Chương 9: Không phải sợ

Editor: Miền lạ

Chương 9: Không phải sợ

"Mẹ nó, cô cũng xứng sao?"

Tịch Phi Phi sắc mặt bỗng nhiên ửng hồng: "Cậu. . . Cậu thật thô lỗ!"

"Tôi còn có thể thô lỗ hơn." Tạ Tùy đến gần, một tay liền nắm cằm của cô ta.

Sức lực mạnh mẽ của nam sinh làm cho Tịch Phi Phi phải thở dốc mà ngón tay thô lỗ của cậu cũng khiến toàn thân cô ta run rẩy: "Cậu. . . Cậu muốn làm gì?"

Tịch Bạch cảm nhận được một chút cảm xúc biến hóa của Tạ Tùy.

"Tạ Tùy, cậu buông chị ấy ra."

Tạ Tùy nghe vậy, ánh mắt xuyên qua Tịch Phi Phi, nhìn về phía Tịch Bạch.

Cô gái ăn mặc vô cùng giản dị, áo sơ mi trắng càng tôn lên làn da trắng nõn không tì vết. Ngày hè, tóc cột đuôi ngựa trông lại càng năng động và mát mẻ.

Con ngươi đen nhánh tựa như một con thú nhỏ đầy cảnh giác.

Tạ Tùy quyết định cho cô mặt mũi liền buông lỏng Tịch Phi Phi. Đồng thời lấy ra chiếc khăn lao lao son phấn dính trên tay, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét.

"Cách lão tử xa một chút."

Cậu nói xong liền rời đi.

Tịch Phi Phi chưa bao giờ bị khuất nhục như vậy, cô ta nhìn về phía Tạ Tùy hô lớn: "Cậu cho rằng trong trường học những cô gái nhà giàu kia thật sự thích cậu sao? An Khả Nhu bọn họ. . . Bất quá chỉ vì nhìn cậu lớn lên đẹp trai. Cậu có gì? Chỉ có xuất thân từ tầng dưới chót. Dù có phấn đấu cả đời, cậu đều không xứng với họ."

Tịch Bạch vội vàng kéo Tịch Phi Phi, ngăn cản chị ta nói tiếp.

Ngược lại, cô không phải sợ Tịch Phi Phi thật sự chọc tức Tạ Tùy, mà là. . . Cô biết những lời này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Tạ Tùy.

Quả nhiên, Tạ Tùy bỗng nhiên xoay người, đáy mắt tối sầm ẩn chứa sự tức giận.

"Lặp lại lần nữa."

Tịch Phi Phi bị sát khí tràn đầy trong ánh mắt của cậu doạ sợ, ấp úng không dám mở miệng.

Tạ Tùy nghiêng đầu nhìn Tịch Bạch, cô gái đứng ở ven đường, con ngươi trong veo tràn vô hại.

"Cậu cũng cảm thấy như vậy?"

Tịch Bạch lắc đầu liên tục, cô chưa từng cảm thấy Tạ Tùy không xứng với bất luận người nào. Vốn chuyện tình cảm đều không có việc xứng hay không mà chỉ có nguyện ý hay không.

"Tạ Tùy, mong cậu bỏ qua. Mình nói như vậy không có ý gì khác. Mình chỉ hi vọng cậu có thể phấn chấn lên, cố gắng tiến lên phía trước."

Tịch Phi Phi cố gắng muốn có lợi cho mình, lời nói xúc động: "Mình không có ý khinh thường cậu. Cậu ngàn vạn lần không nên hiểu lầm. Mình cùng với những cô gái nhà giàu đó không giống nhau."

Liên tục phủ nhận mọi thứ, chút tâm tư của cô ta mọi người đều biết. Tùng Dụ Chu cùng Tương Trọng Ninh đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt hiện lên nụ cười lạnh.

Trước kia không cảm thấy chán ghét cô ta. Hiện tại xem ra, thật mẹ nó có chút phiền.

"Chỉ cần cậu cố gắng, tương lai nhất định sẽ có hi vọng! Mình. . . Mình cảm thấy, xuất thân không thể quyết định vận mệnh một người, biết cố gắng thì sẽ không bao giờ là muộn." Tịch Phi Phi có lẽ là quen ở trên weibo giảng đạo lý. Bây giờ nói chuyện cũng tràn đầy mùi đạo đức.

