Editor: Miền lạ
Chương 27: Hút thuốcTịch Bạch về đến nhà đã cảm thấy bầu không khí đêm nay có chút kỳ quái.
Dì giúp việc đem thức ăn đặt lên bàn từ lâu nhưng cha mẹ và Tịch Phi Phi vẫn còn ngồi trên sô pha, giống như là đang cố ý chờ cô vậy.
Trước kia, khi bọn họ ăn cơm, chưa bao giờ chờ Tịch Bạch, chỉ cần Tịch Phi Phi tan học về, trong nhà đã bắt đầu ăn cơm.
Theo cách nói của Đào Gia Chi, Phi Phi thân thể không tốt, phải đúng giờ ăn cơm.
Tối hôm nay, cả nhà ngồi chờ Tịch Bạch về, hiển nhiên, cũng không phải vì chờ cô cùng ăn chiều.
Tịch Bạch đoán, hơn phân nửa là bởi vì điểm cộng thi đại học.
Thầy Tần đã nói rất rõ ràng, chuyện này đã được quyết định rồi, Tịch Phi Phi và cha mẹ chắc cũng đã biết.
Tịch Bạch nhìn người một nhà bọn họ như đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng để đón quân địch, chắc chắn họ cho rằng khi về nhà cô sẽ tức giận, nên sớm đã ngồi ở đây chờ đợi.
Tịch Bạch không nghĩ sẽ đi tranh cãi ầm ĩ, bởi vì cha mẹ xưa nay đã luôn bất công, cô có khóc cạn nước mắt cũng không có ý nghĩa gì.
Tịch Bạch không thèm để tâm, sau khi vào nhà lập tức đi đến phòng bếp, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Trong phòng khách, mọi người liếc nhìn nhau, không rõ trong lòng Tịch Bạch nghĩ cái gì.
Tịch Phi Phi đã hết kiên nhẫn, đi đến trước bàn ăn, nói với Tịch Bạch: "Chị biết em trong lòng khó chịu, có cái gì không hài lòng thì em nói thẳng đi."
Tịch Bạch coi như không thấy chị ta: "Con có chút đói bụng. Cha mẹ, mọi người có ăn cơm không?"
Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi xô xô, đẩy đẩy đến nhà ăn, ngồi xuống, thấp thỏm nhìn Tịch Bạch: "Bạch Bạch, chắc hẳn vấn đề điểm cộng thi đại học, thầy giáo đã nói với con rồi."
"Nói rồi ạ." Tịch Bạch thầm nghĩ: "Chị gái là bệnh nhân, con nên nhường chị ấy."
Vốn bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều lý do để thoái thác, nếu Tịch Bạch kịch liệt phản đối, bọn họ liền một bên nhỏ nhẹ, một bên nghiêm khắc bức bách Tịch Bạch đi vào khuôn khổ.
Thế nhưng Tịch Bạch lại bày ra bộ dạng không sao cả, làm cho bọn họ không biết phải nói gì.
Đào Gia Chi nhanh chóng xới cơm cho Tịch Bạch, ôn nhu nói: "Bạch Bạch, không phải đói bụng sao, nhanh, ăn nhiều một chút."
Tịch Minh Chí ngồi xuống, vẻ mặt vui mừng: "Xem ra Bạch Bạch thật sự đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi."
Tịch Phi Phi thấy cha mẹ đều bị Tịch Bạch "Thu mua", trong lòng có chút mất hứng, vừa mới đây rõ ràng đã nói rất hay, chờ Tịch Bạch trở về, cùng nhau "Đối phó" nó, chắc chắn buộc nó cam tâm tình nguyện tiếp thu sự thật này nhưng không nghĩ đến nhanh như vậy, cha mẹ đều bị hạ gục.
Tịch Phi Phi phòng bị nhìn Tịch Bạch: "Em đến cùng có âm mưu gì?"
Tịch Bạch cầm đôi đũa chọc chọc cơm trắng, thản nhiên nói: "Em có thể có âm mưu gì."
"Lấy sự hiểu biết của chị về em, em tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý. Nói đi, em đang âm mưu chuyện gì?"
"Em không có." Tịch Bạch bình tĩnh nói: "Chị, từ nhỏ đến lớn em vẫn luôn nhường chị. Hôm nay cũng giống vậy, điểm cộng thi đại học em cũng nhường chị, chị còn có gì bất mãn?"
