Chương 28: Sân thượng

Editor: Miền lạ

Chương 28: Sân thượng

"Nếu để tôi bắt gặp, tôi sẽ không ôn nhu với cậu, hiểu chưa?"

Mọi biện pháp mềm mỏng và cứng rắn Tạ Tùy đều dùng hết. Những lời uy hϊếp trắng trợn này quả nhiên có chút hiệu quả. Tịch Bạch bị dọa sợ hết hồn, phải rụt tay, lui về phía sau.

Đôi mắt lộ ra một chút phòng bị và e ngại.

"Biết sợ rồi, về sau nên ngoan ngoãn một chút."

Tạ Tùy nhìn phản ứng của cô thì cảm thấy rất vừa lòng nhưng cũng không quên dạy dỗ: "Việc không nên làm thì đừng làm, ngoan ngoãn mà làm một cô gái tốt biết không?"

Tịch Bạch lên tiếng cho có lệ, lòng đầy bất mãn: "Biết."

Tạ Tùy nhìn Tịch Bạch xòe tay: "Giao ra đây!"

"Giao cái gì?"

Tạ Tùy nhướn mày: "Cậu nói đi?"

Tịch Bạch bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện lấy ra bao thuốc lá dành cho nữ vừa mới mua.

Bao thuốc lá rất nhỏ, hiển nhiên đựng cũng không được nhiều, rất phù hợp với phong cách ưu nhã, thanh lịch của phái nữ.

Thấy Tạ Tùy vẫn còn chưa rút tay lại, Tịch Bạch cau mày, từ túi áo khoác lấy ra chiếc bật lửa, vỗ mạnh vào tay cậu.

Nhìn cảnh này, thật giống như một nữ sinh đang chuẩn bị làm chuyện xấu lại bị thầy giám thị bắt quả tang.

Tạ Tùy hài lòng rút tay về, ngửi ngửi bao thuốc lá, hình như là vị cam.

Cậu bóp nát miệng bao, lấy ra một điếu thuốc rồi chậm rãi châm lửa.

Loại thuốc lá dành cho nữ này, hàm lượng nicotine cực ít, hơi thở phảng phất vị cam ngọt, không hiểu sao Tạ Tùy có cảm giác loại thuốc lá này dùng cũng không tệ.

Tịch Bạch thấy thế, thấp giọng lẩm bẩm: "Chính cậu còn hút nhưng đến lượt mình thì không thể."

"Tôi có thể, cậu không thể." Ngón tay thon dài của Tạ Tuỳ nghi ngút khói thuốc, cậu thản nhiên thở ra một hơi.

Tịch Bạch nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cậu, càng thêm bất mãn: "Dựa vào cái gì chứ?"

"Sao cái gì cậu cũng muốn so với tôi như vậy?"

Tạ Tùy kéo cô lại gần, tay còn lại đặt ở gáy cô, ép buộc cô chăm chú nhìn mình.

Thân thể thiếu nữ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, bởi vì khẩn trương, còn mang theo đôi chút run rẩy.

"Cậu nhìn cho rõ, chúng ta không phải cùng một loại người."

Hô hấp nóng cháy, ngưa ngứa phủ trên trán cô.

Tịch Bạch giương mắt nhìn cậu, trong đêm tối lờ mờ, ngũ quan chàng thiếu niên càng thêm đẹp mắt, đôi mắt sâu thẳm mang theo chút tà mị, làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Nhìn vào mắt Tạ Tuỳ, Tịch Bạch có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của cô. Một cô gái mười bảy tuổi ngây thơ, trong sáng, không màng thế sự, không biết khổ đau.

Tịch Bạch vội vàng dời tầm mắt, nhỏ nhẹ: "Tạ Tùy, mình không giống như trong suy nghĩ của cậu đâu."

"Mặc kệ cậu như thế nào, đó đều là bộ dạng mà lão tử thích."

Khi thiếu niên nói ra những lời này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và thành kính.

Cô nhìn về phía xa xa, nhếch miệng, không hề nói một lời.

Thân thể Tạ Tùy lúc này đã muốn dán lên người cô, từng bắp thịt đều bị cảm giác không biết tên làm cho căng cứng.

Tạ Tuỳ hô hấp dồn dập, hơi run rẩy lên tiếng: "Tiểu Bạch, tôi muốn ôm cậu. . ."

Nghĩ thôi cũng sắp điên rồi, muốn chết thật.

Tịch Bạch nâng mắt nhìn cậu, lắc đầu: "Tạ Tùy, mình phải về nhà."

