Chương 50

"Làm bạn cậu? Tại sao?" Hai tay Trữ Cửu giao nhau đặt trước người, khóe miệng hơi cong, lộ ra một nụ cười ôn nhu.

"Chẳng lẽ cậu muốn biến địch thành bạn? Tô Diệp, cậu thật ngây thơ."

[ Nhiệm vụ phụ 24: Ngục nhã Tô Diệp ngay trước mặt Hạ Phong. ]

Trữ Cửu sửng sốt, nhưng không đợi nàng phản ứng, âm thanh kia lại lần nữa vang lên bên tai, vô cùng cấp thiết, như một mệnh lệnh.

[ Địa điểm: phòng bệnh 303. ]

[ Giới hạn thời gian: Ngay bây giờ ngay lập tức! ]

Trữ Cửu đột nhiên xuống giường, từng bước từng bước áp sát Tô Diệp, mỗi một bước đi đều vô cùng trầm trọng.

Động tác của Trữ Cửu khiến Tô Diệp chấn động. Cô ngơ ngác nhìn Trữ Cửu đến gần, đến khi cánh tay thon dài của nàng nâng cằm cô lên, Tô Diệp hoàn toàn lâm vào trạng thái ngây dại.

Trữ Cửu cúi người, ở bên tai cô khẽ gọi, "Tô Diệp ——"

Con ngươi Tô Diệp đột nhiên phóng đại. Cô sợ hãi nhìn người trước mặt, trên gương mặt thanh tú che kín vẻ hoảng sợ.

Một giây sau, cánh tay kia đột nhiên mạnh mẽ đẩy cô ra. Tô Diệp lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa bị đẩy ngã, cánh tay đυ.ng phải ngăn tủ, phát ra một âm thanh thanh thúy.

Đôi mắt Trữ Cửu trầm xuống, nhưng nụ cười bên môi không giảm chút nào.

"Tô Diệp, cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có tư cách gì để tôi xem trọng? Bởi vì Hạ Phong đối xử đặc biệt với cậu ư? "

"Hay là bởi vì cậu là một tiện nhân?" Trữ Cửu mở rộng dáng tươi cười, thản nhiên hỏi, "Cho nên mới hết lần này tới lần khác không biết xấu hổ sáp lại đây?"

"Chắc cậu trời sinh đã không biết xấu hổ. Cậu biết tôi sẽ không đối xử tử tế với cậu, nhưng cứ cố tình sáp lại gần để bị xỉ nhục, là để thỏa mãn ham muốn thích bị chà đạp của cậu sao?"

Mỗi một câu nói của nàng giống như cây dao, mạnh mẽ đâm vào lòng Tô Diệp, cắt trái tim cô thành từng mảnh nhỏ.

Thân thể Tô Diệp run lên, ánh mắt chạm đến nụ cười nghiền ngẫm bên khóe môi Trữ Cữu, lại theo bản năng dời đi.

Không muốn nhìn, không muốn nghe, cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

"Đừng tự xem trọng bản thân quá như thế. Cậu không xứng. "

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trữ Cửu và Tô Diệp đồng thời quay đầu nhìn, Hạ Phong gương mặt âm trầm bước vào.

Hắn nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Trữ Cửu, trên khuôn mặt đẹp trai kia ngoại trừ phẫn nộ, Trữ Cửu cũng không thấy bất cứ tình cảm gì khác.

Đối với việc Hạ Phong đến, Trữ Cửu cũng không hề biểu lộ ngạc nhiên hay hoang mang, ngược lại giống như đã sớm biết hắn sẽ tới. Đối diện hắn, Trữ Cửu chỉ khẽ ngẩng đầu, nở một nụ cười ôn nhu, phảng phất người vừa ác độc sỉ vả Tô Diệp không phải là nàng, mà là một người khác.

Bộ dáng thản nhiên của nàng lập tức khiến Hạ Phong bình tĩnh lại. Hắn vươn tay, cường ngạnh kéo Trữ Cửu về phía giường bệnh, trong miệng còn nói lời quan tâm, "Sao cô lại đứng dậy? Bệnh còn chưa khỏi đã xuống giường."

Chỉ là âm thanh quá mức đông cứng của hắn khiến người khác không nghe được một chút thật tình nào.

"Em rất khỏe, anh đừng lo lắng." Trữ Cửu cười trả lời, dáng vẻ xán lạn giống như không hề phát hiện biểu hiện kì lạ của Hạ Phong, thật sự cho rằng hắn đang quan tâm nàng.

Đột nhiên, Tô Diệp cảm thấy thì ra Trữ Cửu cũng rất ngu ngốc. Bởi vì chỉ cần là Hạ Phong, Trữ Cửu dường như sẽ không nhận ra được sự khác biệt. Ngay cả người ngoài là cô cũng thấy được sự miễn cưỡng trong mắt Hạ Phong, mà Trữ Cửu vẫn cười vui vẻ như vậy.

Chỉ có vui sướиɠ quá mức mới sẽ bị mờ mắt như vậy đi, cho dù đối phương là tốt hay xấu cũng đều không thấy rõ.

