Chương 26: Thì thầm bên tai

Editor: Miền lạ

Chương 26: Thì thầm bên tai

Mặc kệ táo có ngọt hay không nhưng lời này cũng đủ làm cho đáy lòng Tạ Tùy ngọt đến nôn nao.

Tạ Tùy dựa vào cửa sổ, sung sướиɠ hưởng thụ dáng vẻ ăn táo của Tịch Bạch.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn dao động, thanh nhã nhai nuốt một ngụm nhỏ, rồi đến một ngụm nhỏ. Nếu đổi lại là cậu, cắn hai ba cái là có thể giải quyết hết một trái.

Tạ Tuỳ suy tư, cậu cảm thấy con gái tóm lại vẫn không giống con trai, ăn cái gì cũng từ từ, đi đường cũng chậm chạp. Chính vì vậy, cho nên lớn lên mới tinh tế, động lòng người như thế sao?

Đôi mắt cô rất to, đen láy, mũi thì cao thẳng, môi hồng như hoa anh đào. . .

Dáng vẻ này thật sự rất ngoan, rất ngoan đó.

Tạ Tùy cứ như vậy mà yên lặng ngắm nhìn cô, nhìn đến Tịch Bạch có chút không được tự nhiên.

"Cậu đừng đứng ở chỗ này, mau trở về đi."

Tạ Tùy nghiêng đầu nhìn học sinh trong lớp, bọn họ đang chăm chú đọc sách nhưng kỳ thật ánh mắt vẫn như có như không bay tới cửa sổ bên này, tò mò chú ý nhất cử nhất động của hai người.

Tạ Tùy ghé vào cửa sổ, gương mặt cách cô vô cùng gần, thanh âm trầm trầm: "Như thế nào? Tôi ở chỗ này khiến cậu mất mặt?"

Tiếng nói bên tai thực mềm mại, mang theo chút cảm giác dễ chịu.

Tịch Bạch nghiêng đầu liền bắt gặp cặp mắt thâm thúy của cậu, một đôi mắt câu nhân, có chút phong lưu, đa tình.

Cô không biết làm sao, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng mẫn cảm như vậy, mình chưa từng có ý nghĩ như vậy."

Nhìn Tịch Bạch ủy khuất như thế, tâm Tạ Tùy đều bị hoà tan, khóe môi cậu hàm chứa ý cười nhộn nhạo: "Được. Tôi sẽ không nói như vậy nữa."

Cậu không thích, tôi liền sửa.

Quả táo rất to, Tịch Bạch ăn cũng không hết, miễn cưỡng mới nuốt được ngụm cuối cùng. Còn dư lại nửa trái, Tạ Tùy thuận tay nhận lấy: "Tôi ném giúp cậu."

Tịch Bạch cầm trái táo đưa cho cậu. Tạ Tuỳ bỏ phần hạt, sau đó cắn một miếng to.

Vừa giòn, vừa nhiều nước, thật sự rất ngọt.

Tịch Bạch thấy cậu không hề cố kỵ việc trái táo đã bị cô ăn qua, đỏ bừng mặt lên: "A! Sao cậu lại như vậy?"

"Lãng phí."

Tạ Tùy khóe miệng cong lên, đi đến thùng rác cuối hành lang.

Nhưng khi cậu trở lại thì nhìn thấy Trần Triết Dương đang ở đó, Tạ Tùy tối sầm mặt.

Trần Triết Dương hiển nhiên là sắc mặt không tốt, đi đến cạnh cửa sổ chất vấn Tịch Bạch: "Bạch Bạch, vé xem phim này tại sao lại ở trong tay Tịch Phi Phi? Có phải em ấy đoạt của em hay không?"

Tịch Bạch sợ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, vì thế liền ra khỏi phòng học, nói chuyện rõ ràng với Trần Triết Dương: "Là em cho chị ấy."

"Em không phải đã đồng ý đi với anh rồi hả? Tại sao lại lật lọng?"

