Chương 12: Đàn mất

Editor: Miền lạ

Chương 12: Đàn mất

Tịch Bạch cũng vào cục cảnh sát làm nhân chứng.

"Là những người đó. Em tận mắt nhìn thấy bọn họ lấy dao muốn. . . Muốn làm hại cậu ấy!"

"Cậu ấy vô tội, cậu ấy không hại người."

"Cô cảnh sát, mọi người nhất định không được bỏ qua cho bọn người xấu."

"Cậu ấy là bạn học của em, Ừm. . . Cậu ấy bình thường biểu hiện, rất tốt."

Tịch Bạch vừa nói xong chữ "Rất tốt " thì ở phòng thẩm vấn kế bên truyền đến thanh âm táo bạo của Tạ Tùy.

"Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần, không có cha mẹ, bọn họ chết hết rồi!"

Nữ cảnh sát ghi chép khóe miệng giật giật: "Cậu ta biểu hiện rất tốt?"

Tịch Bạch ấp a ấp úng giải thích: "Cái kia. . . Tính tình không tốt, cái khác đều rất tốt."

Làm xong ghi chép đã là bảy giờ đêm, nữ cảnh sát ôn nhu vỗ vai Tịch Bạch: "Bạn học, em hôm nay đã kịp thời báo nguy. Không sao, mau trở về nhà ăn cơm đi."

Tịch Bạch liền vội vàng hỏi: "Vậy cậu ấy lúc nào có thể đi?"

"Vấn đề của cậu ta tương đối nghiêm trọng, chờ cha mẹ cậu ta lại đây bảo lãnh người đã."

Tịch Bạch gật đầu, đeo túi sách đi ra cục cảnh sát.

Nhưng cô không lập tức rời đi mà là qua đường cái đến cửa tiệm sủi cảo đối diện, vừa ăn vừa chờ Tạ Tùy.

Cho dù Tạ Tùy đánh chết không chịu mở miệng tiết lộ tin tức cha mẹ mình nhưng trên thế giới này không có gì là cảnh sát tra không được. Cha Tạ Tùy từng bị cảnh sát bắt và còn bị phạt tù chung thân. Mẹ cậu vì thế nên cũng tái hôn với người khác.

Cảnh sát lập tức liên lạc với mẹ cậu.

Rất nhanh, mẹ của Tạ Tùy đã vội vã tới cục cảnh sát làm thủ tục, bảo lãnh Tạ Tuỳ.

Trình phu nhân nhìn qua rất trẻ tuổi, ngũ quan có bảy tám phần tương tự Tạ Tuỳ. Dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, là một mỹ nhân đích thực.

Vì không muốn ai nhìn thấy, Trình phu nhân dẫn Tạ Tùy đến một con hẻm nhỏ ẩm ướt bùn đất bên cạnh. Ngón tay chỉ thẳng vào lòng ngực cứng rắn của cậu: "Tôi sớm đã nói đường ai người nấy đi. Cậu cũng đã trưởng thành, còn muốn hại tôi đến bao giờ hả?"

Tạ Tùy lạnh mặt, không nói gì.

Tịch Bạch ngồi trong tiệm sủi cảo bên kia đường cái, chăm chú nhìn hẻm nhỏ u ám kia. Thân hình của cậu bị bao phủ trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ hồ hồ.

Cậu thuận tay cầm hộp thuốc lá. Trình phu nhân liền một tay giành lấy hộp thuốc vứt trên mặt đất: "Chồng của tôi vô cùng mẫn cảm, với cả mẹ chồng đã bảo tôi cắt đứt sạch sẽ quan hệ với cậu. Nếu không phải còn em trai cậu, cuộc sống của tôi thật sự cũng không dễ chịu gì. Tôi lạy cậu, đừng tìm tôi nữa, coi như tôi không có sinh ra cậu đi!"

Tạ Tùy như trước không nói một lời. Trình phu nhân lấy trong ví Gucci ra một xấp tiền nhét vào tay cậu: "Đòi tiền đúng không? Tất cả đều cho cậu, chỉ cần cậu đừng hại tôi nữa."

Sống lưng cậu căng cứng. Đột nhiên, cậu cầm những tờ tiền kia giơ ra ngoài ném lên trời. Tiếng nói âm lãnh lẩm bẩm ra một chữ: "Cút."

Cậu xoay người, thân ảnh trong bóng mờ bước ra, đáy mắt mang theo hận ý lạnh thấu xương.

Những tờ tiền giấy bay lả tả đầy trời.

