Chương 6

Sau khi cuộc họp kết thúc, Trữ Cửu không nhìn thấy người vốn nên chờ ở cầu thang là Tô Diệp, mặc dù cảm thấy hơi kinh ngạc, thế nhưng nàng cũng không quá để ý.

Bình thường cổng chính của tòa nhà sẽ bị khóa lại mỗi buổi chiều thứ tư, sau khi Hội Học Sinh bọn họ họp xong. Nếu như không rời đi trước khi đóng cổng thì chỉ có thể chấp nhận bị giam ở bên trong, đợi ngày hôm sau có người đến mở cổng mới có thể đi ra ngoài.

"Người trong tòa nhà đã ra hết rồi sao?" Khi xuống tới lầu một, Trữ Cữu mới hỏi một tiếng.

"Chắc đi hết rồi, dù sao ai cũng biết thứ tư cần phải rời khỏi trước lúc đóng cổng."

Nam sinh trả lời, chuẩn bị đóng cổng. Trữ Cửu đột nhiên có chút do dự, bởi vì nàng cũng không chắc Tô Diệp có phải còn ở bên trong hay không, rốt cuộc cũng không đợi cô được. . .

Nhìn bên trong tòa nhà, Trữ Cửu hơi nhíu mày, nàng do dự một chút, quyết định không đi vào. Hài từ nghe lời mới có kẹo ăn, hài tử không nghe lời. . . thì mặc kệ cô đi chết?

. . .

"Tô Diệp?" Giọng nói không kiên nhẫn của Trữ Cửu vang vọng trên hành lang tầng năm. Sau khi đi hết một vòng, nàng vẫn không tìm thấy Tô Diệp.

"Trữ Cửu, khắp nơi đều không có ai." Nam sinh đứng cách đó không xa lớn tiếng hô, lắc đầu với Trữ Cửu, sau đó chạy tới chỗ nàng đang đứng.

"Trữ Cửu, chắc Tô Diệp đã rời đi từ lâu, chúng ta nên nhanh chóng đi ra ngoài."

Trữ Cửu lưỡng lự nhìn hắn, lắc lắc đầu, "Nhưng nếu như cậu ta còn chưa đi ra ngoài, còn đợi ở chỗ này. . . Hay chúng ta cứ tiếp tục tìm thử xem."

"Trữ Cửu, cậu quả nhiên rất ôn nhu." Nam sinh thở dài, nhìn đồng hồ đeo tay, "Hiện tại đã trễ năm phút so với bình thường. Tìm thêm mười phút, nếu như không tìm được nhất định phải rời đi. Cậu là thành viên trong Hội Học Sinh, có một số quy củ không thể vi phạm, phải bị phạt một lần thì lần sau mới nhớ kĩ."

"Được rồi, cám ơn cậu, Trầm Hàng." Trữ Cửu cong môi, nở một nụ cười xán lạn, khuôn mặt thập phần xinh đẹp khiến Trầm Hàng có chút không dám nhìn thẳng. Hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, phía sau tai phiếm hồng, nói xong hai câu đã vội vàng rời đi.

"Tớ đi kiểm tra mấy tầng phía dưới, Trữ Cửu cậu kiểm tra phòng trên tầng bốn và năm. Sau mười phút gặp ngoài cổng chính."

Nhìn bóng lưng xa dần của Trầm Hàng, Trữ Cửu chậm rãi thu lại nụ cười, xoay người di chuyển dọc theo hành lang kế bên.

Ôn nhu? Cái từ này không thể dùng để tả nàng.

Mở cửa từng phòng một, trên tay Trữ Cửu là chìa khóa tổng hợp dùng cho phần lớn phòng, còn chìa khóa cửa của một vài nơi quan trọng thì không ở trong tay nàng. Có điều không cần nghĩ cũng biết, Tô Diệp không thể lớn mật đến mức tự ý chạy vào mấy căn phòng đã bị người khóa lại.

Vì phòng ngừa bất trắc, Trữ Cửu còn cố ý tìm dưới đường hầm thoát hiểm, nhưng đều không phát hiện bóng dáng Tô Diệp.

Sau mười phút.

Trước cổng chính.

"Trầm Hàng, cậu có tìm thấy người không?"

Lắc đầu một cái, Trầm Hàng bật hệ thống dò cảm ứng trong tòa nhà lên, đồng thời tắt hết thảy đèn trần.

"Không có, nếu như tìm được cậu sẽ không chỉ nhìn thấy tớ một người." Nhìn thấy sắc mặt vương chút ưu sầu của Trữ Cửu, Trầm Hàng dừng bước, "Cậu cũng đừng lo lắng quá. Có khi cậu ấy vì không đợi được cậu nên đã rời đi trước không chừng."

". . . Ừ." Trữ Cửu chần chờ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, "Ngày hôm nay làm phiền cậu rồi."

"Không cần khách khí, có thể giúp Trữ Cửu làm việc là chuyện mà biết bao nam sinh cầu còn không được kìa."

Đóng cổng chính lại, Trầm Hàng với Trữ Cửu rời khỏi tòa nhà.

Thông thường thời gian đóng cửa của khu nhà Hội Học Sinh là cỡ sáu giờ chiều, thế nhưng mỗi thứ tư thì khoảng hai giờ chiều đã đóng cửa rồi, việc này từ khi mới thành lập cho tới nay trở thành truyền thống cũng chưa có ai vi phạm.