Cô không đồng ý, Tạ Tùy liền không dám mạo phạm. Cậu đặt cô lên vách tường, tham lam ngửi mùi thơm trên thân thể thiếu nữ, cố đè nén nội tâm cuồn cuộn du͙© vọиɠ cần giải tỏa.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

"Không cần, mình tự về được."

Tịch Bạch xoay người rời đi nhưng Tạ Tùy lại không yên lòng, tay đút túi quần chậm rãi đi theo sau lưng cô, duy trì khoảng cách hai mét.

Tịch Bạch đi hai bước liền quay đầu nhìn lại, cậu vẫn không chịu rời đi, xem ra thật sự muốn đưa cô về nhà.

Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định quay đầu nói với cậu: "Tạ Tùy, mình có rất nhiều chuyện phải làm, vô cùng bận rộn, sẽ không nói chuyện yêu đương, cậu không cần lãng phí thời gian trên người mình."

Tạ Tùy khó chịu, tùy tiện nói: "Được rồi."

"Hả?"

Tịch Bạch không nghĩ đến cậu sẽ đồng ý thật nhẹ nhàng như vậy. Bất quá, cô lại nhìn thấy khóe môi cậu hiện lên ý cười nhàn nhạt, Tạ Tùy nói: "Cậu nói tôi đều nghe nhưng cậu cũng không thể ở cùng người khác. Tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu đấy."

"..."

"Tuy rằng không biết một học sinh cấp 3 như cậu có thể có chuyện gấp gáp gì nhưng tôi sẽ chờ cậu giải quyết xong nó, tốt nghiệp trung học không được, vậy thì đại học, đại học không được, vậy thì tốt nghiệp đại học. Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ cần một người đàn ông bên cạnh mình."

Tịch Bạch không phản bác được, chỉ có thể nói: "Cậu muốn đợi thì đợi."

Tạ Tùy ở sau lưng thản nhiên: "Tôi sẽ rèn luyện thân thể thật tốt."

Tịch Bạch mặt lại đỏ bừng, bước thật nhanh về nhà: "Cậu rèn luyện thân thể của cậu, quan. . . . Đâu liên quan tới mình."

Nhìn thân ảnh thiếu nữ hốt hoảng chạy đi, Tạ Tùy cảm thấy đáy lòng thật ngọt ngào.

**

Rất nhanh chuyện Tịch Phi Phi được cộng điểm thi đại học đã truyền đi khắp trường học dẫn đến vô số ồn ào, huyên náo.

Vốn chuyện này trường học đã giấu đi, không muốn công bố ra bên ngoài nhưng có một học sinh đã nhìn thấy Trần Triết Dương và hiệu trưởng ở văn phòng xảy ra xung đột. Lúc này, mới một truyền mười, mười truyền một trăm, thành ra ai cũng biết.

Trần Triết Dương nổi giận đùng đùng đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, kích động chất vấn cha mình, vì sao điểm cộng thi đại học lại có tên Tịch Phi Phi mà không phải Tịch Bạch.

"Con đã xem qua video, tiết mục này có thể lấy hạng nhất tất cả đều là công sức của Tịch Bạch, mọi người sao lại làm như thế?"

Hiệu trưởng Trần ngồi trên sô pha mềm mại, tay bưng tách trà, bình tĩnh đáp: "Tịch Phi Phi và Tịch Bạch đều là con gái Tịch Gia, ai được cộng điểm cũng như nhau, con kích động như vậy làm gì?"

Trần Triết Dương bây giờ đối với Tịch Phi Phi một chút hảo cảm cũng không có, thái độ vương tử ngược lại chuyển sang Tịch Bạch. Anh ta nhất định phải vì cô mà đòi công đạo.

"Cha, cha có biết 10 điểm thi đại học có ý nghĩa như thế nào hay không? Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh đó. Làm sao có thể qua loa nói thay đổi người liền thay đổi người chứ. Điều này thật không công bằng với Tịch Bạch!"

"Con cho rằng ta không biết điểm này hết sức quan trọng hay sao? Nhưng danh sách Bộ Giáo Dục bên kia đã xác định. Con ở đây tranh cãi ầm ĩ có lợi gì. Tịch Phi Phi là người đại diện phát ngôn của trường, cho em ấy điểm này là hợp tình hợp lý! Xã hội cũng sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng rất lớn, con không cần nói nhiều."

"Cha, sao có thể làm như vậy?"

"Được rồi, ra ngoài."