"Cái gì gọi là em nhường chị? Chị có thể có được hết thảy, đều là chuyện hiển nhiên!"
Tịch Bạch cười lạnh một tiếng, không muốn đôi co cùng chị ta, cô quá rành kịch bản của Tịch Phi Phi, chị ta chính là muốn bức mình cùng chị ta cãi nhau, rồi chị ta vờ khóc lóc. Cha mẹ thấy thế liền nghĩ Tịch Bạch khi dễ chị gái mình.
Một người khỏe mạnh bắt nạt một người bệnh tật. Ngàn sai vạn sai, đều trở thành lỗi của Tịch Bạch.
Kịch bản như thế, Tịch Phi Phi đã dùng từ nhỏ đến lớn, mà lần nào cũng thành công.
Tịch Bạch kiếp trước quá ngốc, cho nên bị Tịch Phi Phi cho ăn không ít khổ. Hiện tại, cô sẽ không dễ bị lừa như thế.
Tịch Phi Phi nhìn Tịch Bạch không chịu tiếp chiêu, vì thế lại chuyển hướng về phía cha mẹ.
"Cha mẹ, mọi người ngàn vạn lần không nên bị em ấy lừa! Tối hôm nay, chúng ta nên tra rõ vấn đề, đến cùng em ấy muốn làm cái gì!"
Đột nhiên "Rầm" một tiếng, Tịch Minh Chí vốn nhẫn nại rất lâu đột nhiên vỗ bàn, phẫn nộ nhìn Tịch Phi Phi quát: "Đủ rồi! Em con cũng đã nhượng bộ đến như thế, con còn muốn thế nào? Trở về phòng của con mà tỉnh táo lại đi!"
Tịch Phi Phi khó có thể tin nhìn cha mình: "Cái gì? Nó nhượng bộ? Rõ ràng chính là âm mưu của nó! Hai người không nên bị nó lừa!"
"Tịch Phi Phi! Con làm sao lại biến thành cái dạng này?" Tịch Minh Chí giơ tay lên chuẩn bị cho cô ta một bạt tay thì Đào Gia Chi tay lanh lẹ chặn lại: "Ông bình tĩnh một chút đi."
Tịch Minh Chí lắc đầu, thất vọng nói: "Nó chính là bị bà chiều hư!"
Đào Gia Chi nhìn về phía Tịch Phi Phi, biểu tình nghiêm túc: "Tịch Phi Phi, con thật sự thật quá đáng, về phòng của con mà suy nghĩ lại đi! Tỉnh táo rồi thì xuống ăn cơm!"
Tịch Phi Phi nghe thế đã thật sự khóc lớn, cô ta không chịu nổi ủy khuất như thế liền đá văng cái ghế bên cạnh, thở phì phò lên lầu.
"Con còn chịu trưởng thành hay không?" Tịch Minh Chí chỉ tay về phía chị ta: "Con có tin cha điện thoại cho trường học lấy lại điểm cộng của con hay không?"
Tịch Phi Phi bước một chân lên bậc thang, quay đầu lại nói: "Cha không có tư cách làm như vậy!"
"Hạng nhất này là ai giành được? Đó chính là nhờ phần độc tấu violoncello của em con, cái bài vũ đạo của con chẳng ra sao hết. Con cho rằng người khác không có mắt nhìn hay sao?"
"Đừng nói nữa!" Đào Gia Chi kéo góc áo Tịch Minh Chí: "Phi Phi bị bệnh! Ông đừng nói!"
Tịch Phi Phi tức giận trở về phòng, "Rầm" một tiếng khép cửa phòng lại, gào khóc.
Cô ta run rẩy lấy điện thoại di động mở weibo, viết ra vô số lời nguyền rủa Tịch Bạch nhưng chợt nhớ đến hot search làm sụp đổ hình tượng kia của mình, Tịch Phi Phi khống chế cảm xúc, không bấm vào nút chia sẻ.
Cô ta ném điện thoại ra ngoài, kêu gào một tiếng.
Tịch Bạch ngồi trên ghế, im lặng ăn một bữa cơm không biết vị ngon là gì, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí vẫn kiên nhẫn gắp đồ ăn cho cô, lòng tràn đầy áy náy.
Tịch Minh Chí thậm chí đã muốn gọi cho hiệu trưởng.