Trần Triết Dương có chút chịu không nổi thái độ tùy tiện của Tịch Bạch với anh ta. Khi xưa, rõ ràng là một cô gái dịu ngoan nghe lời, bây giờ lại biến thành cái dạng này.

"Trần Triết Dương, em chưa từng đồng ý với anh bất cứ điều gì." Tịch Bạch hạ giọng nói: "Em biết anh thích Tịch Phi Phi, cho nên em đã cho chị ấy vé xem phim, thành toàn cho hai người. Em hi vọng về sau, anh đừng tới dây dưa với em nữa."

Trần Triết Dương cuống quýt giải thích: "Bạch Bạch, em hiểu lầm rồi. Anh chưa từng nói là thích chị em, kỳ thật lần này trở về, anh cảm giác mình giống như đối với em. . ."

Lời còn chưa dứt, cả người anh ta đã bị một bàn tay kéo ra.

Trần Triết Dương quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tạ Tùy.

Tạ Tùy giữ chặt bờ vai của anh ta, lôi ra ban công lầu ba, ánh mắt lộ vẻ ngoan lệ: "Tao đã nói hãy cách xa cô ấy ra một chút, mày cho rằng tao đang đùa giỡn với mày?"

Trần Triết Dương nửa người đã sắp rơi ra ngoài, anh ta gắt gao cầm lấy tay Tạ Tùy, ánh mắt kinh hãi, run rẩy từng đợt, lo sợ nếu Tạ Tùy buông tay ra, anh ta sẽ rơi thẳng xuống dưới.

Tịch Bạch cũng hết hồn, cô run rẩy nói: "Tạ Tùy, như vậy quá nguy hiểm!"

Mặt Tạ Tùy không chút thay đổi nhìn Trần Triết Dương, con ngươi lạnh buốt thấu xương, không chút biểu cảm.

Tịch Bạch nắm lấy tay cậu, khẩn cầu: "Buông ra, được không?"

Tạ Tùy có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô gái nhỏ, cậu không nghĩ sẽ dọa cô, vì thế miễn cưỡng đem Trần Triết Dương kéo lên.

Trần Triết Dương chưa kịp thở phào thì đã bị Tạ Tùy nắm chặt cổ áo, vỗ nhẹ nhẹ gương mặt anh ta, gằn từng chữ, uy hϊếp: "Mày cẩn thận một chút."

Cậu nói xong liền buông Trần Triết Dương ra, sau đó xoay người bỏ đi.

Trần Triết Dương mất một lúc lâu, gương mặt trắng bệch mới dần dần khôi phục huyết sắc, quay đầu phẫn nộ nói: "Thứ gì chứ, Tiểu Bạch, làm sao em có thể cùng loại rác rưởi này dây dưa một chỗ."

Tịch Bạch vốn cảm thấy anh ta bị như vậy cũng rất đáng thương, bất quá sau khi nghe anh ta nói thế thì không kìm chế được, bật thốt lên.

"Cậu ấy không phải rác rưởi."

Tịch Bạch không để ý ánh mắt kinh ngạc của Trần Triết Dương, mang theo tức giận xoay người trở về phòng học, đem cửa sổ đóng lại một cái rầm.

**

Giáng Sinh năm nay tuyết vẫn rơi rất nhiều, những hoa tuyết lả tả rơi xuống, chốc lát lại tan ra, ẩm ướt cả mặt đất.

Ở Giang Thành, tuyết rơi không nhiều, vừa tan học, mọi người đều hưng phấn đeo balo, gào thét vọt vào trong đống tuyết lớn.

Ân Hạ Hạ lôi kéo Tịch Bạch và mấy người bạn chạy ra ngoài, đi đến vườn hoa bên cạnh, nơi này đã được phủ đầy hoa tuyết.

Tất cả đều lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh xinh đẹp này.

Xa xa, Tạ Tùy ngừng xe lại, nhìn thiếu nữ bên cạnh vườn hoa.

Mái tóc dài đã lấm tấm màu trắng của hoa tuyết, cô gỡ đôi bao tay giữ ấm, bàn tay trắng nõn cẩn thận chạm vào hoa tuyết, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ.