"Cô nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tôi sẽ quay lại thăm cô." Hạ Phong đắp mền thay cho Trữ Cửu, thấp giọng nói.

Từ đầu đến cuối, Hạ Phong vẫn luôn không nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn liễm mi, nỗ lực che đậy sự khó chịu trong mắt. Trữ Cửu cong môi, dư quang thoáng qua Tô Diệp đứng kế bên, cười vô cùng ngọt ngào, "Tốt."

Thấy Trữ Cửu thật sự ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại đi ngủ, Hạ Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi tới chỗ Tô Diệp, nắm cổ tay cô lôi ra khỏi phòng bệnh.

"Em bị ngốc à? Biết rõ Trữ Cửu không thích em mà sao lại cứ chủ động tìm tới! Em có biết người bắt nạt em là ai không? " Vừa ra khỏi phòng bệnh, Hạ Phong đã vội vàng mắng Tô Diệp, mắng cô ngốc, mắng cô đần, mắng cô không biết tự giác.

"Em biết cần phải giữ khoảng cách với tôi, chẳng lẽ không biết giữ khoảng cách với Trữ Cửu sao?"

Nghe hắn quở trách, Tô Diệp không biết nên trả lời như thế nào, "Em..."

"Sau này đừng lại gần Trữ Cửu nữa!" Thấy dáng vẻ đáng thương của cô, Hạ Phong chỉ cảm thấy đau đầu. Cô nàng ngu ngốc này, đối xử với hắn lạnh nhạt muốn chết, đối xử với Trữ Cửu sao lại như vậy? Dù cô ta gây phiền phức cho em ấy nhiều như vậy, nghe được tin cô ta sinh bệnh vẫn mang theo hi vọng tới gần, kết quả thì sao? Đổi lại em ấy được gì? Lại một trận bắt nạt khác. Bạn bè thật sự quan trọng như vậy sao? Em ấy muốn một người bạn muốn tới mức này?

Giọng điệu dứt khoát ra lệnh của hắn khiến Tô Diệp hơi nhướng mày, theo bản năng muốn chống cự, nhưng cô vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt âm u của Hạ Phong, đành âm thầm nuốt lời định nói vào bụng.

Gặp người đang nổi nóng thì không nên cãi vả đối đầu, tốt nhất cứ thuận theo, làm như vậy mình mới sẽ không bị tổn thương nhiều hơn.

"Ừm..."

Thái độ mềm mụp của Tô Diệp khiến Hạ Phong hòa hoãn sắc mặt. Hắn giơ tay xoa tóc cô, cười nói, "Đi, anh đưa em về."

"Không cần đâu, một mình em đi về là được rồi." Tô Diệp lắc đầu, từ chối ý tốt của Hạ Phong, "Anh đi gặp Trữ Cửu đi, cậu ấy thích anh như vậy..."

Sắc mặt Hạ Phong trầm xuống, cặp mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, khiến Tô Diệp cảm thấy tê cả da đầu, trong lòng còn đang tự hỏi mình đã nói gì sai.

"Nếu ai yêu thích anh, anh đều phải đáp lại, thì chẳng phải nữ sinh toàn trường yêu thích anh, anh phải cưới tất cả bọn họ sao?"

"Anh đang xuyên tạc lời em nói."

"Tô Diệp, em cho rằng Trữ Cửu yêu anh như vậy mà anh lại bỏ mặc cô ấy là không tốt. Nhưng dưới tình huống biết rõ tình cảm của cô ấy mà lại tới gần, cho cô ấy hi vọng, cuối cùng phải nhẫn tâm từ chối thì liệu có tốt hơn không? "

Lời hắn nói quá mức hợp lý, Tô Diệp trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác. Trong đầu cô chợt lướt qua nụ cười ôn nhu của Trữ Cửu ban nãy, Tô Diệp biến sắc, thắc mắc hỏi: "Vậy không phải bây giờ anh đang cho cậu ấy hi vọng sao?"

Giống như dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, Hạ Phong bật cười, "Anh có thể hiểu được điều này có nghĩa là em đang ghen không? "

Lời hắn nói khiến Tô Diệp lập tức nghẹn lời, không biết tại sao hắn lại nghĩ như vậy. Hạ Phong không đợi Tô Diệp trả lời, tiếp tục thốt ra một câu khiến cô càng không thể nói nên lời, "Cho nên lúc nãy em kêu anh đi gặp Trữ Cửu là bởi vì tức giận sao?"

"Tô Diệp, em như vậy rất đáng yêu."

Tô Diệp: ...

Dáng vẻ gần như ngầm thừa nhận của Tô Diệp lập tức lấy lòng đối phương. Hạ Phong tâm trạng tốt mở miệng giải thích: "Trữ Cửu biết anh sẽ không thích em ấy."

Đôi lời tác giả:

Nam chủ bá đạo trong truyện ngôn tình đều có một thuộc tính đối lập vi diệu, đó là não bổ quá mức ╮(╯_╰)╭

Đôi lời editor:

Bởi vậy bạn nam phụ bách hợp của chúng ta lại cứ suốt ngày ảo tưởng mình là nam chính ngôn tình, nhưng mà suỵt từ từ vả mặt bạn ấy sau :)))