"Nghiệp chướng! Tại sao mày không đi chết đi!"

Tiếng chửi rủa của nữ nhân vang vọng trong con hẻm trống vắng: "Mày chết rồi, tất cả mọi người sẽ tốt!"

Tạ Tùy cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài hẻm nhỏ.

Tịch Bạch mang theo một hộp sủi cảo đã đóng gói, đứng ở bên đường cái đối diện, ngẩng đầu nhìn cậu.

Ven đường, đèn neon lóe sáng. Dưới ánh đèn, gương mặt cô trắng nõn, lông mi cong dài xinh đẹp.

Cô vừa muốn bước chân về trước nhưng đèn đỏ phát sáng. Cô chần chừ một chút, bước rồi lại thu chân về, lo lắng chờ đợi.

Tạ Tùy không qua đường cái, mặt không cảm xúc xoay người, đi dọc theo ngã tư đường bên kia.

Tịch Bạch thấy cậu rời đi cũng vội đi theo. Cách một cái quốc lộ xe chạy không ngừng, cô đuổi theo thân ảnh của cậu. Ánh mắt chăm chú, sợ cậu lạc đường.

Đến ngã tư đường, Tạ Tùy không chút suy nghĩ liền rẽ phải, mà trên đường cái có rào chắn, Tịch Bạch cũng không có cách nào trực tiếp đi qua. Thời điểm cô vội vội vàng vàng qua cầu vượt tới đường cái bên kia, Tạ Tùy sớm đã không thấy bóng dáng.

Tịch Bạch đứng ở giao lộ, buông tiếng thở dài, trong túi lấy ra chiếc còng tay màu bạc có đính thêm lông hồng, còn có một chiếc chìa khóa.

...

Trong gara u ám, không khí tràn ngập mùi vị dầu máy nhàn nhạt. Loại hương vị này cơ hồ là toàn bộ sinh mệnh của Tạ Tùy.

Xuyên qua gara rách nát, cậu đi lên hành lang sớm đã mốc meo, đứng ở trước cửa, sờ ví tiền.

Ví tiền trống rỗng.

Lúc này, di động của cậu vang lên, hình ảnh Tịch Tiểu Bạch hiện ra trên màn hình.

"Tạ Tùy, vừa nãy cậu đi nhanh quá, mình đuổi theo không kịp. Chìa khóa còn ở chỗ mình, mình đến trả cậu."

Thì ra cô ấy đuổi theo mình chỉ là vì muốn trả chìa khóa.

Tạ Tùy thở nhẹ. Cậu cất di động đi xuống lầu, vào quán net bên cạnh cả đêm.

Tịch Bạch một mình đi ở trên đường, chậm chạp chờ. Cô rất hiểu Tạ Tùy. Thời điểm cậu không để ý đến mình, liền không muốn cùng mình nói một chữ.

Tịch Bạch không chờ nữa, lập tức trở về nhà.

Tạ Tùy rất ít khi nói về gia đình nên Tịch Bạch cũng cho rằng cậu chỉ có một mình.

Nhưng cậu ấy cũng không phải là khỉ trong tảng đá chui ra. Tại sao lại không có giá đình?

Buổi chiều, cậu ấy cùng phu nhân kia tranh chấp, Tịch Bạch mới hiểu rõ. Nhìn vẻ ngoài cùng dung mạo xinh đẹp của phu nhân kia, chắc hẳn đã lập gia đình không sai. Mà gia đình bên đó đối với Tạ Tùy cũng thật kiêng kị. Bởi vậy, mẹ Tạ Tùy cũng không muốn thừa nhận đứa con trai này.

Cậu ta lang thang trong thành phố như cô hồn dã quỷ, không nhà để về, âm u mà cô độc.

Tịch Bạch ngồi bên cửa sổ nhìn mặt trăng sáng tỏ ngoài kia, thở dài.

Đời này sống lại, cô nghĩ tốt nhất nên rời xa Tạ Tùy, cố chấp yêu thương rất lâu có khi sẽ tạo thành bi kịch to lớn. Tịch Bạch không hy vọng cả hai đều bị tổn thương.

Nói cô ích kỷ, vô tình, đều được.

Ai nói tình yêu nhất định phải oanh oanh liệt liệt, cùng sống cùng chết. Cô chỉ mong ước có cuộc sống bình thường, ấm áp như bao người mà thôi.

Buổi sáng bảy giờ, Tạ Tùy từ quán net đi ra. Quần áo trên người có chút nhăn, khóe mắt thâm trầm, lạnh nhạt, càng phát ra sự khinh cuồng bất kham.