"Nếu có thể đắp người tuyết thì thật tốt." Tịch Bạch cảm khái nói: "Lần trước đắp người tuyết, vẫn là tại. . ."

Cô suy nghĩ rất lâu rồi giật mình nhớ ra, chuyện này đã là kiếp trước. Đêm đó, cô và Tạ Tùy đã cùng nhau đắp người tuyết, vui vẻ cầm nhánh cây nhỏ làm tay cho nó.

Nhìn những hoa tuyết trắng xóa trên bầu trời, Tịch Bạch chắp hai tay, nhắm mắt nguyện, hi vọng cuộc sống về sau bình an trôi chảy, ngọt ngào, tốt đẹp.

Nhưng ba ngày sau, Tịch Bạch ngoài ý muốn ra đi bỏ lại Tạ Tuỳ.

Người tuyết nọ còn chưa tan hết.

...

Nhìn vẻ mặt trầm tư của Tịch Bạch, Ân Hạ Hạ dùng tay sờ sờ những hoa tuyết đọng lại trên mặt cô: "Nghĩ gì mà say mê như thế?"

Tịch Bạch hạ thấp người, nâng lên một đống tuyết: "Mình suy nghĩ, cái này có thể đắp được người tuyết không?"

Ân Hạ Hạ nói: "Chắc không đủ đâu, tuyết này không đủ nhiều."

"Nếu hôm nay tuyết rơi cả đêm, ngày mai nhất định có thể."

"Ai biết được, nói không chừng ngày mai tuyết lại ngừng rơi."

Tịch Bạch tươi cười: "Nếu ngày mai còn tuyết rơi, mình muốn đắp một cặp người tuyết thật to."

Bên cạnh có người khẽ lẩm bẩm: "Ngây thơ."

Tịch Bạch quay đầu thì nhìn thấy Tạ Tùy đạp xe lướt qua.

Bóng dáng cao ngất của thiếu niên biến mất trong làn tuyết trắng.

Tịch Bạch bĩu môi, lòng thầm nghĩ chính cậu mới là một đứa bé quậy phá, giả dạng bộ dáng lãnh khốc làm gì.

Sáng sớm thứ hai, Tịch Bạch rời giường nhìn ra cửa sổ, ngoài kia tuyết rơi trắng xoá một mảng. Ở ngã tư trước mặt, tuyết bị gạt sang hai bên đường, chất đống thành núi nhỏ.

Xem ra tuyết đã rơi rất nhiều vào đêm qua.

Tịch Bạch đẩy cửa sổ, những cơn gió lạnh thổi vào xua tan cả không khí ấm áp trong phòng. Cô bước vào nhà vệ sinh thu thập một chút, sau đó đi ra ngoài.

Trước tòa nhà dạy học tụ tập không ít bạn học, họ líu ríu nghị luận về cái gì đó. Trên ban công các tầng lầu cũng có rất nhiều người tò mò nhìn xuống dưới, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Tịch Bạch từ bãi đổ xe đi ra, chen vào trong đám người, cô phát hiện trước tòa nhà dạy học, ngay cạnh bồn hoa có hai người tuyết vô cùng khả ái, cao chừng nửa mét.

Người tuyết được làm từ hai quả cầu tuyết rất lớn, đôi mắt là hai viên đá nhỏ, miệng và tay đều được làm từ nhánh cây khô. Đặc biệt trên cổ còn có một cái khăn choàng.

"Ai làm thế, lại còn ở trong trường đắp người tuyết?"

"Bất kể là ai thì quả thật là nhân tài!"

"Ha ha ha, người tuyết lớn như vậy, không biết làm bao lâu, đã vậy trời còn chưa sáng đã đến trường học nữa."

...

Thời điểm Tịch Bạch nhìn người tuyết ngẩn người, Ân Hạ Hạ đi đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ lên vai: "Hắc, ngày hôm qua cậu nói muốn đắp người tuyết, hôm nay liền có cả một đôi, người tuyết ở chỗ này chắc là của cậu rồi."

