Chương 45

——"Tô Diệp, cậu quả thực không biết xấu hổ là gì."

Lời nói của nữ sinh cứ quanh quẩn bên tai Tô Diệp, giống như ác mộng lặp đi lặp lại quấn lấy cô không tha.

Trữ Cửu không nói nhiều, cũng không dùng những câu từ ô uế bất kham, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy khó chịu, không thở nổi.

Cô không biết xấu hổ sao? Hình như đúng thật là rất tiện, cô bị Trữ Cửu mắng hết lần này tới lần khác, nhưng ngày hôm sau nhìn thấy nàng vẫn không nhịn được đi tiếp xúc...

——"Tô Diệp, cậu là thụ ngược cuồng sao?"

——"Tô Diệp, cậu thật không biết xấu hổ."

Tô Diệp không biết mình đã trả lời thế nào, cô chỉ biết lúc mình phục hồi tinh thần thì Trữ Cửu đã rời khỏi lớp, thân hình có chút lảo đảo của nàng khiến cô mím chặt môi. Bóng lưng Trữ Cửu nhìn như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, điều này làm cô lo lắng không thôi.

Cô sợ Trữ Cửu lúc xuống cầu thang sẽ đột nhiên vấp ngã, đυ.ng vào bậc thang đầu rơi máu chảy, nhưng trong lòng cô biết rõ mọi thứ chỉ là bản thân suy nghĩ lung tung.

Rõ ràng Trữ Cửu mới vừa xỉ nhục cô, vậy mà bây giờ cô vẫn còn quan tâm lo lắng tên khốn kia có té ngã hay không...

Tô Diệp, mày đúng là không biết xấu hổ...

Tô Diệp cảm thấy con mắt hơi cay, theo bản năng lấy tay xoa nhẹ dưới mắt, nhưng chạm đến lại là một vùng ướŧ áŧ. Tô Diệp cắn răng, nhỏ giọng an ủi bản thân, giọng nói khàn khàn, không trong trẻo như ngày thường, "Tô Diệp, không được khóc, không có sao hết."

"Tô Diệp, khóc cái gì? Có gì đáng để khóc? Có khóc cũng không giải quyết được vấn đề, cho nên không được khóc."

"Tô Diệp, không đáng, căn bản là không đáng... Không có gì đáng để khóc..."

"Quả thật là không có gì đáng để khóc."

Trong phòng học yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nữ khác, Tô Diệp hơi sửng sốt, vội vàng lau khô nước mắt trên mặt.

Tô Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là nữ sinh hôm qua cô gặp phải, người đã giúp mình ở cổng trường —— Vương Thiến.

"Tại sao cậu lại ở đây?"

"Hôm nay là ngày tôi trực nhật." Vương Thiến chỉ vào băng rôn trên cánh tay mình, khá là bất đắc dĩ nói, "Ai bắt nạt cậu à?"

Tô Diệp theo bản năng né tránh câu hỏi của nàng, lắc đầu một cái, "Không, không có ai hết."

"Nếu không ai bắt nạt thì sao cậu lại khóc thảm như vậy?"

"Chỉ là có hạt cát rơi vào mắt làm tôi cảm thấy khó chịu, cho nên mới khóc..."

"Ồ ~" Vương Thiến ý vị thâm trường kéo dài ngữ điệu, không biết là tin tưởng Tô Diệp hay là không tin."Lúc nào muốn khóc thì cứ khóc, không cần phải kìm nén bản thân. Muốn khóc muốn cười là chuyện riêng của mỗi người, nhưng lúc yếu đuối nhớ ẩn nấp, đừng nên để bị người khác phát hiện."

Nhìn dáng vẻ ôn nhu nói chuyện của nàng, Tô Diệp ngơ ngác gật đầu, vô cùng trịnh trọng gật đầu, "Ừm!"

"Vậy tôi đi trước. Chỉ là hạt cát mà thôi, lấy nó ra là được rồi."

Mãi cho đến khi Vương Thiến rời khỏi tầm mắt của mình, Tô Diệp mới trả lời một câu, "Ừm."

Đúng nha, chỉ là một hạt hạt cát mà thôi, lấy ra là tốt rồi, tại sao phải vì nàng mà khóc than, dù sao cũng không thay đổi được...

Tâm tình bất an giống như đã được Vương Thiến an ủi. Buổi chiều vào lớp, Tô Diệp cũng không có ảnh hưởng gì, như thường lệ nghe lão sư giảng bài, sửa bài tập.

Nhưng không biết có phải là do lão sư giảng bài quá mức cao thâm hay là do nguyên nhân nào khác, Tô Diệp chỉ cảm thấy đầu óc cứ mơ mơ màng màng, giống như hoàn toàn nghe không hiểu.

*****

*****

Mỗi ngày sau đó dường như không có gì khác biệt. Tan học về nhà, ăn cơm làm bài tập rồi đi ngủ, ngày hôm sau lại đến trường vào lớp, sau đó lại tan học về nhà...