Ở quán net chơi game cả một đêm, dưới đầu súng là vô số vong hồn. Tâm tình khó chịu được xua tan hết một nửa.

Đi đến cửa phòng học, cậu phát hiện Tịch Bạch sớm đã chờ ở ban công bên cạnh.

Cô mặc đồng phục học sinh màu lam sạch sẽ, tóc cột đuôi ngựa, vài sợi tóc trước trán bay bay.

Con ngươi đen nhánh chuyên chú nhìn dưới lầu, không biết là đang đợi ai.

Tạ Tùy đi qua, không chút để ý huýt sáo.

Tịch Bạch nghe được tiếng huýt sáo quen thuộc, vội vàng gọi cậu: "Tạ Tùy, chờ một chút."

Tạ Tùy dừng bước, lại không có ý định quay đầu.

Tịch Bạch để túi sách của mình xuống, ngây ngốc mò bên trong một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy được chìa ra.

"Cái này."

Cô đem chìa khóa trả cho cậu.

Khóe môi mỏng khẽ cong, cậu đưa tay ra.

Tịch Bạch mới để ý, tay cậu ấy rất trắng, đầu ngón tay cao gầy, đường chỉ tay khá phức tạp. Một đường Đoạn Ngân đâm thủng đường số mệnh . . .

Nhìn đường chỉ tay cũng biết được vận mệnh tương lai nhấp nhô của cậu ấy.

Nhưng mà duy nhất bất đồng là, Tịch Bạch.

Cô cầm chìa khóa cẩn thận từng li từng tí đặt vào tay cậu.

Tạ Tùy cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay. Trên chiếc chìa khóa bỗng nhiên có thêm một trang sức nhỏ màu sắc rực rỡ. Đó là một mặt dây chuyền hình chú chó hung dữ. Nó đang ngồi trừng mắt, nhe răng nhếch miệng hù dọa người ta.

"Làm sao lại cho tôi cái này?"

Cậu nhìn mặt dây chuyền đánh giá, cảm thấy rất ngây thơ, đeo nó trên người nhìn không hợp chút nào.

"Mình cảm thấy nó rất dữ, rất giống cậu."

Tạ Tùy giật mình, phản ứng kịp: "Mắng lão tử giống chó, có tin tôi đánh cậu không."

Tịch Bạch hình như là sợ bị đánh, bàn chân thoăn thoắt chạy mất.

Tạ Tùy nhìn mặt dây chuyền hoạt hình trên tay rất lâu, khóe miệng kìm lòng không được giương lên, trong lòng có chút ngọt ngào.

Cậu đem chìa khóa cẩn thận cất vào balo, tâm tình mỹ mãn trở về phòng học.

**

Cô Lạc Thanh tổ chức cuộc thi vào giữa tháng 10. Buổi sáng, Tịch Bạch đem đàn violoncello cõng lại đây, tập luyện ở trong phòng chờ.

30 phút trong giờ nghỉ ngơi, Tịch Phi Phi lôi kéo Tịch Bạch đi tập lần nữa.

Tịch Phi Phi trong khoảng thời gian này hoàn toàn không có luyện qua vũ đạo, cứ thoải mái chơi đùa đến khi nước tới chân mới nhảy.

Khi Tịch Bạch đi toilet, bạn bè thân thiết của Tịch Phi Phi vây quanh đàn của Tịch Bạch đánh giá: "Phi Phi, đàn này chắc không rẻ đâu!"

"Đương nhiên." Tịch Phi Phi nâng cằm kiêu ngạo: "Aizzz, hơn mười vạn đó!"

Các cô gái cảm thán nói: "Phi Phi, sao cậu không học đàn violoncello?"

"Không có biện pháp, em gái muốn học đàn, mình đành phải nhường nó."

"Bất quá phải nói thật sự, em gái cậu đàn không được tốt lắm, cậu còn dám để cho cậu ta giúp cậu đệm nhạc hả?"

Tịch Phi Phi suy đoán bọn họ chưa nghe được Tịch Bạch diễn tấu, mới có thể nói như vậy.

Cũng không biết như thế nào, Tịch Bạch mấy tháng này kỹ năng chơi đàn đột nhiên tăng mạnh, kéo đàn so với trước kia thật sự tốt hơn nhiều. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tịch Phi Phi muốn em gái đệm nhạc cho mình.

Cô ta giả nhân giả nghĩa cười cười, nói: "Ai bảo em ấy là em gái của mình, mình nhất định phải mang giải về cho em ấy."