Hai chị em đều là con gái của ông, ông làm sao không biết chính mình đối Tịch Phi Phi quá mức thiên vị khiến Tịch Bạch thua thiệt.
Lòng cha mẹ như thế nào vừa nhìn đã rõ, bọn họ nếu không còn cách nào thì làm sao có khả năng công bằng. Tịch Phi Phi vừa sinh ra đã bị bệnh nên hai người cũng yêu thương nhiều hơn một chút.
Tịch Bạch rất rõ ràng, cho nên cô cũng không hề trông cậy vào việc cha mẹ mình có thể hồi tâm chuyển ý. Cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đêm dài thanh tĩnh, Tịch Bạch ngồi vào bàn làm bài tập.
Dù cho thi đại học có cộng điểm, cũng nhiều nhất là 10 điểm, cô có thể cố gắng, dù không có 10 điểm này, bản thân cũng phải đỗ trường đại học trọng điểm.
Nhưng cô không cam lòng, dựa vào cái gì mà Tịch Phi Phi lại thoải mái cướp đoạt thứ vốn thuộc về cô.
Tịch Bạch đặt bút xuống, mở cửa sổ, những cơn gió lạnh thổi vào phòng, cô nắm chặt áo, nhìn bầu trời đêm u tịch, chỉ có mỗi ánh trăng rằm phát ra nguồn ánh sáng mỏng manh.
Văn kiện của Tịch Phi Phi đã gần như được báo danh lên Bộ Giáo Dục, mặc kệ cô ầm ĩ với cha mẹ như thế nào, tìm trường học khiếu nại ra sao, cũng đã không còn tác dụng gì nữa. Thầy Tần đã nói, qua vài ngày sẽ có phóng viên đến phỏng vấn Tịch Phi Phi. Đến lúc đó, lãnh đạo Bộ Giáo Dục cũng sẽ đến đây.
Tịch Bạch nhìn video Tịch Phi Phi trộm đàn trong điện thoại đến phát ngốc.
Tâm tình phiền muộn, cô chuẩn bị ra ngoài cho khuây khỏa.
Đêm khuya, cha mẹ và Tịch Phi Phi đều đã đi ngủ, không có ai phát hiện Tịch Bạch đi ra ngoài.
Hiện tại, cuộc sống về đêm của thành phố mới bắt đầu, trên đường xe cộ chạy không ngừng, ngẫu nhiên có vô số người đi bộ, vội vàng qua đường.
Sự bất công một lần nữa tái hiện, không người nào nghe cô giải thích, cảm giác cô độc này làm cho cô hít thở không thông. Mỗi khi từ trong ác mộng bừng tỉnh, cô phảng phất như đã trở về kiếp trước, tuyệt vọng, lo sợ chờ đợi cái chết sắp đến.
Thế sự khó lường, muốn sống có lẽ không dễ, nhưng cô không muốn chết.
Tịch Bạch bước vào cửa hàng tiện lợi, mua một bao thuốc dành cho nữ và một cái bật lửa.
...
Đúng lúc này, Tạ Tùy cùng bạn bè từ phòng đấu quyền đi ra, mấy cái nam sinh cười đùa chuẩn bị đi ăn khuya, Tương Trọng Ninh vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thuận miệng nói: "Ở đường cái đối diện có một em gái đang hút thuốc kìa, nhìn rất giống Tịch Tiểu Bạch ban 1 nha."
Tùng Dụ Chu nói: "Cậu mù rồi, Tịch Tiểu Bạch là cô gái ngoan ngoãn, làm sao có thể buổi tối không đi ngủ, ngược lại chạy đến đầu đường hút thuốc."
"Thật sự rất giống mà."
Tạ Tùy nhìn qua con phố đối diện.
Cô gái đứng trước cánh cửa cuốn đã đóng chặt, trên người là bộ áo lông rộng rãi rộng rãi liền mũ. Phần lông xù ở cổ áo đã che khuất nửa bên mặt, ánh mắt chôn sâu trong bóng mờ, chỉ lộ ra cánh mũi cao thẳng.
Trong tay cô quả thật có cầm điếu thuốc, đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng phun ra một ngụm sương trắng.
Có lẽ là bởi vì thân thể không thích ứng, Tịch Bạch sặc một hơi thuốc, ho khan lên, sau đó mới giật mình nghĩ đến cô kiếp này chưa từng thử qua nó.