Một chuỗi ngày cứ thế lặp đi lặp lại.

Đôi lúc sẽ cảm thấy như vậy là nhàm chán đến chết, nhưng một khi thói quen này bị phá vỡ lại tự dưng khiến người nhớ thương.

Giống như bây giờ.

Tô Diệp nhìn mấy nữ sinh đang ép cô vào góc tường, không cho phép cô rời đi. Dáng vẻ hung thần ác sát của họ không khỏi làm cô nghĩ tới chuyện xảy ra mấy tuần trước.

Lúc đó cô cũng bị ngăn trong nhà vệ sinh, mà mấy nữ sinh trước mặt đã xỉ nhục cô, tạt nước lên người cô, sau đó còn xé đồng phục của cô. Mọi thứ dường như lại sắp tái diễn.

"Tiện nhân!"

Không phải.

"Đồ rẻ mạt."

Không phải.

"Đồ không biết xấu hổ."

Không phải.

"Còn dám từ chối Ôn Lam, ai cho mày quyền từ chối!"

"Hừ, từ chối Hạ Phong, từ chối Ôn Lam, ai cũng không chọn. Thật không biết xấu hổ, muốn cùng lúc dụ dỗ hai người sao!"

Không có, không hề có, cô chỉ không muốn gây phiền toái mà thôi.

Từng câu từng câu âm thầm phủ nhận. Nỗi hoảng sợ khiến cho Tô Diệp phảng phất như bị khâu miệng, hoàn toàn không thể thốt ra bất cứ lời phủ định nào. Cô chỉ có thể nương theo bước tiến của các nàng lùi về sau, cứ thế mãi cho đến khi không thể lùi được nữa.

Tô Diệp cảm giác có nữ sinh túm chặt tóc của chính mình, sau đó lôi đầu cô về phía trước. Âm thanh của nữ sinh kia rõ ràng phóng đại ở bên tai, "Lần trước tao đã nói gì? Đừng lại đi câu dẫn Hạ Phong, bằng không tao thấy mày một lần sẽ đánh mày một lần."

Thân thể Tô Diệp trở nên cứng ngắc. Cô muốn mở mắt ra nhìn rõ hết thảy, nhưng sự đau đớn lại làm tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, "Hạ Phong là người mày có thể câu dẫn ư? Cũng không mở mắt ra nhìn cho rõ xem anh ấy là của ai."

Nữ sinh tăng lớn sức mạnh trên tay, Tô Diệp cũng trong nháy mắt hít vài hơi khí lạnh. Cô có cảm giác tóc mình đều sắp bị giựt đứt, đau, cực kì đau, đau tới mức cô trực tiếp rớt nước mắt.

Hạ Phong là của ai?

Trên người Hạ Phong cũng không có viết tên, làm sao cô biết là của ai?

"Đừng tưởng rằng được Hạ Phong và Ôn Lam đồng thời mời khiêu vũ là có thể dương dương tự đắc. Tao nói cho mày biết chuyện đó hoàn toàn không đáng kể. Xem đi, bây giờ có ai thèm tới giúp mày đâu?" Nói xong, nữ sinh còn tránh ra một chút, để Tô Diệp có thể nhìn thấy những người đứng phía ngoài vòng vây. Nhưng ai nấy đều vội vàng rời đi, không một người dám nhìn về phía cô.

Bỗng nhiên, không biết vì sao, Tô Diệp cảm thấy rất khổ sở rất buồn bực, nỗi khổ này khó nói thành lời, so với khi bị đánh còn khó chịu hơn.

"Đây là bài học cho mày, tiện nhân."

"Hạ Phong không phải là người mà mày có thể trêu chọc."

——"Cậu không nên giành giựt thứ thuộc về tôi."

Giọng nữ lành lạnh cùng với mấy lời nói hung ác nham hiểm kia xen lẫn vào nhau. Tô Diệp sửng sốt hồi lâu, mãi tới khi tóc của cô lại bị người kéo, cô mới nhớ ra, trước đây thật lâu đã có người nói với cô một câu như vậy.

——"Không nên để tôi bắt gặp lần nữa nha, lần này chỉ là cảnh cáo... Lần sau, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là sống không bằng chết."

Cái gì gọi là sống không bằng chết...

Tại sao không chịu buông tha cho cô...

Cô đã làm sai điều gì mà phải bị đối xử như vậy?

Tô Diệp vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua lâu như vậy thì đều nên lắng xuống mới đúng. Nào ngờ tất cả lại chọn đúng ngày khó khăn nhất trong đời cô mà cùng nhau ập tới. Thế giới này luôn là như vậy, dù là lúc vui hay lúc buồn, nó đều thích gây chuyện phiền toái, nửa điểm cũng không muốn cho bạn sống dễ chịu.

Lần nào cũng như lần nào...

"Mấy người đang làm gì thế!"

Trong cơn mông lung, Tô Diệp dường như nghe thấy có người hô lên như thế.