"Phi Phi, cậu thật tốt, luôn vì người khác suy nghĩ."

Bọn họ tám chuyện một lúc sau đó liền rời đi , Tịch Bạch trở về cùng Tịch Phi Phi tiếp tục tập luyện.

Lát sau, Tịch Phi Phi nói mệt mỏi, muốn đi ra ngoài mua cốc trà sữa. Sau khi chị ta rời đi, có một nữ sinh kêu Tịch Bạch.

Tịch Bạch quay đầu, phát hiện gọi cô là Đường Huyên Kỳ.

Đường Huyên Kỳ là hội trưởng câu lạc bộ nghệ thuật, tài năng múa tinh xảo, lần này chuẩn bị là bài múa ballet « Hồ Thiên Nga » . Vừa rồi Tịch Bạch có nhìn cô ta biểu diễn, khả năng nhảy rất khá.

Đường Huyên Kỳ cùng Tịch Phi Phi đều là nữ thần phong vân của trường học, bởi vậy vẫn luôn là đối thủ một mất một còn.

"Tìm tôi có việc sao?"

Tịch Bạch dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán.

"Tôi vừa mới nhìn thấy cậu cùng chị cậu biểu diễn, thật sự rất tốt." Đường Huyên Kỳ khách sáo ca ngợi họ.

"Cám ơn, cậu biểu diễn cũng rất tốt."

"Là như vậy à, chỉ là đàn của cậu rất tuyệt đó."

Cặp mắt xinh đẹp kia quét qua đàn violoncello của Tịch Bạch: "Tôi có một đề nghị, dù sao đều là đệm nhạc, không bằng chúng ta kết hợp. Bài thi của tôi nhất định có thể được chọn, Tịch Phi Phi thì không nhất định đâu."

Nguyên lai cô ta đến để đào người.

Tịch Bạch cười cười: "Không hẳn đi."

Kiếp trước, Đường Huyên Kỳ không được cô Lạc Thanh chọn. Nguyên nhân là vị trí của cô ta bị Tịch Phi Phi giành mất. Cô Lạc Thanh cũng là suy xét đến thân phận đặc thù của Tịch Phi Phi rồi lựa chọn chị ta. Suy nghĩ rất chu đáo đó.

Tịch Phi Phi là một bệnh nhân bị bệnh máu trắng. Đây như một tấm giấy thông hành của chị ta, làm gì cũng đều dễ dàng, thoải mái.

Đường Huyên Kỳ toàn thân đều tản ra khí chất tự tin, cô ta kiêu ngạo mà nói: "Cậu đang nói đùa sao, Tịch Phi Phi mỗi lần biểu diễn đều nhảy một điệu giống nhau. Cậu ta cũng chỉ biết một điệu nhảy duy nhất này mà thôi, hơn nữa nhảy cũng dở tệ. Cậu cảm thấy cậu ta có thể so sánh được với tôi sao?"

Tịch Bạch nhún nhún vai: "Tôi không biết."

Đường Huyên Kỳ nâng cằm: "Cho nên cậu là vì tình chị em, không nguyện ý hợp tác với tôi."

Tịch Bạch không thể nề hà cười cười: "Thời gian không còn sớm, tôi và cậu chưa từng cùng nhau luyện qua, như thế nào hợp tác đây?"

"Cậu biết kéo khúc này trong vở « Hồ Thiên Nga » không?"

"Biết."

"Vậy là được rồi. Cậu không cần để ý đến tôi. Thời điểm biểu diễn, cậu chỉ cần kéo đàn của cậu, tôi sẽ đuổi kịp tiết tấu."

Đường Huyên Kỳ vừa rồi đã nghe Tịch Bạch kéo đàn, cô ta thật sự bị tài đánh đàn của Tịch Bạch hấp dẫn. Tịch Phi Phi kia quá ngu, còn không biết chính mình nhặt được bảo bối. Có một em gái kéo đàn hay như thế, tuyệt đối có thể đạt đến hiệu quả kinh diễm toàn trường. Cô ta không biết xem trọng coi như xong, còn nhảy thành cái dạng gì không biết, quả thực rất cay mắt.

Nếu Tịch Bạch có thể đệm nhạc cho mình, cô khẳng định có thể đoạt giải quán quân!

"Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cậu."

Tịch Bạch lễ phép cự tuyệt.

"Cậu xác định?" Đường Huyên Kỳ sắc mặt lạnh xuống: "Nghe nói cậu cùng chị gái quan hệ rất tốt, nhưng theo cá nhân tôi cảm giác. . . Đây chỉ là bên ngoài. Mọi người đều là con gái, còn nhìn không ra sao?"

