Chương 58: Tô Diệp cảm thấy, Trữ Cửu mà cô biết không phải là người như vậy

Giải quyết chuyện này không phải rất khó, nhưng cũng không dễ như vậy.

Ít nhất là trước khi cuộc thi kết thúc, loại sự tình này chắc chắn sẽ không dừng lại, trừ phi cao trung Mận Gai tìm được chứng cứ chứng minh cao trung khác bởi vì lần tranh tài này mà cố tình ác ý công kích học sinh của cao trung Mận Gai. Hoặc là làm như vậy, hoặc là phản công.

Dựa theo tính cách của Hứa Tiễn tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào thế bị động, cho nên, hắn sẽ chủ động xuất kích, mà trước lúc này...

Trữ Cửu cười tự giễu, lắng nghe Hứa Tiễn ở một bên triển khai kế hoạch xử lý sự kiện ác liệt lần này.

Chuyện này liên lụy đến giáo viên, Hội Học Sinh trên cơ bản không thể một mình giải quyết. Dù sao đây cũng là do giáo viên làm sai, chứ không phải học sinh.

"Như vậy, hi vọng mọi người giữ kín thông báo này cho tới khi tan học, đừng gây khủng hoảng không cần thiết."

"Được."

...

Lúc Trữ Cửu trở về lớp đã là tiết thứ ba, nàng chỉ ngồi một lúc, chuông tan học đã vang lên.

Trữ Cửu mới vừa chuẩn bị mời Tô Diệp đi ăn cơm chung, lại thấy người bình thường ai cũng không dám chủ động tiếp cận kia lại chủ động trò chuyện với một người nữ sinh.

Trữ Cửu biết nữ sinh kia, lần thứ nhất bị nàng đương thương sử vu hại Tô Diệp, lần thứ hai lại bị nàng ác ý lợi dụng đẩy chính nàng xuống cầu thang, nữ sinh có tên gọi Lục Minh Thuần.

Trữ Cửu nhìn thấy hai người trò chuyện một hồi, sau đó cùng nhau ra khỏi lớp, tới lúc đi tới trước cửa, Tô Diệp vẫn không hề quay đầu nhìn lại.

Phản ứng của Tô Diệp làm Trữ Cửu hơi kinh ngạc, nhưng nàng cũng không có gì để nói. Dù sao người khác muốn làm gì cũng không liên quan gì tới nàng, nàng chỉ cần bảo đảm chuyện mình suy tính sẽ tiến hành dựa theo kế hoạch là được rồi.

"Trữ Cửu." Giọng nói ôn hòa của thiếu niên vang lên bên ngoài phòng học. Trữ Cửu ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Ôn Lam đang đứng ngoài cửa. Nàng bỏ đồ trên tay tay xuống, đi ra ngoài, "Sao anh lại tới đây?"

"Tìm cô ăn cơm, không chào đón tôi?"

Nghĩ đến bản thân còn có việc muốn nhờ hắn, Trữ Cửu chỉ cười cười, "Ôn đại giáo thảo mời ăn cơm, tất nhiên không thể không nể mặt."

...

Trữ Cửu cùng Ôn Lam đi vào căn tin, Tô Diệp liếc mắt một cái lập tức phát hiện nàng. Tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ, người đầu tiên nàng chú ý lại là Trữ Cửu, sau đó mới tới Ôn Lam đang đứng kế bên.

"Là Ôn Lam a..." Tô Diệp nghe được giọng Lục Minh Thuần kế bên. Nàng cúi đầu, xúc cơm, mồm miệng không rõ nói: "Sao anh ấy lại đi cùng Trữ Cửu nữ nhân ác độc kia chứ?"

Lời nói của Lục Minh Thuần khiến Tô Diệp hơi nghi hoặc một chút, rõ ràng chuyện xảy ra lần trước, Ôn Lam cũng đi cùng Trữ Cửu, ngày đó nếu không phải Ôn Lam giúp cô...

