Chương 11: Sau núi

Editor: Miền lạ

Chương 11: Sau núi

Trong quán Bar~~

Tùng Dụ Chu cầm chai bia đưa cho Tạ Tùy, khuyên nhủ: "Aizz, Tùy ca, cậu nghĩ như thế nào vậy? Luôn quấn lấy em gái người ta, có ý với người ta hả? Mà còn khi dễ con gái, thanh danh cũng không phải dễ nghe."

Tạ Tùy nhận bia, uống một hơi cạn sạch.

Chất lỏng tràn qua yết hầu mang đến cảm giác khô nóng.

Tạ Tuỳ vứt chai bia đi, trong lòng có chút tỉnh táo.

Một lát sau có một cô gái trẻ tuổi đi tới ngồi bên cạnh Tạ Tùy. Tùy tiện cầm chai bia của cậu rót cho mình một ly: "Tùy ca hiếm khi đến đây chơi. Em mời anh một ly."

Thanh âm cô gái mềm mại. Sau khi uống không biết vô tình hay cố ý lưu lại trên vết son đỏ sẫm ở miệng ly.

Tạ Tuỳ nhíu mày, chợt cảm thấy ghê tởm. Lời còn chưa nói liền nhấc chân đạp chiếc ghế cô ta đang ngồi.

Ả ta suýt nữa té ngã. Bia rượu trong tay toàn bộ đổ lên ngực. Chiếc váy mỏng manh vì thấm nước mà lộ cả vùng da, bê bối không chịu nổi.

Ả che ngực, khó chịu thở hổn hển bỏ đi.

Tạ Tùy nhìn Tùng Dụ Chu, thản nhiên nói: "Thấy không? Đây mới thật mẹ nó khi dễ. Lão tử đối với cậu ấy chỉ có ôn nhu thôi."

Tùng Dụ Chu nhếch miệng cười, không còn lời nào để nói.

**

Tịch Bạch giấu tay mình ở trong áo khoác, chậm rãi về nhà.

Phòng khách đèn vẫn còn mở. Tịch Minh Chí, Đào Gia Chi cùng với Tịch Phi Phi ngồi trên sô pha vẻ mặt nghiêm túc như đang chuẩn bị mở một cuộc hội nghị.

Tịch Bạch vừa mới vào nhà liền nghe được Đào Gia Chi kéo dài giọng điệu hỏi: "Muộn như vậy mới về, đi đâu vậy?"

Tịch Bạch thành thật trả lời: "Cùng bạn học đi chơi."

"Bạn học nam hay nữ?"

Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi suy đoán có thể chị ta nhất định là thêm mắm thêm muối tố cáo với cha mẹ rồi. Bởi vậy, cô chỉ có thể thành thật khai báo: "Bạn học nam."

"Rầm" một tiếng, Tịch Minh Chí đem ly trà quăng xuống bàn: "Con có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Cùng bạn học nam ra ngoài chơi đến bây giờ mới trở về. Con còn có liêm sỉ hay không?"

Cô không có liêm sỉ? Cũng không biết là ai nằng nặc muốn cùng Tạ Tùy đi đua xe hóng mát, ép buộc, lôi kéo cô cùng đi?

Tịch Phi Phi vuốt tóc, mở miệng nói: "Cha à, cha không cần giận em gái. Con tin tưởng em ấy chỉ là nhất thời ham chơi, không có chuyện gì khác. Lại càng không có yêu sớm đâu."

"Nó còn dám yêu sớm! Hừ, nếu để cho ta biết, khẳng định sẽ đánh gãy chân nó!"

Đào Gia Chi trách cứ Tịch Bạch: "Bạch Bạch, con cũng quá không hiểu chuyện. Muộn như vậy mới về, con biết cha mẹ lo lắng thế nào không? Còn chị con, cả một đêm đều chờ con về tập luyện nữa."

Tịch Phi Phi nhìn Tịch Bạch, vốn cho rằng nó sẽ im lặng không thèm giải thích. Chung quy từ trước đến nay, Tịch Bạch miệng lưỡi ngốc dở, đầu óc cũng không linh hoạt vẫn luôn bị cô ta chèn ép. Từ trước đến nay nó không bao giờ biết biện giải trước mặt cha mẹ.

Không ai nghĩ, Tịch Bạch sẽ ngồi xuống bên cạnh Tịch Phi Phi, lôi kéo tay chị ta nói: "Chị, em còn muốn hỏi chị ở đâu đó? Chị sao có thể để mình em ở lại với những người đó? Sau khi em xuống xe không nhìn thấy chị ở đâu hết, em sợ lắm."