"Chuyện này không liên quan đến cậu."

Tịch Phi Phi tuy rằng xấu xa nhưng Đường Huyên Kỳ cũng không khá hơn chút nào, bất quá là kẻ tám lạng người nửa cân.

Huống chi, Tịch Bạch có quyết định của chính mình, cô không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy kế hoạch mà cô tỉ mỉ sắp xếp.

Đường Huyên Kỳ tìm Tịch Bạch nói chuyện không bao lâu, liền ra ngoài.

Ngay sau đó, đàn violoncello của Tịch Bạch bị mất.

Trong phòng tập để không ít dụng cụ âm nhạc, nói chung chắc là sẽ không bị lấy mất. Nhưng giữa trưa, Tịch Bạch đi đến phòng luyện đàn lại phát hiện dụng cụ của mọi người đều ở đây, duy chỉ có đàn violoncello của cô là không thấy.

Cô kinh hoảng tìm đến quản lý báo mất đàn violoncello. Quản lý cũng nói rằng hôm nay phòng tập luyện người đến người đi rất đông. Bà ta không có chú ý, có phải hay không là có bạn học lấy nhầm?

Đàn violoncello trong phòng học chỉ có một cái, không có khả năng lấy nhầm.

Đàn mất, Tịch Bạch hồ nghi trong lòng. Chuyện này hiềm nghi lớn nhất chính là là Đường Huyên Kỳ.

Tịch Phi Phi rất kích động đi tìm Đường Huyên Kỳ lý luận, hỏi cô ta vì cái gì muốn trộm đàn violoncello.

Đường Huyên Kỳ đương nhiên phủ nhận hoàn toàn. Cô ta bảo rằng mình không có trộm, chuyện này ầm ĩ đến cả phòng giáo vụ. Hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng.

Tịch Phi Phi chỉ trích Đường Huyên Kỳ: "Bạn muốn kéo Tịch Bạch nhập bọn nhưng bị cự tuyệt. Sau đó cố ý trả thù mới đi trộm đàn violoncello của nó, chính là muốn phá buổi diễn của mình!"

Đường Huyên Kỳ thề thốt phủ nhận: "Tôi đúng là có nói với Tịch Bạch vài câu, muốn mời cậu ta hợp tác nhưng mà Đường Huyên Kỳ tôi tuyệt đối sẽ không làm việc trộm cắp gì đó để hạ thấp bản thân!"

Tịch Phi Phi nghe Đường Huyên Kỳ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Vì thế, chị ta lại sử dụng vũ khí lợi hại nhất của mình -- nước mắt.

"Thầy ơi, em. . . Em biết, bản thân mình không thích hợp tham gia so tài, nhưng mà em cũng là một nữ sinh bình thường như các bạn, em cũng muốn ca hát, khiêu vũ, em. . . Em thật sự không biết mình làm gì lại đắc tội bạn học Đường Huyên Kỳ. Bạn ấy tại sao lại muốn hại em chứ, ô ô."

Giáo viên chủ nhiệm là một nam nhân trung niên. Ông ta cùng cha mẹ Tịch Bạch giống nhau. Tựa hồ thực sự mềm lòng trước bộ dạng này của Tịch Phi Phi, nghiêm mặt nói với Đường Huyên Kỳ: "Đường Huyên Kỳ, em đến cùng có lấy đàn của Tịch Bạch hay không? Nếu có thì lập tức trả lại! Thầy có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không nếu điều tra ra, thầy sẽ phạt thật nghiêm đấy!"

"Em không có!" Đường Huyên Kỳ sắc mặt trắng bệch: "Em có thể thề với trời! Em thật sự không có!"

"Đường Huyên Kỳ, bạn muốn trở thành An Khả Nhu thứ hai sao?" Tịch Phi Phi khóc nói: "Bạn chính là muốn khi dễ mình, các người đều khi dễ mình."

"Cô. . . Cô đang uy hϊếp tôi sao? Tôi sẽ không yếu đuối giống như An Khả Nhu đâu!"

Tịch Bạch nhìn Đường Huyên Kỳ kích động đến môi đều phát run, lại nhìn nhìn Tịch Phi Phi khóc đến lê hoa đái vũ, sắc mặt lạnh nhạt.

Cô căn bản không nói cho Tịch Phi Phi biết Đường Huyên Kỳ muốn cô đệm nhạc cho cô ta, chị gái cô làm sao biết được?