Lúc cô đang ho khan thì tàn thuốc trong tay đã bị người khác lấy đi, Tịch Bạch giương mắt nhìn thấy Tạ Tùy lạnh mặt đứng đối diện mình.
Tạ Tuỳ mặc áo lông sắm hình chữ V, chiếc áo này đã phác thảo rõ ràng thân thể cường tráng của cậu.
Dưới đèn đường, đáy mắt thâm thúy của cậu lộ ra sự lạnh lùng, âm trầm.
"Cậu đang làm gì?" Cậu trầm giọng hỏi.
Đột nhiên bị phát hiện đang làm chuyện xấu, Tịch Bạch kỳ thật cảm thấy rất mất mặt, cô nhìn tay cậu cầm điếu thuốc, thấp giọng nói: "Cậu không phải đã thấy rồi sao."
Tạ Tùy tức giận đến cực điểm: "Ai dạy cho cậu?"
Không phải là cậu dạy sao?
Tịch Bạch thiếu chút nữa thốt ra, mới giật mình nhớ tới, kia đã là chuyện kiếp trước.
Kiếp trước, khi cô và Tạ Tùy ở cùng nhau, cậu so với hiện tại suy sụp rất nhiều.
Tịch Bạch cắn môi, hỏi: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Lão tử gϊếŧ chết hắn."
"..."
Tịch Bạch chột dạ, lại có chút muốn cười, lòng thầm nghĩ cậu muốn gϊếŧ bản thân thật hả.
Tạ Tùy nhìn điếu thuốc trong tay, đầu lọc có chút ẩm ướt.
Cậu nhẫn đã hai lần, bây giờ liền nhịn không được nữa. Tạ Tuỳ rít một hơi thật sâu.
Tịch Bạch có chút không biết nói gì: "Cậu làm gì?"
Tạ Tùy nhả ra một chút khói nói "Thử" một tiếng, sau đó cậu trực tiếp dùng đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc.
"Tôi không cho cậu hút thuốc."
"Sao? Để ý mình làm gì?"
"Là bạn bè tốt nhất, tôi có quyền quản."
Tạ Tùy vỗ gáy cô, hung dữ nói: "Nếu tôi còn bắt gặp một lần nữa, tôi thật sự sẽ đánh cậu, không nói đùa đâu."
Tạ Tuỳ giống như một người cha đang dạy con mình.
Tịch Bạch hất tay cậu ra, người này thật hết cách mà.
"Cậu có thể, mình thì không thể, thật là bá đạo."
"Tôi có thể, cậu không thể." Tạ Tùy hợp lý hợp tình vỗ khuôn mặt cô. Đôi mắt tối đen phá lệ nghiêm túc: "Chúng ta không phải cùng một loại người, Tiểu Bạch."
Một tiếng "Tiểu Bạch" phát ra mang theo chút khói nhàn nhạt, trông rất gợi cảm.
Tịch Bạch cảm thấy cậu đang cố tình gây sự, cô đẩy cậu ra, xoay người muốn rời đi. Tạ Tùy vẫn không yên lòng đuổi theo nắm tay cô: "Tiểu Bạch, cậu nghe tôi nói, đừng hút nữa, thật sự không tốt."
Tịch Bạch cuối cùng đã phát hiện, Tạ Tùy cũng có lúc chẳng còn vẻ lãnh khốc như mọi ngày, ngược lại lải nhải không ngừng.
"Được, không hút." Tịch Bạch kiên nhẫn nói: "Buông mình ra đi."
"Tôi không đùa giỡn với cậu." Tạ Tùy vẫn không yên lòng: "Nếu cậu dám lén lút hút thuốc, tôi. . ."
Cậu nghĩ ngợi nên nói nói với cô như thế nào để cô có thể ngoan ngoãn vâng lời, ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Thật lâu sau, Tạ Tùy kéo cô lại gần, hung ác nói: "Nếu để tôi bắt gặp. . ."
Cậu cầm tay cô chạm đến phần cứng rắn của dây lưng: "Tôi sẽ không ôn nhu với cậu, hiểu chưa?"
"..."
Editor: Cảm ơn những ngôi sao xinh đẹp của mọi người, moa!Cơ mà Tùy ca dạo này chủ động ghê!