Hiệu trưởng Trần nói xong liền đuổi Trần Triết Dương ra khỏi văn phòng.

Sau đó, Trần Triết Dương đã chạy đến lớp của Tịch Bạch, vội vàng nói với cô: "Bạch Bạch, em không cần lo lắng. Anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp. Anh sẽ nói với cha, bảo ông ấy đem danh sách sửa đổi, em nhất định phải tin tưởng anh."

Tịch Bạch nhìn thái độ gấp đến độ mặt đỏ bừng của anh ta, nội tâm không hề gợn sóng.

Cô rất hiểu Trần Triết Dương, cái này theo tiểu thuyết chính là câu chuyện về một vương tử muốn trở thành anh hùng giải cứu công chúa đây mà.

Kiếp trước, vì giúp người nhu nhược như Tịch Phi Phi, anh ta lừa Tịch Bạch mấy năm, tàn nhẫn ép cô không chừa một giọt máu. Mà đời này, nhân vật thay đổi, Tịch Phi Phi trở nên cường thế, không còn là cô gái nhu nhược như trong cảm nhận của anh ta nữa. Vì thế, Trần Triết Dương lại "Di tình biệt luyến", bắt đầu "Bảo hộ" Tịch Bạch.

Nói đến cùng, anh ta chỉ là đang chìm đắm trong sự thương cảm của nhân vật mà anh ta sắm vai.

Vô luận là thích anh ta hay là bị anh ta thích, có lẽ đều là một loại bi ai.

"Trần Triết Dương, không cần." Tịch Bạch thản nhiên nói: "Anh không cần cùng cha mình ầm ĩ, chuyện này đã quyết định, không thể vãn hồi."

"Bạch Bạch, hãy tin tưởng anh. Anh sẽ nghĩ biện pháp."

"Không cần." Tịch Bạch không muốn dây dưa mãi với anh ta, vì vậy đáp: "Nếu anh thật sự muốn bênh vực kẻ yếu như em thì anh hãy tìm Tịch Phi Phi cho chị ấy một trận đi."

Trần Triết Dương ngẩn người: "Đánh em ấy? Vậy làm sao được, anh làm sao có khả năng động thủ với nữ sinh. Bạch Bạch, em không nên hành động theo cảm tính như vậy. Chúng ta hãy nghĩ biện pháp khác, nhất định sẽ có mà!"

Trần Triết Dương tự cho mình là nam nhân có phong độ, vô luận dưới bất cứ tình huống nào, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không ra tay với phái nữ. Tịch Bạch chỉ là có chút hờn dỗi mà thôi.

"Không đồng ý thì thôi. Sau này, anh đừng đến tìm em nữa, chuyện này là lỗi của em."

Tịch Bạch không có ý tự nhận lỗi về mình nhưng cô cũng không muốn phải nhìn bộ mặt dối trá của Trần Triết Dương, cô bỏ lại những lời này, sau đó xoay người về phòng học.

Trần Triết Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng cô, cả tâm trí đều đặt lên hình ảnh cô gái đã dần khuất xa.

Sự việc này vì Trần Triết Dương mà truyền ra, trong trường học lại càng ồn ào, huyên náo. Rất nhiều người đã xem qua video của các học sinh tham gia tranh tài, bắt đầu lên tiếng thay Tịch Bạch.

Kiếp trước, bọn họ đều đứng cùng chính tuyến với Tịch Phi Phi. Nhưng hiện tại, mắt thường cũng có thể nhìn được điều không công bằng này. Sự kiện khơi dậy lòng chính nghĩa của rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ. Rất nhiều người đã đăng lại bài dự thi hôm ấy lên Weibo tỏ vẻ oán giận. Thậm chí còn có không ít Weibo có chữ v đăng bài. Tất cả đều thu hút vô số lượt xem.

Nhà trường từ nguồn tin nội bộ đã nhận ra điều không thích hợp này, hiệu trưởng lập tức triệu tập các giáo viên, mở cuộc họp khẩn cấp, nhất định phải ngăn chặn tin tức được lan truyền trên internet.

Khi chủ nhiệm trở về lớp, nghiêm khắc khiển trách tất cả học sinh. Một khi có bài đăng nào trên Weibo gây ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường, nếu điều tra được, sẽ lập tức bị đuổi học không chút lưu tình.

Rất nhiều học sinh bị dọa sợ đã nhanh chóng xóa weibo đi.