Tạ Tùy nhướn mày nhìn Tịch Phi Phi, cười lạnh: "Lão tử cố gắng hay không cố gắng mắc mớ gì tới cô."

Tịch Phi Phi hai má đỏ bừng: "Tạ Tùy, mình chỉ là muốn làm bạn với cậu mà thôi."

Tùng Dụ Chu rất không quen nhìn Tịch Phi Phi diễn xuất, muốn cho cô ta chút dạy dỗ, vì thế cười nói: "Nữ thần, muốn cùng Tùy ca làm bạn phải có điều kiện ."

"Điều kiện gì?"

"Lá gan đủ lớn cùng chúng tôi đi lên núi chạy một vòng."

Tịch Phi Phi hơi sửng sờ nhìn Tạ Tùy không có ý từ chối, nhất thời cảm thấy mừng như điên.

Chưa từng có nữ sinh cùng Tạ Tùy đi chung xe đâu.

Tịch Phi Phi nghĩ bản thân nên biểu hiện thận trọng một chút, thấp giọng: "Nhưng bọn mình còn phải về nhà, trễ thì ba mẹ sẽ lo lắng."

"Vậy coi như xong."

Tạ Tùy xoay người muốn đi. Tịch Phi Phi thấy không ổn, lập tức sửa miệng: "Bất quá một lần, hai lần về trễ thì vẫn không sao."

Cô ta sợ Tạ Tùy đổi ý, vội vàng quay đầu nói với Tịch Bạch: "Bạch Bạch, em về nhà nói một tiếng với cha mẹ. Hôm nay, chị cùng bạn đi chơi một lát sẽ trở về, không cần lo lắng."

Tịch Bạch nhíu mi: "Chị đến cùng còn luyện hay không luyện tập? Tháng sau cô Lạc Thanh sẽ tuyển chọn đó."

"Không sao, trở về rồi luyện tiếp."

Tịch Bạch ngồi lên xe đạp, bất đắc dĩ muốn rời đi, Tạ Tùy đột nhiên nói: "Muốn chơi thì cả hai người đi cùng nhau, không chơi thì một người cũng đừng hòng được đi."

"..."

Dưới chân núi Hổ Sơn, vài chiếc xe đua dừng ở bãi đậu xe bên quốc lộ. Mấy tên thiếu gia nhà giàu chán nản nghiêng mình dựa cạnh xe hất cằm nhìn Tạ Tùy.

Tạ Tùy giúp bọn họ thắng không ít cuộc tranh đoạt. Bây giờ bọn họ có tuyển thủ đua xe giỏi nhất.

Người có năng lực vô luận đi đến nơi nào đều được người ta tôn kính. Bọn họ cũng cung kính gọi cậu một tiếng "Tùy ca".

"Tùy ca, hôm nay khó có dịp lại mang theo em gái đến đây!"

Tạ Tùy không nói gì, ngược lại Tịch Phi Phi liền phô bày bộ mặt xã giao ưu tú: "Mọi người khỏe, mình là Tịch Phi Phi, là bạn của Tùy ca."

Tịch Phi Phi vốn mong chờ Tùng Dụ Chu giới thiệu cô ta một chút. Tốt nhất là đem việc mình nổi tiếng trên internet nói ra nhưng Tùng Dụ Chu lại vững như núi Thái Sơn không nói một lời, hoàn toàn không có ý muốn giới thiệu cô ta.

Tịch Phi Phi nhẹ nhàng ho một tiếng nhìn mấy cậu ấm nhà giàu mỉm cười xinh đẹp.

Mấy thiếu gia này quen biết nhiều trong giới giải trí. Ngày thường tiếp xúc đều là những người mẫu có danh tiếng. Đương nhiên không hề biết cái gì gọi là người nổi tiếng trên internet, cũng không nhận ra Tịch Phi Phi.

Đương nhiên, càng chướng mắt diện mạo cùng dáng người của cô ta.

Tịch Phi Phi mất mặt, nụ cười có chút xấu hổ.

"Tối hôm nay muốn chơi như thế nào?" Tạ Tùy mở miệng hỏi bọn họ.

