Chương 25: Không dơ bẩn

Editor: Miền lạ

Chương 25: Không dơ bẩn

Tùng Dụ Chu tay cầm trái bóng từ cửa phụ của phòng học bước vào, cậu ta thản nhiên vứt nó vào một góc, sau đó đi đến dãy bàn nơi Tạ Tùy đang nằm ngủ say, chọt chọt tóc cậu.

Tương Trọng Ninh nhìn Tùng Dụ Chu làm động tác cắt cổ: "Cậu muốn chết?"

Tạ Tùy mà bị đánh thức, tính khí bộc phát, người bình thường chịu không nổi.

Tùng Dụ Chu không quan tâm, giảo hoạt cười, nhẹ giọng nói bên tai Tạ Tùy: "Bạn học Tiểu Bạch nói, buổi chiều muốn mời cậu đến hội trường xem phim."

Hai giây sau, cơ thể Tạ Tùy đột nhiên chấn động, cậu ngẩng đầu, ánh mắt nhập nhèm, mông lung, mang theo một ít gợi cảm nhìn Tùng Dụ Chu.

"Cái gì?"

Tùng Dụ Chu cười cười: "Không có gì, tôi chỉ nói bừa thôi. Cậu ngủ tiếp đi."

Tạ Tuỳ đứng dậy, thong thả mà lười nhác đi đến bồn nước ở ban công mở vòi, dòng nước mát lạnh thấm ướt cả bàn tay, cậu vỗ vỗ khuôn mặt cho tỉnh táo, sau đó còn vuốt vuốt tóc của mình.

Tùng Dụ Chu ngồi bên cửa số nhìn Tạ Tùy đang tạo kiểu tóc, thấp thỏm: "Nếu bây giờ mình nói cho cậu ấy biết, người mời cậu ấy đi xem phim là 'Tiểu Bạch' chứ không phải 'Tiểu Bạch' mà cậu ấy đang mơ mộng thì liệu Tạ Tùy có đánh mình què chân không?"

Tương Trọng Ninh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, vỗ vai Tùng Dụ Chu: "Anh em, chuẩn bị bị chôn sống đi."

Sau khi Tạ Tùy "Tỉ mỉ ăn mặc" thì đã sớm đứng chờ ở dưới lầu.

Không bao lâu, Phương Duyệt Bạch xuất hiện trước mặt cậu.

Cô gái khả ái mặc chiếc váy dài, tóc buộc đuôi ngựa, vài sợi tóc hơi xoăn rũ trước trán, trông hết sức xinh đẹp.

Cô gái hướng Tạ Tùy vẫy tay.

Nhìn cảnh này, sắc mặt Tạ Tùy chợt thay đổi.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên tầng năm, Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh đứng ở ban công thì vội vàng rụt đầu trở về, bỏ trốn mất dạng.

Tay Phương Duyệt Bạch niết nhẹ hai tờ vé, thấp thỏm mà hưng phấn nhìn Tạ Tùy: "Mình nghĩ cậu sẽ không tới."

Cô gái thanh âm mềm mại, nhu thuận, còn mang theo một chút run rẩy.

Tạ Tùy vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên nhìn thấy Tịch Bạch tay bưng một hộp khoai tây nghiền cùng bạn bè từ toà nhà dạy học bên cạnh đi đến.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen láy của cô càng trong sáng, động lòng người. Dù cho có đứng ở trong đám người, chỉ cần liếc mắt, Tạ Tùy cũng có thể nhận ra cô.

Tịch Bạch cùng bạn bè vừa đi, vừa trò chuyện, nhất thời nghiêng đầu thì nhìn thấy Tạ Tùy đang ở cùng với một cô gái xa lạ, tốc độ nói chuyện của cô rõ ràng đã chậm đi nửa nhịp.

Dừng lại một chút, sau đó, cô tươi cười tiếp tục luyên thuyên với bạn của mình.

Tạ Tùy nhìn chằm chằm thân ảnh dần dần khuất xa của cô.

Tịch Bạch lướt qua người cậu, nhìn cậu một chút, lại không có định quấy rầy.

Không hiểu sao Tạ Tùy đột nhiên tức giận, cậu nhấc chân muốn đi đến, Phương Duyệt Bạch ở sau lưng bỗng hô lớn: "A, Tạ Tùy!"

Đúng là, cô gái Phương Duyệt Bạch này không chỉ lớn lên giống Tịch Bạch, tên có chữ Bạch, hơn nữa, cả tiếng nói cũng rất giống.

Một tiếng gọi "Tạ Tùy" này đã làm cho cậu giật mình không thôi.

Cậu có hơi nghiêng đầu, lớn tiếng nói: "Không phải đi xem phim sao?"

