Chương 51

Lúc Trữ Cửu xuất viện đã là chuyện của ba ngày sau. Ngày đó, Trữ Dung Khiêm tự mình tới đón nàng, nhưng ngoài ông ra Trữ Cửu cũng không nhìn thấy những người khác.

Khi xe chạy ra khỏi bệnh viện, Trữ Cửu quay đầu nhìn tòa nhà càng chạy càng xa phía sau. Ánh mặt trời phủ lên công trình kiến trúc to lớn kia, khiến toàn bộ tòa nhà nhiễm một tầng vàng nhạt, nhìn qua thiêng liêng lại bất khả xâm phạm.

Mà có lẽ đúng là như vậy. Bác sĩ cứu mạng người, bệnh viện quả thật là nơi không ai dám xúc phạm.

"Sao vậy? Không nỡ về nhà?" Thấy nàng quay đầu nhìn lại, Trữ Dung Khiêm hỏi một câu. Trữ Cửu xoay người ổn định thân mình, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không phải. Con chỉ đang nghĩ bác sĩ là một nghề nghiệp rất thần kì."

"Trữ Cửu, bác sĩ có thể cứu con một, hai lần, nhưng con có chắc họ có thể cứu con cả đời không? "

Trữ Dung Khiêm đột nhiên hỏi như vậy. Trữ Cửu giật mình, theo bản năng đối diện với vẻ mặt mang theo chút tức giận của Trữ Dung Khiêm, trong lòng cảm thấy hơi bất an.

"Trữ Cửu, ba không quan tâm con tính làm gì, yêu thích Hạ Phong cũng được, chán ghét Tô Diệp cũng được, nhưng không cho phép con dùng thân thể của chính mình để làm tiền đặt cược."

Ánh mắt quan tâm của ông làm Trữ Cửu không cách nào lơ là. Nàng lo lắng bản thân sẽ vì ánh mắt ấy mà làm chuyện khó có thể vãn hồi, đành nghiêng đầu sang một bên, lãnh đạm trả lời, "Papa, con tự biết chừng mực."

Nhưng hai tay để bên hông của nàng lại gắt gao siết thành nắm đấm, giống như làm vậy là có thể đè xuống tâm tình không nên có trong lòng.

Động tác mâu thuẫn của Trữ Cửu khiến Trữ Dung Khiêm nhíu mày. Ông bất mãn nói: "Lúc nào con cũng nói như vậy. Trữ Cửu, sự đáng tin cậy của con trong lòng ba đã không còn bao nhiêu nữa rồi."

"Papa, con..."

Trữ Cửu muốn giải thích, nhưng Trữ Dung Khiêm cũng không cho nàng bất cứ cơ hội nào để thuyết phục ông, bởi vì ông sẽ lại mềm lòng cho phép nàng tiếp tục tùy ý làm bậy, không quan tâm đến an nguy của bản thân. Ông trực tiếp ngắt lời Trữ Cửu, cưỡng chế ra lệnh, không cho phép từ chối, "Trữ Cửu, nếu lại có lần sau, ba sẽ cho con chuyển trường."

Lời ông nói khiến Trữ Cửu sợ hãi trừng lớn hai mắt, hoảng loạn lớn tiếng hô một câu: "Papa!"

Không thể...

Dáng vẽ phản kháng mãnh liệt của Trữ Cửu làm Trữ Dung Khiêm nhíu mày càng chặt hơn. Ông nghiêm giọng nói: "Trữ Cửu, việc này con không có quyền thương lượng."

"Papa, ba không thể tự ý quyết định tương lai của con." Trữ Cửu dừng một chút, nếu nhìn kỹ tuyệt đối có thể thấy bờ môi nàng run lẩy bẩy, toàn thân nàng đều có vẻ hơi run rẩy, nhưng đối phương đã sớm bị nàng đánh lạc hướng, hoàn toàn không phát hiện tình huống dị thường của nàng, "Ba không có quyền quyết định cuộc đời của con."

Không thể không thể không thể...

Sao có thể...

Không thể không thể không thể...

Việc này không thể...

"Ba là ba của con, Trữ Cửu!" Âm thanh xen lẫn tức giận của Trữ Dung Khiêm vang lên bên tai Trữ Cửu. Trữ Cửu ngơ ngác nhìn ông, lại phảng phất xuyên qua ông nhìn thấy cảnh mẹ rơi xuống trước mặt nàng. Nơi sâu xa chôn giấu chỉ chứa vô tận màu máu, không nhìn thấy bất cứ màu nào khác, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một màu đỏ tươi.

[ Nhiệm vụ 11: Đẩy Trữ Dung Khiêm ra xa, triệt để làm tổn thương trái tim ông ta. ]

Tay Trữ Cửu càng thêm siết chặt, cảm giác móng tay đâm vào da thịt rất khó chịu, giống như chỉ cần nàng dùng sức thêm một chút thì móng tay sẽ xuyên qua lòng bàn tay, đâm ra máu.