Tịch Bạch thản nhiên nói: "Người tuyết ai cũng có thể làm, không nên tự mình đa tình."

"Đúng vậy, cậu xem trên người người tuyết này, thật quá xấu, đây là cái gì?"

Tịch Bạch đang đi lên cầu thang nhưng cuối cùng vẫn quay đầu ngắm nhìn người tuyết trắng xóa kia: "Giống con chó."

Cái này có vài phần giống mặt dây chuyền hình chú chó mà Tịch Bạch cho Tạ Tuỳ.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tùng Dụ Chu đi vào phòng học, phủi phủi chiếc khăn choàng màu đen phủ đầy tuyết đặt trên cổ Tạ Tùy, cảm giác lạnh lẽo làm Tạ Tuỳ giật mình.

"Muốn chết?"

"Giúp cậu nhặt khăn choàng về, không có một câu cảm ơn, giờ còn hăm doạ nữa hả?"

Tạ Tùy thản nhiên nói: "Không phải của tôi."

Tùng Dụ Chu cười hì hì nói: "Khăn choàng cổ này, mình còn có thể nhận sai sao?"

Tạ Tùy lấy chiếc khăn ra khỏi cổ, vỗ đầu Tùng Dụ Chu: "Con mẹ cậu, suốt ngày xen vào việc của người khác."

**

Buổi chiều, thầy chủ nhiệm gọi Tịch Bạch vào văn phòng, vừa vặn thầy giáo vụ cũng ở đó. Trên bàn trà, khói sương lượn lờ, dường như đã chờ được một lúc lâu.

Tịch Bạch không hiểu nhìn chủ nhiệm lớp: "Thầy Lương, thầy tìm em có việc gì ạ?"

Thầy Lương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói ra: "Kỳ thật, là thầy Tần tìm em. Thầy ấy có chuyện muốn trao đổi với em."

Tần chủ nhiệm đứng lên, đi lấy một ly nước ấm đưa cho Tịch Bạch.

"Cảm ơn thầy Tần."

Thầy Tần và thầy Lương trao đổi ánh mắt, sau đó nói ra: "Là như thế này, Tịch Bạch, lần trước em cùng bạn học Tịch Phi Phi tham gia thi đấu, cả hai đã giành được hạng nhất, trường học đã chuẩn bị tiền thưởng cho em, là 5.000 tệ."

Tịch Bạch kinh hỉ nói: "Cảm ơn thầy."

Im lặng một chút, thầy Tần không biết làm sao, bèn nháy mắt với chủ nhiệm Lương.

Nhưng mà, lão Lương mắt nhìn mũi, mũi xem tim, đứng ở bên cạnh bàn không nói một lời.

Tịch Bạch thấy thầy giáo vụ muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Thầy Tần còn có việc gì sao?"

"A, là như thế này. . ."

Thầy Tần trong lòng thầm mắng lão Lương vài câu, dừng một chút, rốt cục vẫn phải nói thẳng: "Mặc dù là em và Tịch Phi Phi cùng biểu diễn nhưng Bộ Giáo Dục khảo sát thực sự rất nghiêm khắc, cho nên lần này, thành tích nếu muốn đưa vào điểm thi đại học thì. . . Chỉ có thể cộng điểm cho một người."

Tịch Bạch cuối cùng đã hiểu ý thầy Tần, thầy ấy chính là muốn dùng 5.000 tệ - cái gọi là "Tiền thưởng" này mua điểm cộng của cô.

Tịch Bạch đặt ly nước xuống bàn, sắc mặt âm trầm: "Thầy Tần, nếu thầy đã xem qua bài thi hôm ấy, thầy cũng đã biết người giành được hạng nhất rốt cuộc là vũ đạo của Tịch Phi Phi hay là tiếng đàn violoncello của em rồi."

"Cái này. . ." Thầy Tần chột dạ nói: "Tịch Bạch, tuy rằng em đàn violoncello tốt là không sai nhưng em không thể kiêu ngạo như thế. Hai người phối hợp biểu diễn, tất cả mọi người đều có công lao, em nói có phải không?"