Phương Duyệt Bạch vui mừng quá đỗi, vội vàng đuổi theo: "Cậu đợi mình."

Vào toà nhà dạy học, Tịch Bạch nhịn không được đưa mắt nhìn ra sân thể dục, thiếu niên bóng dáng cao ngất cùng Phương Duyệt Bạch ở phía sau, nhu thuận giống như cô vợ nhỏ.

Tịch Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người trở về phòng học.

Tịch Bạch nhận ra Phương Duyệt Bạch, trên bảng vàng danh dự còn dán hình của cô ta đó, liên tục đứng trong top mười của trường, phi thường ưu tú, cử chỉ ngày thường tao nhã, ăn nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.

Tạ Tùy có lẽ sẽ thích người như vậy.

Ân Hạ Hạ lải nhải không ngừng bên tai Tịch Bạch: "Ai nha, ai nha, vừa mới đây còn bảo không có ai có thể so sánh được với ai đó, chưa quá nửa giờ liền thông đồng với cô gái khác. Haizz, thay lòng đổi dạ quá nhanh."

Tịch Bạch đẩy khuôn mặt của Hạ Hạ: "Đi xem phim của cậu đi, sắp bắt đầu rồi."

"Cậu không đi thật hả?"

"Không đi, mình còn phải làm bài tập."

Ân Hạ Hạ cùng mấy người khác đi vào hội trường, không bao lâu liền nhắn tin cho Tịch Bạch: "Tạ Tùy cùng Phương Duyệt Bạch ngồi chưa hai phút đã bỏ đi. Phương Duyệt Bạch ở lại, một mình lau nước mắt đó!"

Tịch Bạch biết, Tạ Tùy tính tình bốc đồng như thế, thật sự có chút xấu.

Nhưng dù vậy, Tịch Bạch vẫn không chán ghét cái tính cách này của cậu. Ngay khi mọi người đối tốt với cô, chỉ có Tạ Tùy là ngược lại, luôn khi dễ người.

Nhưng đến thời điểm cả thế giới đều vứt bỏ cô, cũng duy nhất Tạ Tùy là người mở rộng vòng tay, gắt gao che chở.

Tạ Tuỳ!

...

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tịch Bạch, Tịch Phi Phi tay cầm vé xem phim, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng.

Mặc dù cô ta đối chuyện xem phim cùng Trần Triết Dương cũng không quá hứng thú nhưng vì chút hư vinh này, cô ta nhất định sẽ đáp ứng.

Ân Hạ Hạ ở hiện trường mở "Trực tiếp" cho Tịch Bạch xem, quả nhiên rất đúng với ý nghĩ của cô.

Tịch Phi Phi đi đến hội trường, dựa theo số thứ tự mà đến bên cạnh Trần Triết Dương ngồi xuống. Trần Triết Dương nhìn người đến người là cô ta thì rất kinh ngạc, thậm chí quay đầu vài lần tìm kiếm hình bóng Tịch Bạch.

"Phi Phi, là em sao?"

"Đúng vậy, làm sao thế?"

"Vé này. . . Là Tịch Bạch đưa cho em?"

Tịch Phi Phi lập tức nổi giận, đứng lên: "Anh có ý gì?"

Trần Triết Dương nghĩ đến hôm trước trên bàn cơm Tịch Phi Phi kiêu căng, nóng nảy, lúc này lại cầm vé xem phim của Tịch Bạch, sắc mặt không khỏi lạnh xuống.

"Vé này là anh cho Tịch Bạch, tại sao em lại đến thay em ấy?"

Tịch Phi Phi nhìn bạn học xung quanh cúi đầu ghé tai nhau to nhỏ, thể diện đều mất hết, tức giận đến cả người phát run: "Trần Triết Dương! Rõ ràng chính là anh cho em. Anh quả thật không phải đàn ông! Thích em cũng không dám thừa nhận!"

"Anh. . ."

Trần Triết Dương cũng là một người con trai vô cùng sĩ diện, trước mặt mọi người bị chọc thủng tâm tư, anh ta xấu hổ, giận dữ đỏ bừng mặt, hạ giọng chất vấn: "Tịch Phi Phi, em nói bậy bạ gì đó!"

"Em nói bậy? Chuyện anh thích em tất cả mọi người đều biết, Tịch Bạch cũng biết! Anh còn giả vờ gì chứ."

"Tịch Phi Phi, em có phải bị điên rồi không?" Trần Triết Dương sống chết không thừa nhận, thẹn quá hóa giận: "Anh chưa từng nói qua là thích em, về sau cũng sẽ không thích em đâu, vé này là anh cho Tịch Bạch. Anh vĩnh viễn sẽ không thích một cô gái ỷ thế hϊếp người như em!"

