Chương 8: Trực tiếp

Editor: Miền lạ

Chương 8: Trực tiếp

Tịch Bạch loáng thoáng biết thời điểm học trung học, Tạ Tùy kiếm được rất nhiều tiền nhưng sau sự cố thảm thiết kia, toàn bộ tiền của cậu ấy đều dùng để chữa bệnh và bồi thường cho người ta.

Tịch Bạch vẫn cảm thấy, vận mệnh đối Tạ Tùy thật sự quá hà khắc rồi. Cậu có xuất thân không tốt, thậm chí việc có được một gia đình bình thường đối với cậu mà nói đều là một hy vọng xa vời.

Cậu ẩn nhẫn, liều mạng, hết thảy tất cả đều dựa vào bản thân kiếm được.

Nhưng vận mệnh lại trêu đùa cậu ấy. Tạ Tùy mất đi tôn nghiêm chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Vận mệnh chưa từng đối xử công bằng với bất kỳ ai. Kiếp trước, Tịch Bạch mất đi sức khoẻ, cũng mất đi sinh mệnh, chẳng lẽ đây là số mệnh của cô?

Tịch Bạch không cam lòng, cô sẽ không để bi kịch tái diễn, vô luận là của mình hay. . . là Tạ Tùy.

Lúc này, mấy cậu nam sinh cưỡi xe đến cửa tiệm, Tùng Dụ Chu nói: "Tùy ca, chuẩn bị một chút. Đêm nay mọi người đã hẹn Tần thiếu đua ở Hổ Sơn. Tiền thưởng vô cùng lớn đó."

Tịch Bạch đi hai bước, sau đó quay đầu ấn phanh lại.

Tạ Tùy đứng ở trước chiếc xe đua, sau lưng cậu là ánh hoàng hôn đỏ thẫm. Tay trái cậu tùy ý để trong túi, thân hình cao to trông thật mờ ảo, nhìn không rõ vẻ mặt.

Cô cầm tay lái, chân chống dưới mặt đất, gọi cậu một tiếng: "Tạ Tùy."

Tạ Tùy quay đầu nhìn cô.

"Cậu có thể hay không đừng đi đua xe?"

Tạ Tùy vẫn chưa trả lời, Tùng Dụ Chu và mấy người khác đều nở nụ cười: "Như thế nào, bạn học nhỏ nghĩ chúng tôi và Tùy ca ra ngoài chơi à?"

"Không phải, mình. . . cảm thấy rất nguy hiểm."

Tịch Bạch cũng không biết nói như thế nào. Cô nếu nói cho Tạ Tùy cậu tiếp tục chơi đua xe, tương lai khẳng định sẽ gặp chuyện không may, ngay cả nam nhân đều sẽ không làm được.

Cậu ta có hay không cảm thấy cô đang vũ nhục mình?

Như vậy thật sự sẽ bị đánh đó.

"Bạn học nhỏ, cậu đang quan tâm Tùy ca sao?"

"Không. . . Không phải." Tịch Bạch thật không biết nên nói như thế nào : "Nếu nhất định phải đi, vậy cậu nhớ lái chậm một chút."

Việc xảy ra ngoài ý muốn kia sẽ không đến nhanh như vậy. Theo ấn tượng của Tịch Bạch, thời trung học ở trong trường thường xuyên nhìn thấy Tạ Tùy. Về sau, cậu gặp chuyện không may mới tạm nghỉ học. Từ đó liền không hề gặp mặt.

Suy tính thời gian, ít nhất hẳn là lúc trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Tạ Tùy có hơi nghiêng người, ánh hoàng hôn chiếu vào gò má của cậu che khuất cả ánh mắt, khóe miệng giơ lên: "Lái chậm chút, tôi thắng như thế nào?"

"Ách. . ."

Tịch Bạch cảm thấy cũng không thể vì thắng tiền mà cả mạng cũng không cần.

Tạ Tùy thích thú cười, thưởng thức hai gò má đỏ ửng của cô: "Thua rồi, cậu nuôi tôi à?"

Tịch Bạch siết thật chặc túi sách trên người: "Kiếm tiền có rất nhiều cách, không nhất định phải liều mạng đâu."

"Không liều mạng sao kiếm được nhiều tiền?"

Kiếm không được tiền, sao nuôi được cô gái của mình?

"Mau trở về đi, Tịch Tiểu Bạch."

Tạ Tùy ôn nhu gọi tên của cô, không nhiều lời vô nghĩa lên xe đua.