Tô Diệp lắc đầu, không cho bản thân nghĩ quá nhiều.

"Cô muốn ăn cái gì?" Ôn Lam ôn nhu hỏi, nụ cười kia như tắm gió xuân, làm người trong lòng ấm áp.

Đối mặt với vẻ mặt tươi cười của hắn, Trữ Cửu chỉ bình tĩnh ném ra hai chữ, "Tùy tiện."

Ôn Lam và Trữ Cửu ngồi cách Tô Diệp không xa. Nhìn thấy hai người vui vẻ trò chuyện, Tô Diệp không nhịn được suy đoán bọn họ đang nói cái gì mà có thể khiến Trữ Cửu lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy.

Tô Diệp cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai người kia, nên cô hoàn toàn không để ý tới thái độ khác thường của Lục Minh Thuần đang ngồi chung bàn với mình. Giống cô, nàng cũng đang quan sát đánh giá bàn bên kia.

"Tô Diệp, cậu nói xem quan hệ giữa Ôn Lam với Trữ Cửu là như thế nào?"

"Ai?" Tô Diệp yên lặng nhìn nàng một cái, hồi tưởng lại lời lúc trước Ôn Lam đã nói với cô. Tuy rằng từng câu từng chữ đều là vì tốt cho cô, nhưng hàm ý ẩn sâu trong đó đều lại hi vọng cô có thể nhường Hạ Phong cho Trữ Cửu, đừng tiếp tục tranh đoạt với nàng. Nếu như cô bị dán nhãn thành người của Ôn Lam, vậy thì Hạ Phong sẽ không tiếp tục dây dưa với cô, Trữ Cửu sẽ chiếm được Hạ Phong...như ước nguyện sao?

Ôn Lam hẳn là thích Trữ Cửu, nếu không phải vậy không thể nào vì nàng làm được tới mức độ này. Chỉ là nếu thích nàng, vì sao lại không chịu tỏ tình?

"Ôn Lam hẳn là thích Trữ Cửu..."

——"Cậu không nên giành giựt thứ thuộc về tôi."

Có lẽ, coi như Ôn Lam tỏ tình, Trữ Cửu cũng sẽ không đồng ý... Dù sao, người Trữ Cửu thích chính là Hạ Phong.

"Ôn Lam thích Trữ Cửu?" Lục Minh Thuần há miệng kinh ngạc, đầy mặt không dám tin, "Cái này cậu nói xạo đúng không, Trữ Cửu cũng không phải loại hình yêu thích của anh ấy."

Lục Minh Thuần tạm dừng, từ trên xuống dưới đánh giá Tô Diệp, "Cậu như vậy mới đúng gu của Ôn Lam. Ôn Lam đã từng trả lời phỏng vấn, bảo là anh ấy khá thích nữ hài thanh thuần, ngây thơ hồn nhiên, không cần phải biết nấu cơm, bởi vì anh ấy sẽ nấu, không cần cái gì cũng biết, bởi vì anh ấy biết... Điều duy nhất người ấy cần làm chính là sống mỗi ngày thật vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy người ấy nở nụ cười, anh ấy đã thấy rất thỏa mãn."

Tô Diệp nghe đến sửng sốt, hơn nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng, nhưng Lục Minh Thuần vẫn còn tiếp tục.

"Trữ Cửu cùng người trong miệng Ôn Lam là hai loại hình hoàn toàn khác nhau. Trữ Cửu rất cường thế, cũng không phải loại nữ sinh có tướng mạo thanh thuần. Cô ta không ngây thơ, thậm chí còn tâm cơ thâm trầm... Vụ dây chuyền lần trước, là Trữ Cửu làm. Cô ta cố ý làm tớ tưởng là cậu trộm, nhưng thật ra lại là do cô ta làm. Cậu xem, lần đó tất cả mọi người đều tập trung vào tớ với cậu, không ai để ý cô ta làm gì. Còn có lần trước cô ta giả bộ bị tớ đẩy xuống lầu, cậu biết cô ta nói gì không? Cô ta nói cho tớ, cô ta chính là cố ý! ... Loại người như Trữ Cửu, căn bản không thích hợp với bất kì ai. Ở bên cô ta, sớm hay muộn cũng bị cô ta đùa chết. Ai có thể chịu đựng được cô ta chứ, có phải chịu ngược cuồng đâu..."