Buổi chiều hôm ấy, Tạ Tùy đi ngang qua bảng thông báo của trường thì nhìn thấy áp phích tuyên truyền về buổi phỏng vấn của Tịch Phi Phi sau khi cô ta giành chiến thắng trong cuộc thi lần đó. Địa điểm phỏng vấn ở hội trường, nhà trường nhiệt liệt kêu gọi học sinh cùng đến tham gia.

Tạ Tùy nghĩ đến dáng vẻ ngày ấy Tịch Bạch ngồi ở cầu thang khóc đến đáng thương cũng giật mình hiểu ra vì sao một học trò ngoan ngoãn như cô lại đi đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá.

Nguyên lai hết thảy đều có nguyên nhân. . .

Thứ vốn thuộc về cô lại bị những người khác chiếm đoạt nên Tịch Bạch không vui, cô ấy còn khóc.

Máu toàn thân sôi trào, Tạ Tùy phẫn nộ nhặt một viên đá to chừng một nắm tay, lạnh lùng bước đến ném vỡ cả tấm thủy tinh trên bảng thông báo.

Cậu gỡ xuống tấm áp phích in hình Tịch Phi Phi mỉm cười giả dối, xé tan nó thành từng mảnh nhỏ. Sau đó quăng lên trời, từng mảnh vụn rơi rớt lả tả.

Tin tức áp phích Tịch Phi Phi bị người khác xé nát đã bị nhiều học sinh truyền đi.

Đương sự là Tịch Phi Phi sau khi nghe được thì cảm thấy vô cùng mất mặt, lại có chút ủy khuất. Vì thế chiều hôm đó, cô ta đã đi đến ban 19 tìm Tạ Tùy để hỏi cho rõ ràng.

**

Ân Hạ Hạ vội vã chạy vào lớp, thở hồng hộc nhìn Tịch Bạch nói: "Vừa mới nãy, Tạ Tuỳ xách Tịch Phi Phi đến sân thượng rồi. Trời má! Cậu không thấy đâu, cậu ta nắm tóc cô ta kéo lê đi luôn!"

Tịch Bạch ấn mạnh cây bút xuống bàn, đứng lên: "Cái gì?"

Ân Hạ Hạ biểu tình kích động: "Tịch Phi Phi trong tay Tạ Tùy giống như một con cá chết, căn bản không biết phản kháng! Mình trước kia thật sự rất ghét nhìn nam sinh bắt nạt nữ sinh nhưng mà sau chuyện này, mình cảm thấy quá sung sướиɠ. . . Lúc ấy có rất nhiều người vây xem nhưng không ai dám đi lên hỗ trợ. Tịch Phi Phi phỏng chừng là xong đời rồi."

Ân Hạ Hạ nói chưa xong thì Tịch Bạch đã vội vàng chạy ra ngoài, hình như là đang chạy lên sân thượng.

**

Hôm nay không có nắng, mây đen âm u che khuất cả mặt trời.

Trên sân thượng, từng đợt gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo rợn cả người.

Khi Tịch Bạch chạy lên thì phát hiện cánh cửa sân thượng đã bị khóa trái. Cách một cánh cửa, cô có thể nghe thấy tiếng nói năng lộn xộn cùng chửi rủa của Tịch Phi Phi.

Tịch Bạch dùng sức đập cửa, vội vàng hô to: "Tạ Tùy, mở cửa!"

Bên kia, không có bất kỳ động tĩnh gì, Tịch Bạch gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu cũng không bắt máy.

Tịch Bạch tay chân run rẩy bấm số của Tùng Dụ Chu.

Tùng Dụ Chu nhìn màn hình di động, lại nhìn vẻ mặt âm trầm của Tạ Tùy, cậu thật sự lo lắng Tạ Tuỳ sẽ làm ra chuyện quá khích, vì thế đã nhanh chóng đi đến mở cửa.

Tịch Bạch chạy vào, hỏi: "Tạ Tùy đâu?"

"Tiểu Bạch, chị gái cậu không có việc gì hết, đừng lo lắng quá."

Tùng Dụ Chu trấn an Tịch Bạch, sau đó dẫn cô đến trước mặt Tịch Phi Phi.

Tịch Phi Phi đứng ở một góc của sân thượng. Bởi vì sợ hãi nên thân thể lạnh lẽo từng đợt.

Tạ Tùy đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Tịch Phi Phi, trên tay còn cầm theo một viên gạch lớn.

Dù cho cái gì cậu cũng không làm nhưng chỉ cần một viên gạch đỏ trong tay cũng đủ để dọa lá gan bé tí của Tịch Phi Phi bay ra ngoài.