"Em. . . Chị không hiểu em đang nói cái gì."

Tịch Bạch nhìn Đào Gia Chi: "Con căn bản không biết những nam sinh đó. Lúc đi ra cổng trường, con nhìn thấy chị cùng bọn họ nói chuyện. Con vốn muốn cùng chị ấy về nhà, ai biết được chị muốn cùng mấy nam sinh kia đi đua xe. Con khuyên thế nào cũng không được, con lo lắng chị gái xảy ra chuyện nên đành đi theo. Nào ngờ chị ấy giao con cho một nam sinh sau đó chạy đi mất."

Tịch Bạch nói xong ánh mắt đỏ ửng.

Hai người nghi ngờ nhìn Tịch Phi Phi, hiển nhiên là có chút tin tưởng Tịch Bạch. Vì Tịch Phi Phi quả thực về tương đối trễ. Hơn nữa Tịch Bạch từ nhỏ luôn thành thật, từ trước đến nay không nói dối.

"Phi Phi, là sao thế?"

"Em con nói là thật sao?"

Tịch Phi Phi kiên nhẫn giải thích: "Cha mẹ, con nghĩ là em gái sợ bị mọi người trách mắng nên mới nói như vậy. Aizzz, ai bảo con là chị gái cơ chứ. Con không chăm sóc em tốt. Là con không đúng. Mọi người phạt con sao cũng được."

Tịch Bạch lấy điện thoại di động mở album ảnh ra. Bên trong có một tấm ảnh chụp Tịch Phi Phi đứng trước chiếc xe đua. Tịch Bạch thuận tay chụp được.

"Chị, chị còn bảo em chụp ảnh cho chị nè."

Tịch Phi Phi sắc mặt biến đổi lúc đỏ, lúc trắng, cô ta khó tin nhìn Tịch Bạch.

Trong quá khứ, đứa em này ngốc như tiểu bạch thỏ luôn bị cô ta tính kế. Tại sao bây giờ lại có tâm cơ như thế, dám chụp lén cô ta?

Tịch Minh Chí nhìn hình ảnh trong di động, triệt để phát hỏa: "Tịch Phi Phi, đây rốt cuộc là sao?"

"Cha, cha nghe con giải thích!"

Đào Gia Chi cũng gấp: "Sao con lại để em gái ở đó một mình? Vạn nhất xảy ra bất trắc gì thì biết làm sao!"

"Mẹ, con không có!"

"Vừa nãy một mình con về mẹ đã nghĩ ngờ rồi. Bạch Bạch từ nhỏ đến lớn, tính cách ra sao mẹ đều rõ. Nó chưa bao giờ nói dối, lại càng không dám chơi cùng với mấy nam sinh hư kia. Hiện tại, thật sự mẹ càng ngày càng không rõ, Phi Phi, trong lòng con đang nghĩ cái gì? Sao con lại hại em con?"

"Mẹ, chẳng lẽ người nghĩ con như vậy sao?" Tịch Phi Phi đôi mắt đỏ bừng, nước mắt tí tách rơi: "Con tại sao phải làm như vậy, còn. . . Còn không phải bởi vì. . . Bởi vì. . ."

Tịch Phi Phi ra vẻ bi thương che mặt khóc: "Bởi vì con ghen tị em ấy. Mọi người đều yêu thương nó. Điều này làm cho ta cảm thấy khó chịu. Con sợ. Con bị bệnh, cha mẹ liền sinh thêm em gái sẽ không cần con nữa, ô ô ô."

Nước mắt của Tịch Phi Phi là vũ khí lợi hại nhất của chị ta. Mỗi lần chị ta bị mắng, chỉ cần khóc một phen, giả vờ đáng thương. Cha mẹ nhất định sẽ mềm lòng, tất cả mọi chuyện đều sẽ chuyện lớn hoá nhỏ.

Quả nhiên, Đào Gia Chi đã mềm nhũn: "Phi Phi à, con tại sao có thể nghĩ như vậy? Cha mẹ sao lại không cần con chứ?"

"Thật sao?"

"Đúng vậy, cha mẹ hiểu con nhất."

Lúc này, Tịch Bạch đúng lúc mở miệng nói: "Chị, cha mẹ sinh em ra chẳng lẽ không phải để trị bệnh cho chị sao? Chị đã sớm biết điều này, cần gì phải vô tâm nói như thế?"

Tịch Phi Phi ánh mắt sắc bén liếc Tịch Bạch.