(*): chịu ngược cuồng – người có máu M, thích bị khi dễ các kiểu

Lời Lục Minh Thuần nói để lộ thật nhiều tin tức khiến đầu óc Tô Diệp có chút ngừng hoạt động.

——"Vốn cũng không phải là tai nạn. Không do ai làm hết. Từ đầu đến cuối đều là Trữ Cửu tự biên tự diễn."

——"Bởi vì anh hiểu rõ cô ta. Chuyện như vậy đâu phải mới lần một lần hai."

——"Trữ Cửu từ trong ra ngoài đều rất phúc hắc. Cho nên em đừng có cùng em ấy cứng đối cứng."

Ở trong mắt của rất nhiều rất nhiều người, Trữ Cửu đã độc ác đến tận xương. Dù là người nàng thích, Hạ Phong, hay là người thích nàng, Ôn Lam, không có ai cho rằng Trữ Cửu không độc ác.

Thật ra Trữ Cửu thật rất đáng thương. Dù có chuyện gì xảy ra, người bị hoài nghi đều là nàng. Dù người làm chuyện đó có phải nàng hay không, không có ai sẽ không nghi ngờ nàng.

"Có lẽ, Trữ Cửu thật sự là người xấu... Thế nhưng..." Tô Diệp cười tự giễu, khẽ lắc đầu, nhưng lại không nói hết câu, làm Lục Minh Thuần thắc mắc nửa ngày.

Thế nhưng xấu thế nào cũng không thể nào chán ghét cậu ấy.

Ngày hôm nay cô thật sự cảm thấy đặc biệt buồn lòng vì hành động của Trữ Cửu. Thế nhưng một khi khoảnh khắc đó qua đi, lúc nghe thấy người khác phê phán Trữ Cửu như vậy, cô vẫn cảm thấy không vui. Trữ Cửu không nên bị đối xử như vậy. Trước mắt thì phong quang vô hạn, là nữ thần trong mắt mọi người. Thế nhưng sau lưng lại bị tất cả mọi người chửi rủa, xảy ra chuyện gì Trữ Cửu cũng là đối tượng bị hoài nghi đầu tiên.

Tô Diệp cảm thấy, Trữ Cửu mà cô biết không phải là người như vậy.

Đôi lời tác giả:

Thật ra, Tô Diệp đúng là một nhuyễn hàng không có cách nào thật sự chán ghét ai. Dù người nọ bắt nạt cô ra sao, cô vẫn không ghi nhớ tật xấu của đối phương _(:зゝ∠)_

Đυ.ng tới loại muội chỉ này đúng là có phúc ba đời, ta sắp xếp một cái nhuyễn muội như vậy cho Trữ Cửu sắp xếp như thế cái nhuyễn muội thực sự là tâm địa quá thiện lương _(:зゝ∠)_

Còn có, văn ta viết rất tra, văn này cũng rất tra rất lởm, thích thì đọc, không thích thì đừng đọc. Ta tạo ta viết không được, chính ta đi còn không đọc lại... Nếu như không thích thì không đọc cũng tốt mà _(:зゝ∠)_

Còn có còn có, ta quên rồi _(:зゝ∠)_

Đúng rồi , ta nhớ tới, văn này ta thật không cảm thấy ngược _(:зゝ∠)_, không cho đánh ta!

Ngày hôm nay thử tuốt canh hai sao sao đát ~

Đại gia ngủ ngon sao sao đát ~