[ Giới hạn thời gian: Trong hôm nay! ]

[ Trữ Cửu, cô không muốn biết hậu quả của việc cãi lời ta sẽ là gì đâu. ]

Con ngươi Trữ Cửu co rụt lại, đau đớn cuốn sạch tất cả tình cảm trong lòng nàng, mà nàng lại hoàn toàn không có cách nào chống cự. Trữ Cửu muốn vứt bỏ mọi phán đoán, phản kháng mệnh lệnh này của nó, nhưng lý trí nói cho nàng, nàng không thể nghĩ như vậy, cũng không thể làm như vậy. Hành động theo cảm tính mang đến hậu quả gì, nàng là người rõ ràng nhất.

Trữ Cửu há miệng, qua hồi lâu mới thốt ra một câu hoàn chỉnh.

"Papa, ba đừng quan tâm con làm gì được không?"

Con gái thấp giọng cầu xin, thanh âm quá mức suy nhược khiến thân thể Trữ Dung Khiêm run lên. Ông theo bản năng đánh giá nàng, trên gương mặt có vài điểm tương đồng với vợ mình, Trữ Dung Khiêm không tìm được bất cứ nét hồng nhuận nào.

Xin ba đừng lo cho con, xin ba đừng nhúng tay, xin ba đừng như mẹ rời xa con... Xin ba...

Giống như mấy năm trước, khoảnh khắc nhìn thấy Nhiễm Thất trong nhà xác, khuôn mặt trắng bệch như người chết kia để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng ông, không cách nào xóa bỏ.

Ánh mắt đánh giá Trữ Dung Khiêm càng khiến Trữ Cửu im lặng bất an.

Không biết ông sẽ làm gì, không biết ý nghĩ của ông, Trữ Cửu hoàn toàn không có cách nào dự đoán hành động của ông như với những người khác. Nàng không dám, cũng không thể.

Trữ Cửu chưa bao giờ dám tới quá gần ông, bởi vì quý trọng quá, lúc mất đi sẽ rất đau. Trữ Cửu vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng cho rằng có thể dùng ý nghĩ này cách xa papa, nhưng sự thật thì sao? Mọi thứ chỉ là biểu hiện giả dối, là điều nàng muốn lừa người khác, lừa cả bản thân.

Cõ lẽ nàng thật sự rất vô dụng, bản thân mình đều không lừa gạt nổi, nói gì đến người khác.

"Trữ Cửu, con không thích papa đến vậy sao?"

Đột nhiên, giọng nói của ông vang lên. Trữ Cửu ngẩn ra, nửa cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt, cũng không có mở miệng đáp lại.

Nàng cho rằng đôi khi không cần trả lời cũng được, tuy là hậu quả của nó sẽ khiến người ta càng dễ suy nghĩ miên man.

"Ba cứ tưởng rằng con xa lánh ba chỉ vì con không biết nên ở chung với ba như thế nào...Nhưng bây giờ, có lẽ ba có hơi đánh giá cao bản thân. Con thật sự rất ghét papa."

Papa... Xin lỗi, xin lỗi...

Trữ Cửu đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười nhã nhặn. Nụ cười của nàng khiến Trữ Dung Khiêm theo bản năng cười lại, nghĩ thầm có lẽ con gái cũng không nghĩ như ông vừa nói, nhưng chỉ một giây sau, giọng nói ôn nhu trong kí ức ông đã hóa thành một thanh gươm sắc bén đâm vào lòng ông, còn xoay tới xoay lui.

"Con ghét papa, từ lúc mẹ chết đã ghét papa."

"Con ghét papa không chăm sóc cho mẹ thật tốt, ghét papa cứ vì công tác mà bận rộn, ghét papa không quan tâm đến mẹ nhiều hơn, con ghét papa..." Trữ Cửu hơi dừng lại, hai mắt đột nhiên đỏ lên. Nàng nghẹn ngào nói câu tiếp theo, lại khiến sắc mặt Trữ Dung Khiêm trong nháy mắt trở nên trắng bệch, "Hại chết mẹ."

"Papa là hung thủ hại chết mẹ. Nếu không phải do papa, mẹ sẽ không chết."

"Papa, con nhìn thấy mẹ chết ngay trước mặt con..."

"Papa, là ba hại chết mẹ."

Papa, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

Trong lúc nhất thời, không khí trong xe lâm vào một loại trạng thái vô cùng yên tĩnh, đến mức khiến người cảm thấy nghẹt thở.

"Ba hiểu rồi."

Đôi lời tác giả:

Đẩy papa đi √