Tịch Minh Chí nghe Tịch Bạch nói như vậy, cảm giác áy náy càng lớn, không cần nói cũng có thể hiểu: "Bạch Bạch, con ngàn vạn lần không nên nghĩ như vậy. Con cùng Phi Phi đều là con gái của cha mẹ, không có chuyện người nào quan trọng hơn, các con đều quan trọng như nhau.

Kiếp trước bọn họ cũng nói qua, nhưng chỉ là vì trấn an Tịch Bạch. Nghe một chút liền thôi, Tịch Bạch cũng không cho là thật.

Tịch Minh Chí nghiêm nghị nhìn Tịch Phi Phi: "Đã làm sai, khóc có ích lợi gì, mau giải thích với em con. Sau đó đi vào phòng tập, ở trong đó ba giờ đi!"

"Cha!"

"Giải thích!"

Tịch Phi Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Tịch Bạch, không cam lòng nói "Thực xin lỗi" ba chữ, sau đó dặm chân đi lên lầu vào phòng tập đóng cửa một cái"rầm".

Đào Gia Chi nói: "Phi Phi tính tình càng lúc càng không tốt."

Tịch Minh Chí vẻ mặt phức tạp nhìn Tịch Bạch: "Bạch Bạch, thật sự là ủy khuất cho con."

Tịch Bạch lắc đầu, cũng đứng dậy trở về phòng.

Một hồi tự biên tự diễn trò khôi hài, kết quả Tịch Phi Phi thảm bại mà chấm dứt.

**

Đức Tân Cao Trung hai tiết cuối buổi chiều mỗi tuần đều tổng vệ sinh. Học sinh không tham gia tổng vệ sinh đều rời đi. Tịch Bạch cũng không ngoại lệ, cô vội vội vàng vàng thu thập, ngồi lên xe đạp chạy như bay đến phía sau trường học.

Cô mặc đồng phục màu lam rộng rãi miễn cưỡng có thể che khuất còng tay. Cái còng này chính xác là còng tay tình thú, còn đính thêm lông tơ hồng phấn nữa.

Tịch Bạch cũng không biết làm sao.

Mỗi lần nâng tay, trong tay áo liền phát ra tiếng vang tinh tang, Ân Hạ Hạ cũng tò mò nhìn cô.

Dù có thế nào, Tịch Bạch nhất định phải tìm Tạ Tùy cởi bỏ còng tay.

Phía sau trường học, ở ven hồ là một mảnh hoang vu. Cỏ mọc um tùm, không có một bóng người. Đây là địa điểm lý tưởng cho mấy nam sinh hư hỏng tụ tập hút thuốc.

Hôm nay có gió, cỏ l*иg cao bằng nửa người theo gió bay nhè nhẹ. Tạ Tùy một mình ngồi xổm ven hồ, miệng ngậm cọng cỏ nhỏ, bình tĩnh ngắm nhìn mặt nước.

Kỳ thật có vài lần cậu đã muốn rời đi, cậu không biết mình đang làm cái gì, đợi cô ấy đến là có ý gì?

Cuối cùng vẫn là không khống chế được thân thể này. . . Bị du͙© vọиɠ muốn được gặp cô ấy bức đến phát điên.

Ngay lúc cậu còn đang ngẩn người, một cục đá bỗng nhiên bay tới dừng lại cạnh Tạ Tuỳ.

Tạ Tùy quay đầu, nhìn thấy mấy học sinh bặm trợn đi tới. Một cô gái trong số đó dựa cả người vào một nam sinh. . . Chính là ả trong quán bar hôm qua bị Tạ Tùy đạp ngã.

"Tạ ca, làm sao lại lạc đàn rồi?" Nam sinh dẫn đầu lên tiếng: " Mấy anh em một tất không rời của mày đâu mất tiêu rồi?"

Tạ Tùy phun cọng cỏ ra, hoạt động gân cốt, không muốn cùng bọn họ nói lời vô nghĩa: "Có chuyện thì nói."

"Ngày hôm qua mày khi dễ nữ nhân của tao, việc này tính sao?"

Tạ Tùy liếc ả ta một chút, thản nhiên nói: "Mẹ nó, đỉnh đầu mày một mảnh xanh biếc (bị cắm sừng), lão tử làm cái rắm."

Ả lập tức khóc sướt mướt biện giải: "Không phải, Siêu ca, là hắn ta đùa giỡn em."

Tạ Tùy nhếch miệng: "Ánh mắt lão tử không mù, nhìn cô thật chướng mắt."

