Chương 2: Quán lẩu

Editor: Miền lạ

Chương 2: Quán lẩu

Studio được đặt ở giảng đường lớn nhất của trường trung học, cả mấy trăm chỗ ngồi đều bị học sinh lấp kín. Phía trên những dãy đầu còn có rất nhiều lãnh đạo.

Trong quá trình phỏng vấn, Tịch Phi Phi kể lại câu chuyện mình đã đấu tranh với bệnh tật như thế nào, vừa nói vừa rơi nước mắt.

"Sự kiên trì với tôi thật sự rất khó, ngay khi tôi muốn buông bỏ mọi thứ thì trong đầu đều sẽ hiện lên hình ảnh gia đình của tôi, bạn bè của tôi. Chỉ cần nghĩ đến trên thế giới này còn có rất nhiều người bị bệnh tật tra tấn như mình thì tôi lại có thêm dũng khí không buông bỏ hi vọng. Tôi nhất định phải sống sót và là tấm gương sáng cho mọi người!"

Giảng đường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đài truyền hình vẫn đang trực tiếp, trên mạng cũng vì Tịch Phi Phi mà cổ vũ, khích lệ.

"Xoa xoa Phi Bảo!"

"Phi Bảo không khóc, chúng ta yêu em!"

Tịch Bạch đứng ở cánh gà bên cạnh, mặt không đổi sắc nhìn chị gái.

Trên thế giới này còn có rất nhiều bệnh nhân bị bệnh máu trắng, nhưng duy chỉ Tịch Phi Phi nổi danh đến như vậy, trở thành người nổi tiếng với trăm vạn fans trên internet.

Không chỉ bởi vì chị gái tuổi còn trẻ, càng bởi vì chị ta có được rất nhiều thủ đoạn, thường xuyên tỏ ra bản thân yếu đuối, rồi đến cả giọng nói run rẩy nhưng lại có tài ca hát, khiêu vũ. Tự tạo dựng cho mình hình tượng một cô gái tích cực, yêu cuộc sống.

Tịch Bạch lặng lẽ lấy điện thoại di động ra chụp lại hội trường phỏng vấn của chị mình.

Đúng lúc này, nhân viên đài truyền hình vẫy tay Tịch Bạch: "Mau đến đây make-up lại, đến cô lên sân khấu rồi đó!"

Mấy thợ trang điểm cầm phấn bổ nhào đến làm cho loạn trên mặt Tịch Bạch.

MC nói: "Kế tiếp, chúng tôi sẽ mời em gái của Tịch Phi Phi lên sân khấu. Chúng ta sẽ nghe xem, em gái có cảm nghĩ như thế nào về sự đấu tranh với bệnh tật của chị mình!"

Tịch Bạch bị nhân viên công tác đẩy lên sân khấu, ánh đèn sáng chói làm cô không tài nào mở mắt ra được theo bản năng lấy tay che chắn.

MC nhường chỗ ở bên cạnh chị gái cho cô.

Ở trên sân khấu, chị gái cô trấn định, tự nhiên nói chuyện vui vẻ hoàn toàn khác biệt với Tịch Phi Phi ở ngoài đời.

Nhìn ánh đèn lấp lánh bên dưới Tịch Bạch hiển nhiên có chút không biết làm thế nào. Cô nhìn mấy trăm người ở dưới đài có hơi khẩn trương một chút vội hít sâu giữ bình tĩnh, nhìn có chút ngốc, lại rất đáng yêu.

MC cười cười hỏi han Tịch Bạch như đang nói chuyện phiếm với bạn bè: "Nghe nói em sẽ truyền máu cho chị mình phải không?"

Tịch Bạch còn chưa kịp trả lời, Tịch Phi Phi đã lập tức vờ trách cứ: "Sẽ mà, bất quá chỉ là ngẫu nhiên một lần thôi ạ. Mỗi lần Bạch Bạch đều sẽ khóc thật lớn y như một đứa trẻ vậy."

MC lên giọng: "Ồ, xem ra em gái còn chưa có lớn nha, vẫn còn khóc ầm ĩ. Như vậy, em có phải tự nguyện truyền máu cho chị em hay không?"

Rốt cuộc đến cái vấn đề này.

Kiếp trước, Tịch Bạch nói ra lời thật lòng là không phải, cô không phải tự nguyện. Lời nói khiến cho cộng đồng mạng chửi rủa công kích, nói nàng lãnh huyết vô tình, không xứng làm em gái Tịch Phi Phi.

Thậm chí trong trường học, bạn bè cùng nhau liên minh cô lập nàng.

Tịch Bạch nhìn dòng lệ còn đọng lại nơi khóe mắt của chị gái thản nhiên nói: "Không, tôi không nghĩ sẽ truyền máu cho chị ấy."

Không ngoài dự đoán, giảng đường đồng loạt ồ lên, các bạn học sinh ồn ào kề tai nhau thảo luận. Ngồi ở hàng trước, cha mẹ cô hoảng hốt chờ cô nói tiếp.