"Nếu Tùy ca mang theo em gái đến đây. Vậy chúng ta liền thử một cách chơi mới đi."

Mấy thiếu gia nhà giàu nhìn nhau cười: "Lần này chỗ ngồi kế bên là phụ nữ, bất quá tay hai người phải dính lấy nhau."

Nói xong, bọn họ lấy ra 2 cái còng tay tình thú.

Tùng Dụ Chu nói: "Khoá lại cùng một chỗ làm sao có thể, không phải sẽ ảnh hưởng thao tác sao?"

"Chỉ cần em gái chịu nghe lời, không ảnh hưởng nhiều lắm. Lại nói, quốc lộ này, Tùy ca không phải nhắm mắt cũng có thể qua được sao?"

Tương Trọng Ninh nhìn Tạ Tùy: "Không được, quá nguy hiểm ."

"Hắc hắc, nếu vậy coi như sợ rồi."

Tạ Tùy mặt không thay đổi hỏi: "Tiền đánh cuộc là cái gì?"

Một thiếu gia áo đen đi ra, tay ôm một người mẫu có dáng người bốc lửa: "Chúng ta mang một em gái, cả quá trình không được mở khóa ra. Chạy đến đích sau đó lấy cờ và lái trở về. Ai về nhanh hơn sẽ thắng. Tiền đặt cược là mười vạn."

"Mười vạn!"

Tịch Bạch phát ra tiếng sợ hãi, kiềm lòng không được kinh hô. Tất cả nam sinh đều quay đầu nhìn cô, ánh mắt là lạ.

Cô che miệng, biết biểu hiện của mình thật không giống tiểu thư nhà giàu. Ngay cả Tịch Phi Phi cũng không nhịn được nhìn cô khinh miệt.

Mười vạn đối với Tịch Gia quả thật là không nhiều nhưng đối với người đã trải qua kiếp trước không nhà để về như Tịch Bạch mà nói, đây không phải là số tiền nhỏ.

Nhìn Tạ Tùy như không thèm để ý, chút tiền ấy ở trong mắt bọn họ giống như không coi vào đâu.

Tịch Bạch rốt cuộc biết, bọn họ liều mạng kiếm tiền là chơi như thế nào.

Tạ Tùy đáp ứng những yêu cầu của mấy thiếu gia hào môn này. Tương Trọng Ninh quay đầu nhìn hai cô gái: "Ai muốn cùng Tùy ca ra ngoài dạo mát đây?"

Tịch Bạch: ...

Hắn ta bảo cái này là hóng mát? Đây rõ ràng là liều mạng được không!

Vốn quốc lộ ở Hổ Sơn có những dốc đứng vô cùng hiểm trở, rất nhiều ngã rẽ 90 độ. Hai người bị khóa tay cùng một chỗ. Đây không phải sợ mình sống quá lâu?

Đương nhiên không chỉ Tịch Bạch nghĩ như vậy, Tịch Phi Phi cũng mở miệng nói: "Quá nguy hiểm. Tạ Tùy, cậu không cần tham dự hoạt động nguy hiểm như vậy. Nếu là thiếu tiền, mình, mình có tiền, mười vạn không coi là nhiều. . ."

Tạ Tùy lạnh lùng liếc cô ta một chút, không cảm xúc nói: "Cô muốn nuôi tôi?"

Tịch Phi Phi xấu hổ mở miệng, cô ta cảm thấy việc này không có vấn đề gì. Lấy gia thế cùng danh tiếng của cô ta bây giờ, nếu Tạ Tùy cùng với cô ta. . . Về sau tiền đồ quả thật sáng sủa.

"Không phải người nào cũng tùy tiện nuôi nổi Tùy ca đâu." Tùng Dụ Chu vui đùa, làm dịu không khí: "Tùy ca bình thường đều tiêu tiền rất nhiều đó."

Tịch Phi Phi lại đỏ mặt, thấp giọng nói: "Nếu nhất định phải lên xe, mình sẽ. . ."

Không nghĩ lời cô ta còn chưa dứt, Tạ Tùy bỗng nhiên nhìn về phía Tịch Bạch: "Lên xe."

Tịch Bạch sửng sốt: "A."

