Chương 24

Trữ Cửu thấp giọng cười, dùng tay lau đi giọt nước mắt bởi vì cười quá nhiều mà tràn ra nơi khóe mi. Nàng nửa cúi đầu, trong mắt chứa đầy âm trầm.

Giọng nói kia cũng không vang lên nữa, giống như mọi thứ nàng vừa nghe được chỉ là ảo giác.

Nhưng ảo giác có nhìn như thật đi chăng nữa thì mãi mãi cũng sẽ không trở thành sự thật. Trữ Cửu hi vọng giọng nói kia chỉ là do nàng tưởng tượng, nhưng mọi thứ đang xảy ra lại nói cho nàng biết, nàng chưa từng sản sinh bất cứ ảo giác nào, đây chính là hiện thực.

Trữ Cửu chán ghét cái thứ gọi là hệ thống kia. Cao cao tại thượng, hoàn toàn không xem ai ra gì. Chỉ dựa vào một chút uy hϊếp mà cho rằng nó có thể hoàn toàn khống chế nàng. . .

Tuy trong lòng nghĩ vậy, Trữ Cửu vẫn không thể không tuân theo mệnh lệnh của nó. Giả sử như nàng có một chút lương tâm, chắc nàng sẽ không thật sự vâng lời nó.

*****

*****

Ôn Lam là người của công chúng. Việc hắn vì một tình huống không rõ nguyên nhân mà bị thương nằm viện thông thường vào ngày thứ hai sẽ xuất hiện trên tin tức giải trí. Nhưng không biết vì lý do gì, từ lúc Ôn Lam xảy ra chuyện cho tới bây giờ cũng không có người biết, ngoại trừ một số người nhất định.

Bởi vì mưa to triền miên không ngừng, kế hoạch đi thăm Hạ gia vào ngày thứ bảy cũng bị Trữ Cửu hủy bỏ.

Toàn bộ cuối tuần Trữ Cửu đều ở trong nhà, chưa từng bước ra khỏi cửa. Cuộc sống của Trữ Cửu không phải chỉ có mỗi hệ thống. Nàng cũng không phải kẻ vô công rỗi nghề mỗi ngày chỉ biết chúi đầu vào làm mấy cái nhiệm vụ vớ vẩn kia.

Những nhiệm vụ kia có thể nói là công việc làm thêm, phần lớn thời gian Trữ Cửu có cuộc sống của riêng mình. Thân là phó chủ tịch Hội Học Sinh, nàng rất bận, không chỉ lo công tác trong Hội mà còn phải lưu ý việc học của bản thân.

So với học sinh bình thường còn bận rộn gấp mấy lần.

Cao trung Mận Gai phần lớn dựa vào khả năng tự học của học sinh, tự làm bài tập về nhà, tự ôn tập chuẩn bị bài. Giáo viên giảng xong một tiết, học sinh về nhà phải tự động lật sách đọc. Giáo viên sẽ không dừng lại ở bất kì chủ đề nào, bọn họ chỉ biết tiếp tục dạy cho xong giáo trình.

Đối với vài người hình thức học này hơi khó khăn, nhưng một khi đã quen thì cũng không tệ lắm.

Chỉ cần chuẩn bị tốt lập tức có thể nắm được trọng tâm bài học, sau đó việc chắp nối nội dung từ đầu đến đuôi cũng không còn là một nan đề khó giải.

Mục đích của việc giao bài tập về nhà là để học sinh làm quen rồi vận dụng kiến thức đã dạy, nhưng cao trung Mận Gai rất ít cho bài tập về nhà, bởi vì bọn họ áp dụng việc kiểm tra trong lớp để đánh giá tiêu chuẩn. Giáo viên có thể đặt câu hỏi, rồi chọn học sinh trả lời bất cứ lúc nào. Nếu học sinh đó trả lời không được người có số thứ tự tiếp theo đứng lên trả lời.

Nhưng tuy bài tập hằng ngày không nhiều, trên bàn của Trữ Cửu vẫn bề bộn sách vở.

Trữ Cửu tiện tay kẹp một tấm hình vào cuốn sách nàng đang xem, ngước mặt nhìn đồng hồ. Đã rất khuya. Nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, Trữ Cửu mím chặt môi. Nàng nghiêng người gục đầu lên bàn, một tay gác trán, tay còn lại vẫn cầm bút.

. . .

Lúc Trữ Dung Khiêm về nhà đã khuya lắm rồi. Lúc ông đã tắm rửa xong, đi ngang qua phòng Trữ Cửu chuẩn bị đi ngủ, lại phát hiện đèn phòng nàng còn bật. Trữ Dung Khiêm đứng trước cửa ngẩn người hồi lâu mới cẩn thận xoay nắm đấm.

Vừa đẩy cửa vào, Trữ Dung Khiêm đã nhìn thấy Trữ Cửu đang gục đầu trên bàn học, tư thế giống như vì không gượng được cơn buồn ngủ nên cứ thế thϊếp đi.

Thở dài, Trữ Dung Khiêm bước tới, lấy bút từ tay Trữ Cửu. Ông vốn định ôm nàng trở về giường nghỉ ngơi, lại bất chợt nhìn thấy tấm hình nàng kẹp trong sách.

Trong hình là một nữ nhân có gương mặt thanh tú, khí chất đơn thuần.

Trữ Dung Khiêm tò mò nhìn Trữ Cửu đang ngủ say, trong lòng hơi ngạc nhiên. Ông nhìn tấm hình kia thêm một vài lần, lẳng lặng nhớ kĩ khuôn mặt của người nọ.

Sau khi đặt Trữ Cửu lên giường, thay nàng đắp kín mền, bật đèn ngủ, ông tắt hết đèn trong phòng, cẩn thận đóng cửa.

Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, một tiếng "kịch" nho nhỏ vang lên, người vốn dĩ nên ngủ say lúc này lại đột nhiên mở mắt.

Trữ Cửu quay đầu nhìn đèn ngủ được bật sáng, khẽ chớp mắt, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Tuy phụ thân không quản nàng, nhưng một khi nhìn thấy tấm hình nàng đặt trong sách kia ông không thể không lưu ý. Nàng không thể vô duyên vô cớ mang cha đi gặp Tô Diệp, cũng không thể trực tiếp bắt Tô Diệp đi gặp cha, biện pháp duy nhất chính là khiến cha chủ động tiếp cận Tô Diệp.

Tò mò vị trí của nữ nhân kia trong lòng con gái, tò mò lý do con gái sẽ giữ hình của người nọ. . .

Đã tò mò sẽ đi tìm hiểu. Tuy Tô Diệp là quả hồng mềm, nhưng không ai có thể phủ nhận việc những người hiền lành đơn thuần như cô rất dễ khiến người yêu thích.

. . .

——"Rốt cuộc cô muốn làm gì? Ban đầu kêu người bỏ dây chuyền vào hộc bàn của Tô Diệp, sau đó buổi trưa đợi Lục Minh Thuần rời đi, lại nhân diệp Tô Diệp ngủ kêu người trộm dây chuyền của Lục Minh Thuần ném vào sọt rác. . ."

Một tay xoay bút, Lục Minh Thuần mang đầy tâm trạng nhìn bài tập trước mặt, mấy câu hỏi kia khiến nàng cảm thấy càng thêm đau đầu.

Cuộc đối thoại nàng nghe được sau khi tan học ngày đó cho thấy mọi thứ đều là âm mưu của Trữ Cửu. Là nàng đã trêu đùa mọi người, xem nàng như đao chém. . . Thật cho rằng Lục Minh Thuần nàng là một kẻ ngu si dễ chọc sao?

Ngẫm lại, nàng đúng là giống một kẻ ngu si, một bước đạp lên nước cờ Trữ Cửu đã bố trí kỹ càng, dựa theo an bài của nàng làm xong chuyện cần làm. . .

Quả thật là rất kiêu ngạo. . . Trữ Cửu, Lục Minh Thuần ta cũng không phải kẻ ngu si, đã tính kế ta như vậy, ít nhất cũng cần phải trả một cái giá tương ứng nha. . .

Tay nàng đang cầm bút bỗng vạch một đường thật dài lên sách. Nét hằn rõ rệt, đâm thủng cả mấy trang giấy.

Lục mẫu bưng nước trái cây đi vào, đặt lên bàn, tiện thể ngồi bên giường, hơi lo lắng hỏi thăm.

"Thuần Thuần, con đang nghĩ gì thế? Mấy ngày nay nhìn con cứ như người mất hồn. Có phải là vì sắp tới lễ kỉ niệm ngày trường thành lập cho nên cảm thấy rất hồi hộp không?"

"Không phải đâu, mẹ không cần lo lắng, con ổn mà."

. . .

Trời mưa to mấy ngày thì tạnh, mây đen bao phủ bầu trời trong thành phố cũng chậm rãi tán đi.

"Điều quan trọng nhất trong lần Open House này chính là chú ý an toàn. Open House năm ngoái bởi vì không để ý phương diện này suýt chút nữa đã để một học sinh bị bắt cóc, tuy cuối cùng người nọ chỉ bị dọa sợ một hồi, nhưng —— cao trung Mận Gai không giống với những trường khác. Chỉ cần bắt cóc bất kì một học sinh cũng có thể dễ như ăn cháo thu được một số tiền chuộc lớn."

(*) Open House - sự kiện trường mở cửa cho người ngoài vào, giống hội chợ nhưng không nhất thiết phải có trò chơi này nọ, mình thật sự không tìm được từ tiếng việc nào có nghĩa giống trong truyện nên đành dùng tiếng anh

"Xã hội bây giờ xuất hiện không ít vụ án bắt cóc, một vài học sinh còn có thân phận không nhỏ. Nếu nhà trường đã đem quyền lực trao cho chúng ta, chúng ta phải cố hết sức bảo vệ họ."

"Hội trưởng, tôi đã liên hệ hai công ty bảo vệ. Vào ngày Open House bọn họ sẽ tới sớm gác cổng, thành viên Hội Học Sinh tụi tôi cũng sẽ nghiêm ngặt kiểm tra cả xe lẫn người ra vào trường học."

"Quỹ tiền dùng cho Open house tụi tôi cũng đã kiểm tra, để phòng ngừa việc bị người ăn bớt, tới lúc học sinh đang biểu diễn văn nghệ lại xuất hiện tai nạn không nên có. Vài tiết mục hơi mạo hiểm cũng phải xác nhận độ an toàn rồi mới được thông qua. . ."

"Tụi tôi đã lắp camera theo dõi những góc khuất trong trường, dọc cầu thang cũng có. Phần lớn tai nạn là do học sinh không đi đứng cẩn thận mà vấp ngã. Lần này lắp camera ở đó là có thể tránh được việc xảy ra sự cố xong lại có người đổ tội cho Hội Học Sinh, mà Hội Học Sinh lại không cách nào phản bác như lần trước."

Đôi lời tác giả:

Lại một âm mưu to lớn đang tới ヽ(≧Д≦)ノ

Á, ba ngày không cập nhật, tổng cộng là 14 chương, mấy ngày tiếp theo ta có thể không đăng chương mới được không. Ta nghĩ trực tiếp nên đợi ba mươi ngày, rồi một ngày hai chương. . .

Mấy ngày còn lại trong tháng vừa lúc dùng để viết xong truyện nữ chủ bên kia, được không?