Dù sao, mỗi một quy định tồn tại đều có lí do của nó.

Nhìn sườn mặt đẹp đẽ của thiếu nữ bên cạnh, Trầm Hàng đột nhiên cảm thấy biết ơn nữ sinh tên là Tô Diệp kia. Trữ Cửu ở trong trường học nổi tiếng khó gần, không phải kiểu lãnh đạm tuyệt tình, cự nhân ngàn dặm, mà là trước sau như một ôn nhu, đối đãi với mỗi người đều không nóng không lạnh.

Cho dù nàng cười với ngươi, vậy thì cũng chỉ đơn thuần là cười mà thôi, chứ không đồng nghĩa với việc ngươi chiếm địa vị rất cao trong lòng nàng. Bởi vì ngươi còn lâu mới đủ tư cách khiến nàng từ vị trí cao cao tại thượng cúi đầu chú ý tới đám kiến hôi ở tầng dưới chót như các ngươi.

Trầm Hàng, giống như phần lớn nam sinh, thầm mến nữ thần của trường, nhưng cũng chỉ là thầm mến.

Bởi vì nữ thần quá mức ưu tú, ưu tú đến nỗi không ai dám tiến tới dắt tay nàng. Dù vậy, vẫn luôn có mấy người đánh liều thử vận may tiến lên phía trước, bởi vì trong lòng bọn họ thường thường sẽ ôm tâm tình "Có thể ta không đủ xuất sắc, thế nhưng nữ thần chính là thích dạng người không đủ xuất sắc như ta".

*****

*****

Lúc Tô Diệp tỉnh lại, sau gáy còn hơi ể ẩm, trong phòng một mảnh tối đen.

Cô vừa đứng dậy liền từ trên ghế sa lông ngã xuống đất, tuy rằng sa lông không cao bao nhiêu, nhưng Tô Diệp vẫn cảm thấy đau. Cảm giác nhức nhói sau đầu như lời nhắc nhở cô chuyện đã xảy ra lúc trước.

Mặc dù hơi tối, ánh trăng bên ngoài chiếu vào vẫn đủ để Tô Diệp thấy rõ một ít vật trang trí trong phòng. Sờ soạng đi tới trước cửa, Tô Diệp thử xoay nắm đấm, kéo về phía mình, nhưng nó căn bản không thèm nhúc nhích. Cửa đã bị người khóa ngoài, không có chìa khoá thì không mở ra được.

Tô Diệp theo bản năng nhìn một chút hai bên. Căn phòng cực kì tối. Đáy lòng cô lập tức dâng lên một cảm giác khủng hoảng, bất kể xem nơi nào, cô đều cảm thấy ở nơi đó có người.

Sợ hãi trong nháy mắt bao phủ Tô Diệp. Cô sít sao ôm lấy bản thân, dựa lưng vào cửa, thỉnh thoảng nhìn sang nơi khác, chỉ lo nơi đó có cái gì xông tới. Bỗng Tô Diệp cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, cô sợ hết hồn, la lên một tiếng, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

"Đừng tới đây, đừng tới đây. . ."

Qua hồi lâu, không nghe thấy âm thanh gì vang lên, Tô Diệp mới chậm rãi ngẩng đầu, cẩn thận mở mắt đánh giá mọi thứ trong phòng.

Nơi này là một phòng nghỉ riêng, giữa phòng đặt một chiếc ghế sa lông và một bàn kiếng, góc bên trái đặt tủ treo quần áo, góc bên phải đặt tủ sách, trên đất trải một tấm thảm lông. Mỗi khi lơ đãng nhìn đến, Tô Diệp luôn cảm thấy sẽ có món đồ gì đó đột nhiên xuất hiện trên thảm, sau đó tấn công cô.

Bốn phía nơi nơi đều lạ lẫm làm cô cảm thấy vô cùng sợ sệt.

Tô Diệp thử đập cửa, hô to vài tiếng, nhưng bên ngoài dường như không có người, không một tiếng đáp lại, cô hoàn toàn bị nhốt trong này.

"Có ai ở ngoài hay không. . ."

Cô thấp giọng hô, giọng nói khàn khàn hơi nức nở, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.

Tô Diệp không biết tại sao người chịu tội lại là cô. Cô cũng không làm gì sai, vì sao phải đối xử với cô như vậy?

Tô Diệp còn nhớ chuyện đã xảy ra trước khi cô ngất đi. Cô bị hai nữ sinh gọi tới nơi này, sau đó bị đẩy mạnh vào phòng. Có người đánh vào sau gáy của cô, giây tiếp theo cô đã hôn mê bất tỉnh. . .

Lời nói của hai nữ sinh cô mãi mãi sẽ không quên được.

——"Tô Diệp, Trữ Cửu tìm cậu nãy giờ, cậu đã đi đâu vậy? Đi theo chúng tớ đi."

Trữ Cửu Trữ Cửu. . . Mỗi lần đều là Trữ Cửu. . .

Đôi lời tác giả:

Cảm giác thật giống như tự mình chơi với mình JJ (Just Joking) . . . Anh anh, đã nói sẽ làm tiểu thiên sứ của nhau mà QAQ

Cảm ơn Sâm Diễm Miểu đã ủng hộ ~