Đáy mắt Tạ Tùy không một tia cảm xúc, môi mỏng kéo ra một nụ cười hờ hững như có, như không.

"Cha mẹ cô không biết có dạy cô điều này hay không. Đồ không phải của cô sẽ vĩnh viễn không phải của cô. Dù cho có cố gắng đoạt về, cũng nhất định không phải là của cô."

Tịch Phi Phi hung tợn trừng cậu.

Tạ Tuỳ ước lượng viên gạch trong tay: "Bọn họ không dạy dỗ cô đàng hoàng thì hãy để tôi dạy giùm bọn họ."

"Tạ Tùy, cậu không được đến đây!" Tịch Phi Phi bị dọa tái mặt, ngay cả cổ họng cũng khàn khàn: "Cậu dám động thủ với tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát cho cậu suốt đời phải ăn cơm tù. Cha cậu với cậu đều như nhau, cậu là con của tội phạm gϊếŧ người."

Lời vừa dứt, viên gạch trong tay Tạ Tùy đột nhiên bị người cướp đi.

Cậu còn chưa phản ứng kịp thì đã nhìn thấy Tịch Bạch cầm viên gạch ấy ném vào Tịch Phi Phi!

Viên gạch không có chạm tới Tịch Phi Phi mà chỉ vỡ vụn dưới chân cô ta. Tịch Phi Phi sợ tới mức nhảy dựng lên.

Tạ Tùy kinh ngạc nhìn Tịch Bạch.

Một trận gió lạnh thổi qua, mồ hôi thấm ướt cả vầng trán, hai má cô mất tự nhiên mà ửng hồng. Tịch Bạch thở hổn hển, con ngươi đen nhánh bừng bừng lửa giận.

"Tịch Phi Phi, em không cho phép chị nói mấy chữ này."

Tiếng nói Tịch Bạch trầm thấp, mang theo uy hϊếp: "Vĩnh viễn không được nói."

Con của tội phạm gϊếŧ người.

Cô biết rõ cái tên gọi này mang đến cho Tạ Tùy rất nhiều thương tổn. Nó là bóng ma không thể xóa nhòa trong cuộc đời của cậu và nó cũng đã khiến cho cuộc sống của cậu hoàn toàn bị hủy hoại.

Ánh mắt Tịch Bạch làm cho cõi lòng Tạ Tùy chấn động. Chưa từng có ai nói với cậu như vậy. Chưa từng có ai che chở cậu đến bước này. Trên người cậu toàn là gai, đơn độc một mình đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến vào một ngày âm u, cô tịch, sẽ có một người đứng ra bảo vệ cậu. . . mà người đó lại là một cô gái nhu nhược thế này.

Tạ Tùy có cảm giác, thế giới vốn đã đóng băng của mình lại có thể dần dần được hòa tan dễ dàng như vậy.

Cô đoạt lấy viên gạch trong tay Tạ Tùy vì không muốn cậu thật sự ném vào Tịch Phi Phi. Đồng thời, cô muốn cho Tịch Phi Phi một chút giáo huấn. Ít nhất vào lúc này, Tịch Phi Phi xem ra đã vô cùng sợ hãy.

Hành vi Tạ Tùy ác ý đánh Tịch Phi Phi lại chuyển thành sự việc chị em bất hòa giằng co, ít nhất. . . Tạ Tùy sẽ không bị truy cứu.

Không đợi Tạ Tùy nói chuyện, Tịch Bạch đã nói với Tịch Phi Phi: "Chị mau cút đi."

Tịch Phi Phi chảy nước mắt, khuất nhục nhìn Tịch Bạch: "Tôi sẽ không bỏ qua cho các người! Chờ đi!"

Vũ khí lớn nhất của Tịch Phi Phi chính là internet.

Tùng Dụ Chu sớm có chuẩn bị, cầm di động lắc lư: "Chúng tôi một đầu ngón tay cũng không có nhúc nhích. Tôi đã quay video lại làm bằng chứng. Cô dám lên mạng ăn nói hàm hồ. Tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng nha."

Tịch Phi Phi lau nước mắt, thở phì phò chạy xuống.

Trên sân thượng, mấy thiếu niên hai mặt nhìn nhau, xô xô, đẩy đẩy nói có chuyện muốn rời đi.

Rất nhanh, sân thượng trống trải chỉ còn lại Tạ Tùy và Tịch Bạch. Tịch Bạch quay lưng, vẫn không chịu nhìn cậu.

Tạ Tùy lấy bật lửa ra "Răng rắc" một tiếng châm lửa.