Tạ Tùy lấy tay chống bên cửa xe: "Lên xe, tôi mang cậu đi dạo."

Tịch Bạch nhìn chiếc siêu xe sáng loáng kia vốn là chuẩn bị cự tuyệt nhưng không ngờ Tạ Tùy lại đi đến giữ chặt tay cô, lôi cả người nhét vào ghế phụ.

"Tạ Tùy, mình. . . Mình không đi!"

Tạ Tùy chống tay ở cạnh cửa, lạnh lùng cười: "Sợ?"

Tịch Bạch môi đều run run.

Tùng Dụ Chu nói: "Bạn học Tịch Bạch, cũng không phải là ai cũng có thể ngồi ở ghế phụ trên xe Tùy ca đâu. Đây là lần đầu tiên cậu ấy mang phụ nữ lên xe đó. Không cần lo lắng. Tùy ca lái xe giỏi lắm."

Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy. Cậu đứng chắn trước cửa xe, tựa hồ cũng không có ý định thả cô xuống. Từ góc độ của cô nhìn lại có thể nhìn rõ chiếc cổ cùng với cằm của cậu thật rõ ràng.

"Kia. . . Cậu mở cửa ra."

Giọng nói cô gái buông lỏng, xung quanh lại náo nhiệt vô cùng. Mấy nam sinh xao động không thôi, vây quanh hai chiếc siêu xe kêu gào.

Cô người mẫu xinh đẹp dựa bên người cậu thiếu gia nọ, tay vỗ ngực hắn, làm nũng nói: "Em muốn thưởng."

Thiếu gia nhà giàu ra tay thực hào phóng: "Được, chỉ cần lão tử có thể thắng, cho em 6 vạn."

Coi người mẫu vỗ tay: "Tốt quá."

Lúc này, thiếu gia nhà giàu chú ý tới Tịch Bạch, cô gái vẫn thực im lặng đứng cạnh Tạ Tùy. Mơ hồ không có cảm giác tồn tại. Mẹ nó thật là ngoan. Tròng mắt đen nhánh cùng khuôn mặt trắng noãn, càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm.

Hắn ta đẩy người mẫu kia ra, nói với Tịch Bạch: "Ai da, muốn đổi người hay không? Cô em ngồi trong xe anh đây. Mặc kệ thắng hay không, anh cho em 6 vạn.

Tạ Tùy đứng ở cửa xe, không có ngồi vào. Cậu nhìn về phía Tịch Bạch.

Tịch Bạch nhấp môi hồng nhuận, cự tuyệt nói: "Không được, tôi ở cùng Tùy ca, không, không lấy tiền."

So với những người không biết kỹ thuật như thiếu gia này, Tịch Bạch càng tin tưởng kỹ thuật của Tạ Tùy. Cô tuyệt đối có lòng tin với cậu. Đây là thói quen và cảm giác ở kiếp trước mang lại.

Nhóm phú nhị đại đều muốn dựa vào Tạ Tùy cho nên cũng không muốn đắc tội cậu. Tịch Bạch không nguyện ý, bọn họ không hề miễn cưỡng.

Khóe miệng Tạ Tùy bất tri bất giác lộ ý cười. Tùy ca trong miệng cô đọc lên nghe thật mềm mại, ôn nhu, rất trêu ngươi.

Thiếu gia kia đem còng tay ném cho Tạ Tùy.

Tịch Bạch ngoan ngoãn đi đến ghế phụ, kéo cửa xe.

Hai người cài xong dây an toàn, Tạ Tùy trong cái nhìn soi mói của mọi người, tự tay còng tay phải của mình mà bên kia cũng còng lại tay trái Tịch Bạch.

"Sợ sao?"

"Không sợ."

Không sợ mới lạ.

Tịch Bạch cả trái tim đều đập thình thịch.

Tạ Tùy cảm nhận được cô gái của mình đang khẩn trương, nghiêng đầu liếc cô một chút, tiếng nói trầm thấp: "Không phải sợ. Tôi sống liền sẽ không khiến cậu chết."

Tịch Bạch cảm nhận được tay trái của mình rất lạnh lẽo, đáy lòng cũng có chút khẩn trương: "Ừa."