Tùng Dụ Chu và mấy người khác cũng lên một chiếc xe khác đạp ga lao vụt qua chiếc xe đạp nhỏ của cô.

Tịch Bạch về nhà, cha mẹ cùng Tịch Phi Phi đã ở ăn cơm tối. Bởi vì chị gái thân thể không tốt, bọn họ ăn cơm chưa bao giờ chờ Tịch Bạch.

Cái gia đình này tất cả tinh lực đều đặt ở trên người Tịch Phi Phi.

Đào Gia Chi hỏi một câu: "Bạch Bạch, sao bây giờ mới trở về, đi đâu?"

"Xe đạp hỏng rồi." Tịch Bạch giải thích: "Con đi sửa xe."

"Nhanh đi ăn cơm đi rồi cùng chị gái luyện tập."

"Luyện tập gì ạ?"

Đào Gia Chi nói: "Chị con muốn tham gia cuộc thi nghệ thuật ở trường. Con kéo đàn violoncello đệm nhạc cho nó."

"Là cô Lạc Thanh chọn lựa đó." Tịch Phi Phi giải thích: "Nếu như trúng tuyển thì có thể đi biểu diễn ở thành phố. Lúc thi tốt nghiệp trung học, còn được cộng điểm nữa."

Tịch Bạch không chút để ý nói: "Cái kia, phần thi hôm đó con nghĩ sẽ một mình tham gia."

"Con sao lại muốn một mình tham gia? Hai chị em cùng nhau biểu diễn không tốt sao? Dù sao hai người cũng báo danh chung, con không phải lo gì cả."

Tịch Bạch đương nhiên biết Tịch Phi Phi đánh cái chủ ý gì. Tuy rằng hai người hợp tác dự thi, báo tên đều là hai người nhưng Tịch Phi Phi khiêu vũ, cô kéo đàn violoncello. Người xem nhất định là dễ dàng bị thị giác hấp dẫn hơn mà bỏ qua cảm nhận thính giác.

Tịch Bạch như cũ làm nền cho Tịch Phi Phi.

"Mẹ, lần này con nghĩ một mình diễn tấu."

Đào Gia Chi còn chưa nói, Tịch Phi Phi lại lên tiếng: "Em à, em thật ngốc. Khiêu vũ với đánh đàn người dự thi khẳng định không ít. Nếu chúng ta tách ra biểu diễn một mình, không nhất định có thể cạnh tranh được với họ. Nhưng nếu chúng ta diễn cùng nhau chính là có thêm sức mạnh nhất định có thể trổ hết tài năng."

"Nhưng là. . ."

"Bạch Bạch, không cần tùy hứng, lần này liền nghe chị đi."

"Mẹ!"

"Chị con là bệnh nhân, con phải nhường chị mình."

"..."

Lại tới nữa, từ nhỏ đến lớn đều dùng lý do này để thoái thác. Chị gái thân thể không tốt, con làm cái gì đều phải nhường chị; chị gái thân thể không tốt, con truyền máu cho chị cũng là nên làm; chị gái thân thể không tốt, trong nhà có cái gì tốt nhất đều sẽ là của chị. . .

Tịch Bạch biết không lay chuyển được Đào Gia Chi cùng Tịch Phi Phi. Ý tưởng của cô chưa bao giờ quan trọng, chỉ cần họ quyết định liền sẽ không thay đổi.

Tịch Bạch vốn nghĩ chừa đường lui cho Tịch Phi Phi. Chị ta nên dựa vào thực lực đi biểu diễn, có thể hay không trúng tuyển đều dựa vào vận may của mình.

Nếu Tịch Phi Phi nhất định phải buộc cô hợp tác, Tịch Bạch sẽ không nương tay đâu.

Ăn xong cơm tối, hai người đi đến phòng tập. Tịch Phi Phi đổi lại chiếc váy bó sát người, nửa tiếng sau mới chuẩn bị tốt.

Tịch Bạch một bên kéo đàn, một bên xem chị gái trang điểm.

Vốn chỉ là tập luyện, không cần thiết phải trang điểm, đổi quần áo dành cho vũ công.

Sau khi Tịch Phi Phi trang điểm xong, lấy di động mở app ra, bắt đầu chụp ảnh.

Tịch Bạch biết, chị ấy muốn đăng weibo .

"Tháng sau mình tham gia cuộc thi diễn xuất, gấp rút huấn luyện, hi vọng lấy được thành tích tốt! Ganbatte!"

Bình luận.

"Phi Bảo cố gắng lên!"

