca bọn họ đều đi leo núi, tôi ở khách sạn một mình rất nhàm chán, vì thế liền đến đây tìm mọi người đi dạo."

"Tìm mọi người đi dạo?" Tịch Bạch gật gật đầu, đi qua khoác tay cô: "Vậy chúng ta đi đến quán cà phê ở tầng bốn ngồi đi. Bạn bè của chị tôi đều ở đây, cô muốn chơi cùng bọn họ không?"

"Không, không cần, tôi không tìm họ."

"Không tìm họ? Vậy cô tìm ai? Chẳng lẽ cô định. . . Tìm Trần Triết Dương hay Đoạn Hưng Vũ chơi à?"

Tịch Bạch cố ý nhấn mạnh ba chữ "Đoạn Hưng Vũ", Lục Vi Vi sợ hãi giật bắn mình, giống như bản thân đang giấu một bí mật gì đó nhưng cuối cùng đã bị người khác phát hiện, cô ta luôn miệng nói: "Kia. . . Vậy chúng ta đi lên tầng bốn đi, lên đó cùng trò chuyện với mọi người."

Tịch Bạch và cô ta bước vào thang máy. Cô cúi đầu thì nhìn thấy đồ bơi trong túi đồ của Lục Vi Vi. Chắc hẳn là tên phong lưu Đoạn Hưng Vũ kia đã mời cô ta đến tắm suối nước nóng.

Ngày hôm qua Lục Vi Vi đã từng nói muốn đến khách sạn ở phía Tây để hưởng thụ cảm giác khi được ngâm mình trong suối nước nóng xa hoa ở nơi này.

"Đinh" một tiếng, thang máy dừng lại tầng bốn. Trong phòng cũng không thấy thân ảnh mấy cô gái kia đâu, chỉ có nhóm người Đoạn Hưng Vũ và Trần Triết Dương ngồi ở cạnh cửa sổ đánh bài.

Lục Vi Vi nhìn thấy Đoạn Hưng Vũ, trong lòng giật mình, cô ta xoay người muốn rời đi nhưng đã bị Tịch Bạch đột nhiên dùng lực kéo lại.

Lục Vi Vi phòng bị nhìn Tịch Bạch, trầm giọng hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: "Không phải nói muốn cùng nhau chơi đùa sao, cô trốn cái gì?"

Trong phòng đánh bài không có mấy người, mấy chàng trai đùa giỡn cũng không chút cố kỵ, miệng mồm không sạch sẽ, chẳng coi ai ra gì.

"Vũ ca, nhanh như vậy đã đoạt được mỹ nữ về đến tay."

"Trên thế giới này, còn có em gái nào mà Vũ ca không bắt được sao?"

"Vũ ca, chuẩn bị lúc nào làm việc đây? Phải báo cho mọi người một tiếng chớ?"

Đoạn Hưng Vũ cầm mấy lá bài, miệng thổi ra khói thuốc, cười cười: "Hôm nay lão tử liền làm cô ta."

Có nam sinh nọ ra vẻ nghi ngờ: "Hôm nay? Được hay không, không phải hôm qua vừa mới quen sao?"

"Vũ ca có bao nhiêu thủ đoạn, cậu còn không biết, này là còn chậm đấy. Lần trước có một cô gái vừa mới gặp trên đường, quen biết chưa đầy năm phút thì đã bị Vũ ca của cậu đưa đến khách sạn 'Cầm đuốc tâm sự đêm khuya' ."

"Thật giỏi, tôi phục rồi."

Đoạn Hưng Vũ cười lạnh đánh ra quân Q: "Nữ nhân như vậy, lão tử đã gặp nhiều, chỉ cần cho nếm chút vị ngọt liền tự động bò lên giường của lão tử. Chờ xem, nữa giờ sau, cô ta chắc chắn sẽ điện thoại cho tôi."

Đoạn Hưng Vũ để điện thoại di động trên bàn trà, lời nói có phần tự tin.

Ở thang máy bên cạnh, Tịch Bạch nhìn Lục Vi Vi, cô ta gắt gao cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. . .

Còn sự việc phía sau, Tịch Bạch cũng không có hứng thú để quản nữa. Cô xoay người ấn nút thang máy, chuẩn bị đi xuống.

Đúng lúc này, Lục Vi Vi đột nhiên nắm lấy tay cô: "Chuyện này, cô. . . Cô có thể giữ bí mật giúp tôi được không?"