"Mẹ nó, mày nói cái gì đó! Miệng sạch sẽ chút!"

Tạ Tùy kiêu ngạo, ương ngạnh đã quen. Đối với người khác đều không có tính tình tốt. Mấy nam sinh ngày thường không có can đảm chọc cậu. Giờ phút này dù ở đây chỉ có một mình cũng không một chút sợ hãi.

"Muốn đánh thì nhanh lên, lão tử hôm nay còn có việc."

Một đám nam sinh tiến lên, xông về phía Tạ Tùy.

Bọn họ đánh nhau không có kết cấu, loạn cào cào, chỉ biết dùng hết sức lực, đông một búa, tây một gậy . . . Tạ Tùy hoàn toàn khác biệt, cậu đánh quyền anh chuyên nghiệp, thân thủ rất tốt, là một võ tướng kỳ tài. Chỉ vài phút, chung quanh đã có mấy người nằm lê lết.

Nam sinh bị cậu đánh gọi cha gọi mẹ. Tên đầu trọc dẫn đầu thấy tình thế không ổn bèn lấy dao ra chạy tới Tạ Tùy.

Cây dao mang theo ánh sáng sắc bén, Tạ Tùy một mình vật lộn cũng biết tránh đi mũi nhọn, liên tiếp lui về phía sau, lắc mình tránh thoát.

Mấy thiếu niên xuống tay không biết nặng nhẹ, đều nhắm vào bụng, không cẩn thận sẽ rất nguy hiểm.

Lúc này, Tạ Tùy nghe được âm thanh mà cậu không muốn nghe thấy nhất đó là: tiếng chuông xe đạp.

Tạ Tùy quay đầu, chỉ thấy cô gái mặc đồng phục màu lam tay cầm lái đứng ở đường bộ bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn sự việc phát sinh trước mắt, môi run run.

Sợ hãi.

Tạ Tùy là vong mệnh chi đồ - vài lần kề cận cái chết đều không một chút sợ hãi nhưng bây giờ, nhìn cô gái với vẻ mặt kinh hãi đứng đó, cậu lại có chút sợ.

Tên Lãnh Phong cầm dao, cánh tay đã dính máu tươi, không còn lý trí, hơi thở thô bạo. . .

Hình ảnh này đủ để dọa sợ bất kỳ một cô gái nhu thuận, ngoan ngoãn nào.

Tạ Tùy thừa dịp vội tránh né, nhặt trên mặt đất một cục đá vứt đến chân Tịch Bạch, khàn cả giọng hô: "Nhìn cái gì, cút!"

Tịch Bạch lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng lần nữa ngồi lên xe đạp, cong cong vẹo vẹo chạy mất.

Tạ Tùy thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bắt đầu chuyên tâm đánh nhau.

Phía sau, mấy nam sinh hiển nhiên là chém gϊếŧ đỏ cả mắt rồi, không đánh được Tạ Tùy, bọn họ quyết không bỏ qua.

Không biết chạy bao lâu, trong mấy bụi cây trong rừng, mọi người nghe được âm thanh của xe cảnh sát.

"Má / Mẹ nó. . . Có người báo cảnh sát!"

"Siêu ca, làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao, chạy!"

Mấy nam sinh đảo mắt chạy biến dạng, cảnh sát vọt vào trong rừng, bắt gặp Tạ Tùy mệt mỏi nằm ở đó.

Tạ Tùy được cảnh sát đưa đến chiếc xe bên cạnh, Tịch Bạch hô hấp dồn dập, đứt quãng giải thích tình huống với cảnh sát.

Anh hoàng hôn chiếu lên vẻ mặt nhu hoà của cô, vầng trán lấm tấm mồ hôi, tóc cũng đã thấm ướt dính ở bên tai.

Tạ Tùy đã không sao, cô dừng khoa tay múa chân, mày nhíu chặt chợt buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Tùy nhiều năm như vậy đã không vào cục cảnh sát, lần này xem như lật thuyền trong mương, bất quá. . . đã nhặt về một cái mạng.

Cảnh sát kéo Tạ Tùy ngồi vào trong xe. Tạ Tùy không dễ dàng đi vào khuôn khổ, hung ác rống lên: "Đừng chạm lão tử!"

Cậu nâng cằm nhìn Tịch Bạch, lớn tiếng hô: "Lại đây."

Tịch Bạch vội vàng chạy tới, còn chưa mở miệng, Tạ Tùy đây nghiêng người.

"Chìa khóa trong túi quần bên trái, chính mình lấy đi!"