Trần Triết Dương nói xong lời này, nổi giận đùng đùng bỏ đi khỏi hội trường.

Mọi người khó có thể tin nhìn Tịch Phi Phi. Thật khó tưởng tượng, nữ thần Tịch Phi Phi ngày thường dịu dàng, tỏa sáng cũng sẽ có lúc thất thố như vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ lúc ngày ấy mắng chửi Tịch Bạch trên Weibo dẫn đến hình tượng chính mình sụp đổ, rồi lên cả hot search tới nay, Tịch Phi Phi thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Hoặc có lẽ, quá khứ hết thảy đều là ngụy trang, bây giờ mới lộ ra bản chất thật của mình.

Tịch Phi Phi nhìn thấy có người lấy điện thoại di động ra chụp hình, cô ta nhìn người nọ rống lên một câu: "Chụp cái gì mà chụp!"

Tiếng chất vấn này đổi lấy chính là càng nhiều người vuốt tay chụp lại trò cười của cô ta, bắt đầu đăng Weibo.

Tịch Phi Phi chỉ có thể bụm mặt, thở hổn hển rời khỏi hội trường.

Video vừa mơ hồ, vừa hỗn loạn, Tịch Bạch mắt lạnh nhìn hết thảy.

Kiếp trước, những gì cô từng nhận được thì kiếp này Tịch Phi Phi nhất nhất định phải nghiệm một lần.

**

Tạ Tùy chậm rãi đi bộ đến sân bóng rổ, Tùng Dụ Chu đang ném bóng, cười cười nhìn Tạ Tùy: "Tùy ca, không phải cùng 'Tiểu Bạch' đi xem phim sao, như thế nào, 'Tiểu Bạch' bỏ cậu đi rồi?"

Lời vừa nói ra, Tạ Tùy càng tức giận, nhấc chân đá vào mông Tùng Dụ Chu một cước, may mà người này nhanh như chớp, không thì thật sự phải chịu một phát "Bàn chân đoạt mệnh."

"Điều này cũng không thể trách mình, ai bảo tên cô ấy cùng Tiểu Bạch ban 1 giống y như nhau." Tùng Dụ Chu cợt nhả nói.

"Về sau không được nói hai chữ này." Tạ Tùy đến cột bóng rổ bên cạnh ngồi xuống, con ngươi hiện lên một tia lệ khí táo bạo.

"Làm sao thế?"

"Tự hiểu."

Nhớ đến chuyện khi nãy, Tạ Tùy đi cùng người khác nhưng Tịch Bạch lại không chút để tâm. Vừa nhìn đã hiểu cô hình như thật sự không hề thích cậu, vô luận cậu có cùng một cô gái nào đi xem phim, cô ấy cũng sẽ chẳng quan tâm.

Bởi vì không thích, cho nên không bao giờ để ý. Cậu có làm bất cứ chuyện gì, đều không thể làm đáy lòng cô nhấc lên một chút gợn sóng.

"Mẹ!"

Tạ Tùy nằm trên sân thể dục, hai tay mở ra, tùy ý che đi ánh mặt trời chói mắt, cậu có chút nản lòng.

Là mị lực của cậu không đủ sao? Sẽ không. Cậu tự cho mình bề ngoài vẫn có thể đạt 98%, còn lại 2% là khiêm tốn thôi.

Bởi vì cậu nghèo sao? Điều này rất có khả năng nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nghèo cả đời. Tạ Tùy có lòng tin với bản thân, cậu thậm chí đã quyết định, chỉ cần Tiểu Bạch nguyện ý chấp nhận, cậu kiếm được 100 tuyệt đối cho sẽ cho cô 90, còn lại 10 đồng tiền chỉ để mua thuốc lá cho mình.

Tương Trọng Ninh cầm theo một túi táo đi đến Tạ Tùy: "Fan hâm mộ của bạn gái mình cho cô ấy, cô ấy bảo mình đem đến cho mọi người cùng ăn."

Tùng Dụ Chu nhếch miệng cười, lấy từ trong túi ra mấy hộp táo đã đóng gói tinh mỹ: "Táo của tình địch mà cậu cũng ăn, còn có cốt khí hay không?"

Tương Trọng Ninh không hề áp lực tâm lý, cầm trái táo chưa rửa qua cắn một ngụm: "Hiện tại mới biết Trọng Ninh ca ca của cậu mị lực vô biên sao?"

"Bạn gái của cậu là hoa đã có chủ, bây giờ có người thường xuyên tặng đồ nữa chứ, coi chừng cô ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nha."

"Không thể nào, ai dám đào góc tường của mình, chị dâu cậu chưa từng phản ứng qua đâu."

"Cậu còn mê muội, đến khi đầu tường một mảnh xanh biếc thì đừng đến chỗ bọn ca ca khóc lóc kể lể."