"Tôi không nghĩ sẽ truyền máu cho chị mình. Bởi vì lấy máu thật sự rất đau, hơn nữa mỗi lần lấy máu đầu tôi sẽ choáng váng. Có đôi khi đau đầu cả buổi chiều, có đôi khi là cả một đêm, ngày thứ hai cũng sẽ không còn sức lực."

Góc bên trái thính phòng, Tạ Tùy đang tựa vào ghế ngủ gà, ngủ gật.

Cậu bị chủ nhiệm lớp bắt tới xem buổi phỏng vấn.

Ý định ban đầu của chủ nhiệm là muốn giáo dục lại cậu học trò học hành không nên thân này. Bất quá, từ đầu đến cuối Tịch Phi Phi chỉ biết than thở, khóc lóc, kể lể bệnh tật của mình. Quá chán nản, cậu liền lấy điện thoại chơi game rồi ngủ hồi nào không hay.

Thời điểm Tịch Bạch bắt đầu nói chuyện, Tạ Tùy chợt thanh tỉnh một chút, hơi hơi mở mắt, ánh mắt dừng lại ở dáng vẻ thanh mảnh kia.

Cô gái có gương mặt xinh xắn, làn da trắng như tuyết đầu mùa làm cậu nhớ đến những con vật đơn thuần vô hại ở tận rừng sâu nhưng con ngươi lại đen nhánh ẩn trong đó là sự kiên cường, khó tả.

Cậu thoáng tỉnh táo hẳn, yên lặng ngắm nhìn cô.

Tịch Bạch nói tiếp: "Nếu có thể, tôi thà rằng thay thế chị gái mắc phải căn bệnh kia. Tôi nghĩ bản thân sẽ lạc quan nhìn thẳng vào vận mệnh của mình, cố gắng vượt qua nó."

Tịch Phi Phi nhếch miệng cười.

Tịch Bạch lại tiếp tục: "Khi bạn dám nhìn thẳng vào vực sâu ấy, thì nó cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn; thời điểm bạn chiến đấu cùng quỷ dữ thì hãy đề phòng bản thân sẽ biến thành chúng. Tôi hi vọng hết thảy đều sẽ tốt đẹp, cũng hi vọng chị gái trở thành người tốt đẹp hơn."

Dưới khán đài, các lãnh đạo liên lục gật đầu khen ngợi nhìn Tịch Bạch.

Các học sinh thấp giọng nghị luận

"Mặc dù nghe không hiểu gì cả nhưng

lời nói rất có đạo lý đó."

"Tịch Bạch bình thường im lặng như vậy nhưng bây giờ xem ra cô ấy không có ngốc đâu."

Tịch Phi Phi nghe ra được thâm ý từ Tịch Bạch, sắc mặt đen xuống.

MC nói: "Cô ấy quả thật là một em gái ngoan ngoãn tình nguyện chịu khổ thay chị mình. Tôi tin rằng chỉ cần chị em hai bạn đồng tâm hiệp lực thì nhất định sẽ chiến thắng được bệnh tật. Đúng rồi, em chắc cũng là fan trung thành của chị gái mình chứ? Bình thường không thấy em hay xuất hiện trước công chúng cùng chị mình nhỉ..."

Tịch Phi Phi càng nghe càng thấy không đúng, đột nhiên đánh gãy lời MC: "Em gái tôi tính cách tương đối hướng nội, không quá thích nói chuyện. Lần này lên sân khấu thật sự là không tình nguyện cho lắm. Chúng ta không nên làm em ấy khó xử. Đúng rồi, kế tiếp tôi còn có một câu chuyện muốn chia sẻ với mọi người..."

Tịch Phi Phi thành công đoạt đi màn ảnh, mà nhân viên công tác vội mang theo Tịch Bạch xuống đài.

Tuy lên sóng thật ngắn ngủi nhưng mà còn nhiều thời gian, cô cũng không sốt ruột.

Tịch Bạch lấy di động ra, mở ra weibo của chị gái, dòng trạng thái mới nhất là tấm ảnh sau hậu trường.

Trong ảnh chụp, chị gái phồng má mỉm cười bán manh. Bởi vì mới trang điểm cho nên khí sắc có vẻ rất tốt.

"Chương trình sắp đến rồi, thật là có chút ít khẩn trương, hãy ủng hộ mình nha, yêu mọi người! "

Bình luận kéo đến như nước chảy

"Thật sự rất thích sự lạc quan cùng sáng sủa của cô ấy."

"Phi Bảo đáng yêu quá."

"Cố gắng nha. Phi Bảo, chúng ta là hậu thuẫn kiên định của cô!"

Tịch Bạch kéo xem bình luận chợt nhìn thấy cái bình luận dễ khiến người ta chú ý.

"Tôi lại cảm thấy Tịch Bạch dường như có thâm ý khác nhỉ?"

"Lầu trên suy nghĩ nhiều rồi."

"Không biết đâu, ta cứ có cảm giác không đơn giản như vậy."

"Nhún vai."

...

Buổi tối, nhóm bạn của Tịch Bạch nhốn nháo rủ nhau đi ăn mừng.