"Nếu có bỏ phiếu, sẽ giúp cậu đứng đầu!"

"Có chúng mình, nhất định giúp cậu thắng giải!"

Tịch Phi Phi: "Cám ơn . Thời điểm cuộc thi mở ra sẽ bầu chọn ở WeChat. Bất quá không có gì, mình tham gia thi đấu không phải là vì đoạt giải, chỉ là hứng thú mà thôi, không nên quan tâm! 【 thân thân 】 "

"Phi Bảo thật sự không hổ là nữ thần của chúng ta! Tâm tính thật tốt!"

"Phi Bảo yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bỏ phiếu cho cậu!"

"Vĩnh viễn yêu chị."

Tịch Bạch biết, Tịch Phi Phi mỗi lần đăng weibo đều có mục đích. Chị ta tuy rằng ngoài miệng nói không muốn mọi người bỏ phiếu nhưng chị ta càng nói như vậy, các fans lại càng sẽ đi giúp Tịch Phi Phi.

Kiếp trước, chị ta dựa vào thân thể bệnh máu trắng khiến fans bỏ phiếu cho mình nên thẳng tiến vào vòng chung kết, đem rất nhiều tài nghệ của mình biểu hiện ra đè bẹp các cô gái ưu tú khác.

Bất công vô cùng, ai bảo chị ta là Tịch Phi Phi làm chi, bởi vì chị gái có bệnh, nên toàn thế giới đều nhường chị ấy.

"Chị, đăng weibo xong rồi, có thể bắt đầu chưa?"

Dây dưa đến tận 40 phút.

Tịch Phi Phi mỉm cười buông di động, đứng dậy kiễng chân. Tịch Bạch bắt đầu diễn tấu đàn violoncello, theo giai điệu chậm rãi vang lên, chị gái nhẹ nhàng nhảy múa.

Khiêu vũ với chị gái vốn không phải là sở trường. Thậm chí ngay cả hứng thú yêu thích cũng không tính nữa là, chỉ cảm thấy có thể vì mị lực của bản thân nên chị ta vẫn kiên trì nhảy rất nhiều năm.

Tịch Phi Phi chưa từng có khổ luyện qua nên vũ đạo rất bình thường, rất nhiều động tác chuyên nghiệp chị ta đều làm không được. Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, với những giáo viên vũ công chuyên nghiệp vừa thấy liền có thể nhìn ra sơ hở.

Luyện không quá nửa tiếng, Tịch Phi Phi liền cảm thấy mệt mỏi, nói không luyện nữa, xoay người ra khỏi phòng đi tắm.

Sau khi chị ta rời đi, Tịch Bạch cũng dừng động tác, cây đàn violoncello đỏ thẫm lẳng lặng nằm cạnh bên chân mình, im lặng cùng cô nhìn nhau. . .

Cô đặt điện thoại di động ở cái giá để nhạc phổ, mở trên weibo.

Nhờ phúc của An Khả Nhu, Tịch Bạch hiện tại đã có hơn vạn fans. Cô vừa mở trực tiếp liền có fans vào xem.

"Di? Quả nhiên là em gái Phi Bảo."

"Em gái mở trực tiếp ."

"Muốn làm gì đây?"

Tịch Bạch không nói gì, cô lặng lẽ ngồi dưới ngọn đèn, nhắm mắt lại, bắt đầu kéo đàn violoncello.

Giai điệu du dương, trầm bổng chậm rãi phát ra, tràn đầy cảm xúc thê lương làm người ta kìm lòng không đặng liên tưởng đến những ngày xe lửa cuồn cuộn khói trắng xuyên qua ánh vàng rực rỡ của sắc trời mà băng băng trên đường.

"Dễ nghe!"

"Không nghĩ đến em gái Phi Bảo kéo đàn violoncello hay đến như vậy!"

"Thả tim!"

Tịch Bạch nhìn màn hình nhắc nhở, cái nick có avatar cặp với cô cũng vào xem trực tiếp.

Bất quá người đó từ đầu tới cuối cũng không nói một câu.

Ở quốc lộ Hổ Sơn, dốc đứng ở vách núi, uốn lượn hiểm trở, được xưng là là " Đỉnh núi Thương Ưng, lão hổ không dám làm loạn".

Một lượng lớn xe đua màu sắc rực rỡ gào thét. Trên quốc lộ hẹp dài, phía trước khúc chiết chỗ rẽ để lại ấn ký màu đen của những chiếc xe đã từng đua qua.