Thẳng đến khi chuông vào lớp vang lên, Tạ Tùy không được tự nhiên thăm dò: "Tiểu Bạch, tôi muốn về lớp học."

Cậu xoay người làm bộ muốn bỏ đi thì lúc này Tịch Bạch mới phản ứng, cô tức giận đi qua, dùng lực đẩy cậu một cái.

Khí lực cô gái rất nhỏ. Tạ Tùy vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mặt cô, cam chịu để cô phát tiết tâm tình.

"Tôi biết, tôi không nên làm vậy với chị của cậu. . ." Tạ Tùy quyết định nhận sai trước: "Nhưng lão tử rất tức giận."

Tịch Bạch tức đến mức cả đôi mắt đều đỏ, tiếng nói của cô mang theo chút nức nở: "Cậu căn bản cái gì cũng không biết."

Tạ Tùy nhìn Tịch Bạch lau nước mắt, tâm lại xoắn lên.

Cậu sợ nhất chính là việc cô khóc.

Tạ Tùy cúi người, tay đặt lên vai Tịch Bạch trấn an: "Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa. Lúc ấy, tôi bị ấm đầu, tóm lại cậu đừng khóc. Tôi đi xin lỗi là được chứ gì, chỉ cần cậu không khóc, cậu muốn tôi làm gì cũng được!"

Tịch Bạch khóc càng thêm lợi hại. Cô dùng ống tay áo lau nước mắt.

Cậu cho rằng cô là vì lo lắng Tịch Phi Phi nên mới khóc? Căn bản không phải như thế. Có trời mới biết trong một khắc kia, khi cô nghe tin Tạ Tùy đem Tịch Phi Phi đưa đến sân thượng, thế giới của cô một lần nữa tràn đầy u ám cùng sợ hãi.

Ngay cả chính cô cũng không dám làm gì Tịch Phi Phi thì Tạ Tùy làm sao có thể?

Căn bệnh của Tịch Phi Phi chính là giấy thông hành tốt nhất ở thế giới này. Ai dám trêu chọc cô ta thì sẽ bị cả thế giới phỉ nhổ và nhục mạ. Thậm chí là không còn chỗ dung thân.

Tịch Bạch rất hiểu loại thương tổn này, nó có thể hủy diệt được một con người.

Tạ Tùy vì xúc động mà đi sai một bước thì cả đời cũng đừng mong trở mình.

Tạ Tùy không biết phải làm sao, cậu quả thật vô cùng áy náy, chỉ có thể hung hăng ôm cô vào ngực, hai tay dùng sức ôm chặt.

Cậu sợ hãi việc mất cô: "Cậu chỉ cần nói một câu, lão tử liền từ nơi này nhảy xuống, chỉ cần cậu hết giận tôi."

Tịch Bạch bị cậu ôm chặt liền thấy khó thở nên kịch liệt ho khan. Tạ Tùy lập tức buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng mềm mại của cô gái nhỏ.

Nhẹ không được, nặng cũng không xong. Cậu không biết phải làm sao với cô. Biết làm sao được. Tạ Tuỳ đau lòng Tịch Bạch.

"Tạ Tùy, mình có thể yêu cầu cậu một chuyện không?"

Tịch Bạch ngước mắt nhìn Tạ Tuỳ.

Nhìn ánh mắt ướt sũng của cô, đừng nói một cái yêu cầu, một vạn cái yêu cầu cậu đều đáp ứng.

"Được." Bộ dạng ngoan ngoãn của Tạ Tuỳ như một con gấu trắng: "Tôi có thể đi xin lỗi cô ta ngay bây giờ."

Cái gì tôn nghiêm, cái gì mặt mũi, mấy thứ này so với cô, căn bản không tính là gì.

"Không cần nói xin lỗi." Tịch Bạch kéo góc áo Tạ Tùy: "Mình muốn nói không phải cái này."

Tạ Tùy khó hiểu nhìn cô thì lại nghe thấy âm thanh khàn khàn vang lên bên tai: "Về sau, lúc cậu làm bất cứ chuyện gì mà không khống chế được cảm xúc thì hãy tự hỏi bản thân mình."

Tạ Tùy nhíu mày: "Hỏi cái gì?"

Tịch Bạch ngẩng đầu, nhìn bầu trời âm u ngoài kia, nhỏ giọng đáp: "Người kia có đáng giá cho cậu dùng cả đời để chuộc tội hay không?"

Editor: Mấy chương sau này thật là nhiều chữ TvT