Nhóm cô gái nhỏ với những chiếc váy đơn giản thanh thuần, trong sáng như ngọc nữ. Nhưng Tịch Bạch biết, dù họ đang mặc váy vẫn có thể xắn tay áo ngồi xuống mồi lửa, nhai tiêu cay quá thì gào gọi, hoàn toàn không cần hình tượng.

Đoàn người đi vào quán lẩu ở ngoài trường học.

Vì đến chậm, hầu như quán không còn chỗ trống nào.

Quán lẩu này có hương vị vô cùng ngon, rất khó có thể tìm thấy tiệm nào tương tự như thế. Các cô gái hiển nhiên cũng có chút thất vọng.

Đúng lúc này, Hạ Hạ lấy cùi chỏ chọc vào người Tịch Bạch, thấp giọng nói: "Bên trong cùng là bọn Tạ Tùy đó."

Tịch Bạch ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Tùy.

Cậu ta mặc chiếc áo màu đen cổ tròn đơn giản, tay áo xắn lên tận khuỷu tay để tránh chạm vào dầu vừng, cánh tay thon dài trắng nõn lộ ra.

Cô còn nhìn thấy ngón trỏ trái mang một chiếc nhẫn màu bạc.

Tạ Tùy tính cách thực tùy tiện nhưng trên người của cậu ta thường xuyên mang một ít trang sức tinh xảo, tỷ như chiếc nhẫn bạc kia.

Lại tỷ như khuyên tai, móc chìa khóa của cậu ta. . . Tất cả đều có phong cách thật độc đáo.

Tạ Tùy đối với các vật tinh xảo bình thường đều không nhiệt tình yêu thương, đồng thời lại hay xoi mói đến cực hạn.

Tóm lại, tính tình cậu ta thật khó đoán, là nam nhân khó có thể chung đυ.ng.

Mấy cậu nam sinh cũng nhìn thấy Tịch Bạch.

"Cô ấy có phải cô gái ngồi kế người được phỏng vấn kia không?."

"Oh, cậu không phải đang chơi di động không xem phỏng vấn sao, nhớ hay thế."

"Haha, mắt là để xem mỹ nữ, cô ấy xinh đẹp như vậy, đương nhiên nhớ rõ rồi."

Mấy cậu trai thấp giọng nghị luận, đương nhiên, các cô gái cũng to nhỏ về bọn họ.

Tạ Tùy bên cạnh Tùng Dụ Chu chủ động mở miệng: "Không còn chỗ trống nữa , muốn đến đây ngồi chung không?"

Ngày thường trong bất kỳ trường hợp nào, các cô gái đều tỏ ra bản thân không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng giờ khắc này, tất cả đều kinh sợ liền đem Tịch Bạch vây vào giữa, thì thầm to nhỏ với nhau.

"Làm sao bây giờ? Người ta mời rồi kìa!"

"Không đi! Bọn họ đánh đấm rất dữ! Mình. . . Mình sợ."

"Nhưng nếu không cho họ mặt mũi, rất có thể bị đánh đó!"

Tạ Tùy chậm rãi trộn chén tỏi băm, liếc nhìn về phía các cô một chút.

Trong đám người, cậu liền nhìn thấy Tịch Bạch, cô mặc áo sơ mi trắng nhìn vô cùng đứng đắn, nút cài đến tận cổ thấp thoáng làn da trắng nõn.

Làn da cô phi thường trắng, có lẽ một cái véo nhẹ cũng làm cho nó ửng hồng.

Tịch Bạch cúi đầu, quả thật đang lẩn tránh ánh mắt của cậu.

Vì vậy càng làm cho Tạ Tùy chú ý.

Tạ Tùy cười hỏi: "Bạn học nhỏ này không cho tôi mặt mũi sao?"

Tịch Bạch cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ giọng nói đó, thấp giọng: "Không phải. . ."

"Nào lại đây ngồi."

Tịch Bạch xác định đây không phải là câu hỏi mà là câu mệnh lệnh.

Cậu ta vô cùng quyết đoán, cường liệt, tính cách lại cố chấp, bá đạo và ích kỷ, không ai dám làm trái ý cậu ta.

Nhìn các cô gái đều bị sợ đến phát khóc, Tùng Dụ Chu cười làm dịu không khí: "Em gái, mình học cùng một trường mà. Lại đây ngồi đi. Cậu ta ăn lẩu chứ không ăn mấy em đâu, sợ cái gì chứ."

Tịch Bạch thấp giọng nói: "Các cậu ấy. . . Các cậu ấy sợ bị đánh."

Mấy cô gái ở phía sau hận không thể một cước đạp mông Tịch Bạch.

Cậu ăn cái gì lớn lên mà thành thật như thế! Thật sự muốn bị đánh mà!

Tạ Tùy quay đầu nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong đám anh em, lắc cổ: "Lại đây ngồi, đừng khiến tôi phải nói lần thứ hai."

Khóe mắt Tạ Tùy tuy có ý cười nhưng thanh âm lại lạnh đến thấu xương.