Chương 6.

Đại thọ lão gia tử Tần gia sắp tới, Tần gia gần đây đều đang bận rộn chuyện mừng thọ sinh nhật, rất nhiều chuyện đều là Tần Mộ Yên tự tay làm lấy.

Nghĩ tới Lộ Vi Vi mấy ngày nay không để ý đến không thấy, lúc này mới gọi điện thoại qua.

Trên người Lộ Vi Vi còn mặc quần áo bị giày xéo ngày hôm qua, đột nhiên độ hảo cảm đối với hai cẩu nam nhân kia giảm xuống vài phần.

Dựa theo trình tự bình thường mà nói, cô bị lột quần áo thao, hôm sau không nên phái trợ lý đưa một bộ quần áo tới đây à? Hoặc là ném xuống một tờ chi phiếu, coi như bồi thường sao?

Chỉ là những thứ này ĐỀU, KHÔNG, CÓ!

Thật là keo kiệt moi về đến nhà!

Lộ Vi Vi ngồi xe buýt, đi vài dặm đường mệt đến thở hồng hộc rồi rốt cuộc trở lại Tần gia.

Người hầu nhìn thấy Lộ Vi Vi tiến lên gọi cô lại, “Tiểu thư Vi Vi, cô nhanh lên đi, đại tiểu thư ở lầu hai chờ cô đấy.”

Lộ Vi Vi gật đầu về phía cô ấy, tiện tay vén sợi tóc lộn xộn bên mái, khẽ cười nói: “Được, vậy tôi đi tìm Mộ Yên.”

Trang viên Tần gia rất lớn, chỉ riêng con nối dõi Tần thị, ở trang viên này đều có biệt thự độc đống độc viện, Lộ Vi Vi nâng cao hai chân run rẩy đi tới chỗ ở Tần Mộ Yên.

Phòng để quần áo, Tần Mộ Yên đứng ở trước gương mặc kệ người hầu lấy tới bộ lễ phục mới cung cấp cho cô ấy chọn lựa, chỉ là cô ấy chọn tới chọn lui chính là không hài lòng.

“Vi Vi!”

Lộ Vi Vi thấy Tần Mộ Yên ngẩng đầu nhìn về phía cô, con ngươi đột nhiên chặt lại, hoá ra nữ phụ này cùng nữ chính vậy mà lại có năm phần tương tự.

Tần Mộ Yên thoạt nhìn chính là kiều tiểu thư giáo dưỡng đúng mực nên được nâng trong lòng bàn tay, cô ấy khác biệt với Lộ Vi Vi đẹp tuy đẹp, nhưng đẹp đến quá mức mị, có vẻ không đứng đắn.

“Vi Vi, tớ gọi cậu đó? Sao lại phát ngốc rồi?”

Lộ Vi Vi hồi thần mới phát hiện Tần Mộ Yên đã nắm lấy cô, đi tới trước gương to.

“Thân ái, cậu giúp tớ nhìn xem, ngày mai sinh nhật ông nội, tớ mặc bộ nào đẹp?”

“Mộ Yên đẹp như vậy, mặc bộ nào cũng đẹp.” Lộ Vi Vi rất nhanh khôi phục bình thường, nhíu nhíu mày chọn bộ váy hồng nhạt cho cô ấy, “Cái này đi, đặc biệt đẹp, rất tôn lên màu da của cậu, cậu mặc ở trên người cũng nhất định đẹp mắt.”

Tần Mộ Yên nhận lấy lễ váy Lộ Vi Vi đưa tới, so sánh trên người, nở nụ cười xán lạn đồng ý.

“Được, vậy tớ liền mặc cái này, Vi Vi thật sự cảm ơn cậu.”

“Đại tiểu thư, chúng tôi nói không sai đi, vẫn là ánh mắt Cố công tử làm tôn lên người nhất, ngay cả tiểu thư Vi Vi cũng cho rằng như vậy.”

“Đó là đương nhiên, ai không biết Cố công tử thích đại tiểu thư chúng ta nhất.”

Cô ấy bị người hầu trêu chọc sau đó khuôn mặt nhiễm vài phần rặng mây đỏ, “Các người nói bậy gì đó? Lại nói bậy cẩn thận tôi đánh các cô.”