"Phi, đồ miệng quạ đen."

Tạ Tùy tâm tình phiền muộn, lười nghe hai người nói nhảm, cậu đứng dậy rời đi.

Bất quá đi vài bước, người nào đó lại xoa tay quay ngược trở về, khó chịu không lên tiếng lấy từ trong túi Tương Trọng Ninh một quả táo to.

**

Ban 1 ở Đức Tân Cao Trung là một hoả tiễn kiêu ngạo. Ban đêm, mặc dù học sinh toàn trường đều được nghỉ, trong phòng học ban 1 vẫn còn không ít người ở lại vùi đầu, múa bút thành văn làm bài tập.

Tịch Bạch cũng là một người trong số đó.

Cô ngồi ở bên cửa sổ gần hành lang, cúi đầu viết công thức số học trên giấy nháp, thoạt nhìn rất chuyên chú, lông mi dài cong cong, lỗ tai có chút phiếm hồng.

Tạ Tùy gõ gõ cửa sổ, cô gái nhỏ giật mình ngẩng đầu, vừa thấy cậu, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Cậu tựa hồ có lời muốn nói, vì thế đem cửa sổ mở ra.

"Tạ Tùy."

Giọng nói của cô mang theo cảm giác mờ mịt của buổi sáng tinh mơ: "Cậu có chuyện gì sao?"

Tạ Tùy lắc lư quả táo trong tay: "Ăn không?"

Tịch Bạch chớp chớp mắt, nhìn đến dòng chữ trên gói bọc táo.

"Thân ái, Giáng Sinh vui vẻ, tôi vĩnh viễn yêu em."

Tịch Bạch: . . .

Không biết cậu từ đâu mà mua được.

"Không ăn, cám ơn." Tịch Bạch ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục làm bài tập.

Tạ Tùy biết cô sẽ nói như vậy, cậu cũng lười vô nghĩa, lấy trong túi ra một cây dao nhíp, đứng bên cửa sổ bắt đầu gọt táo.

Đao phong bén nhọn, vỏ táo mỏng manh một tầng, một tầng rơi xuống dưới.

Tịch Bạch nhịn không được đưa mắt nhìn, liền phát hiện tay cậu thật sự rất xinh đẹp. Làn da ở mu bàn tay rất trắng, gân tay màu xanh nhạt lộ ra rõ ràng, theo động tác của cậu, xương ngón tay có chút chút phập phòng.

Rất khó tưởng tượng, đôi tay xinh đẹp này từng ở sàn đấu quyền anh đánh bại vô số kẻ khiêu chiến, nhiễm đầy máu tươi.

"Ăn đi." Tạ Tùy đem táo đã gọt xong đưa vào cửa sổ.

Tịch Bạch không lấy.

Cậu bắt gặp Tịch Bạch kinh ngạc nhìn chằm chằm tay mình, dừng một chút, kiên nhẫn bổ sung một câu: "Tôi rửa tay rồi, không dơ bẩn đâu."

Rửa tay, không dơ bẩn!

Kiếp trước, mỗi lần cậu đi làm trở về, khi bóc hoa quả cho cô đều sẽ nói như vậy. Tạ Tuỳ giống như luôn luôn cảm thấy bản thân dơ bẩn, trước khi lên giường sẽ tắm cả một tiếng, sau đó mới dám ôm cô ngủ.

Loại chấp niệm, tự ti này tựa hồ đã cắm rễ vào tận cốt tủy. Tịch Bạch đã vô số lần nói không có quan hệ, mình không cảm thấy cậu dơ bẩn, cũng sẽ không chê cậu.

Nhưng ở trong mắt Tạ Tùy, cô quá mức tốt đẹp, phảng phất chỉ cần cậu chạm một chút, nhất định sẽ làm bẩn cô.

Tịch Bạch lắc đầu, đem ý nghĩ trong đầu đuổi đi. Cô không nên nhiều lần hồi tưởng lại quá khứ, bởi vì đối với thế giới này mà nói, những cái kia đều chưa từng xảy ra.

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Tạ Tùy, Tịch Bạch nhận lấy trái táo trong tay cậu, nhẹ nhàng mà cắn xuống một ngụm, mùi vị ngọt ngào nhanh chóng tràn ngập đầu lưỡi.

"Ngọt không?" Tạ Tùy chờ mong hỏi.

Tịch Bạch ăn táo, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, nhìn cậu: "Tạ Tùy, cậu gọt táo đặc biệt ngọt."

Trên má cô có lúm đồng tiền nhỏ, khi cười, ngọt ngào như mùi vị của rượu lâu năm.

Một khắc kia, Tạ Tùy có cảm giác, trái tim mình đều bị sự ngọt ngào này làm cho nổ tung.

^^