Tịch Bạch: "Thầy nói đúng, nếu hai người đều có công, vì cái gì chỉ cho một mình Tịch Phi Phi điểm cộng? Hơn nữa chị ấy đã đáp ứng em, điểm cộng lần này là thuộc về em rồi."

"Đây chỉ là nói miệng, sẽ không được tính. Hơn nữa, Tịch Phi Phi là chị của em, em cũng biết, em ấy bị bệnh. Mấy năm nay vẫn kiên cường đấu tranh với nó. Em làm sao có thể không biết xấu hổ cùng em ấy tranh giành điểm cộng thi đại học chứ?"

"Bởi vì chị ấy có bệnh, em nên em phải nhường nhịn chị ấy sao?"

"Đương nhiên rồi."

Tịch Bạch nhìn thái độ tràn đầy chính khí của thầy giáo vụ, cái gì cũng không buồn nói.

Thầy giáo cùng những người kia là một dạng, họ đều cảm thấy Tịch Phi Phi đáng thương. Bởi vì chị ta đáng thương cho nên chị ta có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt những thứ vốn thuộc về người khác.

"Thầy Lương, thầy cũng nghĩ như vậy sao?"

Tịch Bạch gửi niềm hy vọng của mình vào thầy chủ nhiệm nhưng thầy Lương lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Thầy đương nhiên hi vọng em có thể thi đậu trường đại học tốt. Nhưng Tịch Bạch à, thầy tin tưởng năng lực của em, em chẳng cần chút điểm cộng kia cũng có thể thi đậu trường đại học trọng điểm."

"Thầy Lương!"

Thầy Tần ngắt lời cô: "Tốt , Tịch Bạch, em không nên nói nữa, chuyện này đã quyết định rồi."

"Thầy Lương, cũng bởi vì chị ấy bị bệnh, cho nên trường học liền dung túng tất cả hành vi của chị ấy sao? Lúc trước là sự kiện của An Khả Nhu, còn có việc cây đàn violoncello của em bị mất, bây giờ là chuyện này, đều là như vậy. . ."

Tịch Bạch cũng là do quá nóng nảy, miệng không dừng được, trầm giọng chất vấn: "Trường học còn muốn bao che chị ấy tới khi nào?"

Thầy Tần biến sắc: "Thầy không rõ em đang nói cái gì, trường học đối mỗi một sinh viên đều rất công bằng!"

"Thật sự công bằng?"

Tịch Bạch tức giận nói: "Các người làm như vậy chỉ làm cho Tịch Phi Phi càng lún, càng sâu. Chính các người đã đẩy chị ấy vào con đường vạn kiếp bất phục."

"Em nói bậy bạ gì đó? Không biết lớn nhỏ, ngay cả đạo lý tôn sư trọng đạo cũng không có, ra ngoài!"

Tịch Bạch bị không khí nặng nề trong văn phòng làm nghẹn đến mức không thở nổi, cô phẫn nộ tông cửa xông ra ngoài.

Đầu cô thật đau, chân đi không quá vài bước đã bị chủ nhiệm lớp đuổi kịp, thầy ấy muốn an ủi cô.

"Tịch Bạch, hai ngày nay trường học đã tổ chức cuộc họp để nghiên cứu chuyện này, nội tâm thầy đương nhiên là không nguyện ý. Bởi vì thầy biết, em đã thắng cuộc thi này."

Tịch Bạch trong lòng rất khó chịu: "Thầy Lương, thầy không cần nói nữa."

Là chủ nhiệm lớp của Tịch Bạch, thầy Lương đối với quyết định của lãnh đạo không được xem là gì cả.

"Văn bản đã đưa đến Bộ Giáo Dục, hai ngày nữa sẽ có người đến thăm hỏi về tiết mục của Tịch Phi Phi. Lúc đó, lãnh đạo Bộ Giáo Dục cũng xuống khảo sát, chủ yếu là. . . Tịch Phi Phi là đại diện phát ngôn của trường, lời nói của em ấy ảnh hưởng đến xã hội rất lớn, có thể tuyên truyền rất tốt cho trường chúng ta."