Tuy là Tần Mộ Yên nói như vậy, nhưng vẫn là khó có thể che giấu tình cảm thầm mến đối với Cố Thành Giản.

Lộ Vi Vi giật mình, các cô ấy nói Cố công tử đại khái chính là Cố Thành Giản.

“Vi Vi, ngày hôm qua cậu đi chỗ nào thế? Quần áo cũng chưa đổi?”

Nghe được cô ấy nghi hoặc, tầm mắt Lộ Vi Vi lúc này mới thu hồi lại, tùy tiện tìm cái lý do ứng phó.

“Tớ chỗ này quần áo rất nhiều, chọn giúp cậu một bộ.” Dứt lời, mặc kệ Lộ Vi Vi uyển chuyển từ chối như thế nào, cô ấy lấy ra một bộ lễ váy sườn xám cải tiến, tự nhiên hào phóng đưa tới trong lòng ngực cô.

“Giữa chúng ta còn phân cái gì lẫn nhau, của tớ chính là của cậu, cậu mau đi thử xem một chút, không thích hợp còn có kiểu dáng khác đấy!”

Lộ Vi Vi không lay chuyển được Tần Mộ Yên kiên trì, đành phải cầm lễ phục đi vào một gian phòng đổi. Thân hình các cô không sai biệt lắm, những thứ lễ phục tư nhân định chế này mặc lên trên người cũng vừa vặn thích hợp, chẳng qua là một cái cúc áo phía sau cổ, một mình cô cài không được.

Đẩy cửa, cô ló đầu ra, phòng khách trống rỗng nơi nào còn có thể tìm được bóng dáng mấy người vừa rồi.

Ngay khi cô thò ra toàn bộ thân mình đi tìm người, phía sau đột nhiên vụt ra một thân ảnh, một bàn tay che lại môi cô, tay khác nâng eo nhỏ của cô dắt trở lại gian phòng ngủ kia.

‘lạch cạch’ một tiếng, Lộ Vi Vi nghe được tiếng cửa phòng khóa lại, cả trái tim lập tức kéo lên cao.

Nam nhân mang theo hơi thở mát lạnh để cô ở phía sau cửa, khóa kéo lễ váy thuận thế kéo xuống.

Ngay sau đó bàn tay to phủ lên vυ" mềm mại của cô tùy ý vuốt ve, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa xoa đầṳ ѵú cô, miệng Lộ Vi Vi bị hắn gắt gao che lại, chỉ có thể phát ra tiếng ngô ngô, cô không biết nam nhân phía sau là ai, nhưng trên đầṳ ѵú truyền đến từng trận tê dại, thực thoải mái, giữa hai chân chỉ chốc lát liền ướt đẫm.

Hơi thở hắn thô lệ thanh âm không ổn định dán vào lỗ tai xinh xắn của cô, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, “Yên Yên em đừng kêu, Khanh ca chỉ nếm thử hương vị em, em ngoan một chút tuyệt đối không cắm vào tiểu bức em, bảo đảm làm em thoải mái.”

Ngón tay nam nhân chưa cho cô cơ hội do dự từ chối, bá đạo vén làn váy cô, cởi rớt qυầи ɭóŧ sờ lên đồi hoa của cô, ôn nhu trêu chọc.

Lộ Vi Vi thoải mái đôi mắt nửa híp lại, nam nhân này tự xưng Khanh ca, chẳng lẽ là vị ba đời làm quan thích Tần Mộ Yên mười năm Bạc Khanh kia.

Nam nhân này cũng là chuyên tình, từ khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Mộ Yên đón về nhà liền yêu cô ấy, chỉ tiếc là một thẳng nam sắt thép, uổng có thằng nhỏ lợi hại, chính là không hiểu kỹ thuật.

Rõ ràng hắn cũng chưa nhìn thấy bộ dạng cô, như thế nào liền kết luận cô là Tần Mộ Yên.

Chẳng lẽ là cái lễ phục này?

-

Muộn rồi, hẹn mai chăm chỉ năng suất hơn hôm nay~