Trên xe, Tạ Tùy một tay cầm lái, ánh mắt nhìn thẳng quốc lộ hiểm trở phía trước.

Tay còn lại cầm di động. Trên màn hình, cô gái mặc váy trắng, im lặng ngồi dưới ánh đèn. Ánh sáng nhu hòa bao bọc trên người cô, những sợi tóc tinh tế mềm mại rũ xuống. Làn da trắng nõn nà, đẹp mắt.

Ngoài cửa sổ, những cơn gió cuồng loạn gào thét thổi đến.

Cô gái toả sáng trong bóng đêm, đáy mắt cậu chỉ duy nhất hình ảnh này.

Cậu lái xe đồng thời đầu ngón tay đυ.ng màn hình, tùy tiện thưởng cho cô phong bì 4 số.

Tịch Bạch nhìn tài khoản mình mạc danh kỳ diệu nhiều hơn mấy ngàn đồng, trợn mắt há hốc mồm.

**

Tịch Phi Phi thích Tạ Tùy, giấu thật sâu. Sâu đến mức trong trường học không ai biết.

Chỉ có Tịch Bạch biết.

Tạ Tùy chưa hẳn là một nam sinh tốt. Cậu hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đi đến những nơi tối tăm của tầng chót trong xã hội, tính cách cũng thất thường, táo bạo.

Tịch Phi Phi có được ánh sáng tốt đẹp của nữ thần đương nhiên không dám cùng nam sinh này qua lại quá gần.

Nhưng trời biết, chị ta chính là không thể cứu chữa mà đi thích Tạ Tùy. Chẳng sợ gì cả, ở trong trường học liền nhìn cậu nhiều một chút, nhìn đến mặt đỏ, tim đập dồn dập.

Chị ta cẩn thận, tuyệt đối sẽ không toát ra nửa điểm thích Tạ Tùy, người xung quanh không bao giờ biết được.

Chung quy là vì sĩ diện.

Ngày đó buổi chiều, Tịch Phi Phi hẹn Tịch Bạch cùng nhau về nhà luyện khúc. Hai chị em mới vừa đi ra cổng trường, liền nghe được ven đường truyền đến một tiếng huýt sáo.

Tạ Tùy cùng mấy nam sinh cưỡi xe ô tô đứng dưới cây đại thụ Hương Chương. Tạ Tùy một tay chống đỡ xe, tay kia niết nhẹ tàn thuốc.

Hắn nhướn mày, nhìn Tịch Bạch một chút.

Tịch Phi Phi cho rằng Tạ Tùy đang nhìn mình, có chút đỏ mặt, chị ta bê cái danh nữ thần đi đến bên Tạ Tùy giảng đạo lý: "Tạ Tùy, mình hi vọng về sau cậu không cần quấy rối chị em mình nữa."

Tạ Tùy còn chưa nói cái gì, phía sau Tùng Dụ Chu cùng Tương Trọng Ninh thì ngược lại vui vẻ: "Phi Phi nữ thần, lời này ở đâu nói ra vậy. Tùy ca bọn này lúc nào. . . Ừm, quấy rối cô?"

"Có hay không, trong lòng các cậu rõ ràng." Tịch Phi Phi nhìn Tạ Tùy cao giọng nói: "Tạ Tùy, mình chân thành hi vọng cậu có thể trở nên tốt hơn, cố gắng tiến tới tương lai mà không phải cả ngày chỉ biết khi dễ người khác."

Tịch Phi Phi kỳ thật rất có tâm cơ, cô ta biết trong trường học rất nhiều nữ sinh đều mê luyến Tạ Tùy, bao gồm An Khả Nhu. Nhưng Tạ Tùy hoàn toàn không đem họ để vào mắt, nếu cô ta làm trái ngược lại, có lẽ có thể làm cho Tạ Tùy chú ý tới mình.

Thực nhiều kịch bản phim thanh xuân không phải đều diễn như vậy sao. Nữ chính ngay từ đầu cùng nam chính phát sinh các loại mâu thuẫn, xung đột. Ngược lại làm cho nam chính càng ngày càng thích nữ chính.

Trong tay Tạ Tùy nửa cái tàn thuốc bị cậu phất tay nghiền nát, quăng dưới gốc cây Hương Chương. Đôi mắt đầy rẫy âm trầm nhìn cô ta, cười lạnh: "Tôi khi dễ cô?"

Tịch Phi Phi còn chưa mở miệng, Tạ Tùy đã lên tiếng: "Mẹ nó, cô cũng xứng sao?"