Lời của chủ nhiệm lớp, Tịch Bạch đều hiểu hết.

Tịch Phi Phi là bệnh nhân bị bệnh máu trắng, thân phận này chính là giấy thông hành tốt nhất của chị ta.

Mà trường học, cũng lợi dụng điều này để mưu cầu lợi ích.

Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng vỗ vai Tịch Bạch, bất đắc dĩ thở dài nói: "Tịch Bạch, chuyện này thầy cũng không biết nên nói như thế nào. . . Em bây giờ còn nhỏ sẽ không hiểu đâu. Nhân sinh có rất nhiều chuyện không cách nào thay đổi, chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp."

Tịch Bạch siết chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt.

Thân thể nhịn không được từng đợt run rẩy, phần lưng ứa ra mồ hôi lạnh. . .

Cho nên sống lại một lần, có một số việc thật sự. . . Vĩnh viễn cũng không có cách nào thay đổi sao? Cô so với quá khứ càng thông minh hơn, cũng càng cố gắng hơn. Nhưng mà cũng sẽ như kiếp trước, không có cách nào thay đổi vận mệnh của mình ư?

Cả đời cô đều sẽ sống dưới bóng của Tịch Phi Phi?

Không! Cô không cam lòng, cũng không muốn thỏa hiệp!

Tịch Bạch giận dữ rời đi, khi qua sân thể dục thì đột nhiên một trái bóng rổ màu đỏ thẫm lăn đến bên chân của cô. Cô nghe được âm thanh trong trẻo của tiếng huýt sáo, liền ngẩng đầu, chỉ thấy mấy nam sinh vẫy tay. Tạ Tùy đứng trong đám người, dựa lưng trên cây cột chăm chú nhìn cô.

Dưới ánh mặt trời, cậu có hơi nâng cằm lên.

Tạ Tuỳ mặc áo bóng rổ ngắn tay màu đen, nhướn mày lười biếng cười, có vài phần phong lưu.

"Tiểu Bạch, đá lại đây."

Tịch Bạch tâm tình cực kỳ không ổn, không nghĩ muốn giúp bọn họ, mặt trầm xuống, đi thẳng đến tòa nhà dạy học.

Thấy cô lạnh lùng rời đi, Tùng Dụ Chu đồng tình nhìn Tạ Tùy: "Táo cũng tặng, người tuyết cũng đắp, xem ra vẫn là không được rồi."

Tạ Tùy tâm tình không tệ phút chốc tan thành mây khói.

Tương Trọng Ninh đem bóng rổ ném cho cậu cũng bị cậu hất ngang. Tạ Tuỳ nhặt áo khoác của mình, không nói một lời đi tới tòa nhà dạy học.

Hành lang không một bóng người. Tịch Bạch đi được một lúc thì nghe được tiếng bước chân từ phía sau.

Tạ Tùy đuổi theo cô.

"Đứng lại."

Tịch Bạch không vì thế mà dừng lại, thậm chí cô cũng không thèm quay đầu nhìn cậu.

Tạ Tuỳ chạy hai ba bước liền đuổi kịp cô gái nhỏ. Cậu nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, trầm giọng nói: "Cậu có biết, khi nãy cậu đã khiến tôi rất mất mặt không."

Nam nhân đều rất sĩ diện, Tịch Bạch trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp không thèm nhìn Tạ Tùy, vừa thanh cao, lại kiêu ngạo, cũng thực không lễ phép rồi.

Nhưng một con ốc như cô cũng không đỡ được nhà của mình, bao nhiêu muộn phiền đều ồ ạt kéo đến, cô không có tâm trạng đôi co với cậu.

"Tạ Tùy, cậu buông tay đi."

Tịch Bạch dùng lực kéo tay, bất quá, cậu nắm rất chặt, căn bản tránh thoát không được, cô lo lắng hô nhỏ: "Tạ Tùy. . ."

Tạ Tùy nhìn đôi mắt lãnh đạm dưới hàng lông mi của thiếu nữ, cậu có cảm giác như bị móng mèo cào ở trong lòng, máu chảy khắp nơi.

"Táo rất ngọt đúng không?" Tạ Tùy kéo cô đến sát bức tường, thì thầm: "Người tuyết cậu cũng rất thích, còn nhìn nó nở nụ cười. Vì sao cậu không thể thử thích tôi, cười với tôi một cái?"

Tịch Bạch mày nhăn thành núi nhỏ: "Tạ Tùy, hiện tại mình cười không nổi. Mình có rất nhiều việc, trong khoảng thời gian ngắn không có thời gian dành cho chuyện tình cảm. Nếu được, chúng ta có thể làm bạn bè."

Tạ Tùy cười lạnh: "Cậu là học sinh nhất trung, trừ học tập ra, cậu còn có thể bận rộn chuyện gì?"

"Mình nói cậu cũng không hiểu."

"Cậu có thể thử xem."

Tịch Bạch cũng hết cách, cô giương mắt nhìn cậu.

Ánh nắng từ cửa sổ ở mái nhà bị khúc xạ chiếu lên gương mặt cậu. Đôi mắt tối đen, đầy hoang mang, lo lắng.

Tịch Bạch cắn môi, mang theo chút tức giận nói: "Nếu có một ngày mình chết, Tạ Tùy."

Giọng cô rất nhỏ nhưng cậu nghe rất rõ. Từng câu, từng chữ đều làm cho trái tim Tạ Tùy run rẩy, đau đớn.

"Tạ Tùy, mình không muốn chết, mình muốn sống thật tốt, tự do tự tại. . ."

Cô còn chưa nói xong thì bỗng nhiên Tạ Tùy đến gần, cậu cuối xuống há miệng cắn lên vành tai trái của cô.

Tịch Bạch giật thót, một trận tê dại từ xương cột sống truyền đến khắp nơi trên cơ thể. Tịch Bạch không biết làm sao, chỉ biết mở to hai mắt mà nhìn. Đầu lưỡi mềm mại của thiếu niên đang liếʍ láp vành tai của cô. Một lát sau, lại cắn một cái, có chút đau.

Tịch Bạch hoàn hồn đẩy cậu nhưng Tạ Tuỳ đã nhanh hơn một bước khống chế cổ tay cô, đem nó đặt trên đỉnh đầu.

"Tạ, Tạ Tùy. . ." Cô vừa thẹn, lại vừa vội, sắc mặt đỏ bừng: "Cậu buông ra. . ."

Hơi thở nóng bỏng của Tạ Tùy vờn quanh vành tai cô, âm thanh trầm thấp lạnh đến thấu xương: "Vĩnh viễn không được nói hai chữ đó với tôi"

Cô có thể cảm giác được giờ phút này, cảm xúc của cậu đang nổ tung. Cậu dùng phương thức vừa thô bạo, vừa ôn nhu trừng phạt cô khi đã lỡ miệng nói ra chữ "Chết".

"Ai dám thương tổn cậu, tôi sẽ cho kẻ đó xuống địa ngục."

Tạ Tùy ngoan độc dùng lực nắm chặt cổ tay cô.

Tịch Bạch đỏ cả mắt, tất cả ủy khuất trong nháy mắt không nhịn được liền tuôn trào.

Tạ Tùy cảm nhận được bả vai cô gái nhỏ run rẩy, cậu thong thả buông lỏng tay ra.

Tịch Bạch dùng tay áo chùi lao nước mắt, ngồi chồm hổm xuống đất ôm chân, đem mặt vùi vào đầu gối.

"Tạ Tùy, cậu vốn là như vậy. . ." Thanh âm đứt quãng, cô khóc nức nở.

Nhìn bộ dạng này của cô, Tạ Tùy cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình càng đau đớn gấp bội, thân thể khó chịu đến cực điểm.

Nhẹ không được, nặng không được. . .

Cậu thật sự không biết nên làm sao với cô đây.

"Đừng khóc."

"Không khóc có được hay không?"

"Tôi xin cậu đó."

Editor: Phận edit cũng tức muốn xỉu :((