Chương 7.

Lộ Vi Vi không muốn không hiểu bị nam nhân này cưỡng bách, nâng chân lên muốn đá hắn, lại bị hắn sớm nhìn thấu đầu gối hướng về phía trước, ngăn cản động tác của cô.

Bờ môi ấm áp dừng ở sau cổ thiên nga của cô, mυ"ŧ liếʍ láp không ngừng, bàn tay hắn cũng không nhàn rỗi giở trò.

“Yên Yên, em ngoan ngoãn, anh chỉ cọ cọ không đi vào.”

Ngón tay hắn thon dài vuốt tiểu huyệt trơn ướt của cô, hạt đậu đỏ chọc người thương tiếc kia chịu không nổi run rẩy.

Lộ Vi Vi ngửa đầu rêи ɾỉ ô ô, đôi mắt đen nhánh lập loè nảy sinh lệ quang, hai cẳng chân đều mềm xuống.

“Yên Yên, chỗ này em thật ướt, mẫn cảm như vậy? Có phải hy vọng ca ca cắm vào hay không?” Bạc Khanh chơi xấu dùng đầu ngón tay thăm dò vào hai centimet, tiểu huyệt vừa ướt lại chặt chẽ hút đến một bước khó đi, như là cự tuyệt hắn xâm lấn.

Bạc Khanh trước kia cũng không phải không trộm chơi qua Tần Mộ Yên, chỉ là cô ấy quá nhát gan, sờ vυ" cũng khóc sướt mướt không ngừng, vừa lừa lại gạt sờ sờ tiểu bức, mới chỉ là sờ một chút liền chết sống không cho vào nữa.

Không nghĩ tới tiểu bức mình tâm tâm niệm niệm sẽ là dạng quang cảnh này, mới đi vào chỉ là ngón tay hắn, nếu là côn ŧᏂịŧ hắn, cái loại tư vị này phải mất hồn như thế nào.

Nghĩ vậy, đôi mắt đen của Bạc Khanh đều đỏ.

“Yên Yên thả lỏng, Khanh ca là đang làm em vui sướиɠ, em nghe lời, Khanh ca giúp em liếʍ liếʍ tiểu bức.”

Lộ Vi Vi đã sớm ở dưới đáy lòng đem Bạc Khanh mắng mấy trăm lần, vốn dĩ lực lượng nam nữ đã đủ cách xa, cố tình nam nhân này vẫn là con người rắn rỏi tham gia quân ngũ. Hắn bá vương ngạnh thượng cung cũng không mở mắt ra thấy rõ ràng cô là ai à? Nhưng nghe được Bạc Khanh muốn giúp cô liếʍ tiểu huyệt, dưới thân Lộ Vi Vi cầm lòng không đậu chảy ra chất lỏng ngọt nị.

Bạc Khanh cũng đủ gấp gáp, có lẽ là không cảm giác được người dưới thân từng có kí©h thí©ɧ phản kháng, cho rằng cô khuất phục dưới kỹ thuật tay cao siêu của hắn, kéo quần áo vướng bận trên người cô xuống, lật qua nửa thân liền nửa quỳ giữa hai chân cô.

Nhìn nơi riêng tư không có một cọng lông của cô, tiểu huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nhẹp bốn phía, từ bắp đùi trắng nõn chảy xuống, ngón tay đẩy ra hai mảnh thịt non kia của cô, cỡ động nhỏ còn chưa kịp ngón út của hắn, giống như là suối nguồn, nước ngọt chảy ra bên ngoài toả ra hương thơm bốn phía.

Bạc Khanh dùng mũi thò lại gần, ngửi ngửi hương vị, vậy mà mang theo luồng mùi thơm.

“Yên Yên, em dùng thuốc gì? Tại sao chỗ này của em thơm vậy?”

Lộ Vi Vi mắt trắng dã, cô ở khách sạn nghiêm túc rửa sạch qua nơi riêng tư, đến bây giờ cũng chưa từng đi WC, đương nhiên là thơm!

Cô bất mãn yếu ớt hừ một tiếng, Bạc Khanh cho rằng cô là thẹn thùng, sợ cô sẽ trên đường đổi ý không cho hắn liếʍ huyệt, liền không nói nữa, khẽ nhếch mở môi vùi vào chân tâm của cô, điên cuồng bắt đầu liếʍ láp.

Khoang miệng nam nhân ấm nóng bao bọc lấy toàn bộ tiểu huyệt của cô, đầu lưỡi vừa nóng lại trơn từ cửa động liếʍ đến âm đế, từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh.

Lộ Vi Vi còn chưa từng được người liếʍ qua tiểu bức, hoá ra cảm giác được người hầu hạ là cái dạng này, toàn bộ thể xác và tinh thần sung sướиɠ đến muốn khóc.

Từng đợt cảm giác tê dại kia là muốn mang cô đi đến trước đỉnh sóng biển, không khỏi khiến cô chủ động đưa tiểu huyệt vào trong miệng hắn.

“Ưʍ...... A...”

Không xác định nam nhân có thể nghe ra giọng cô hay không, nhưng hắn chẳng những không có dừng lại ngược lại càng thêm dùng sức liếʍ, liếʍ đến tiểu bức nước tràn thành lụt, chất lỏng càng chảy càng hăng.

Hắn không có ghét bỏ, toàn bộ cuốn vào trong miệng, toàn bộ nuốt xuống.

Lộ Vi Vi hai mắt mê ly, cánh môi khẽ nhếch, từng tiếng rêи ɾỉ từ giữa môi tràn ra, đầṳ ѵú lặng lẽ dựng đứng lên, ngứa đến đôi tay không tự chủ được bắt đầu xoa bóp.

Bạc Khanh nhìn Lộ Vi Vi rơi vào cảnh đẹp, thể xác và tinh thần cũng thỏa mãn theo, khuôn mặt anh tuấn thô kệch dính không ít vệt nước.

“Yên Yên thật tao! Nhưng mà Khanh ca thích.”

Lời còn chưa nói xong, hắn đã cuốn đầu lưỡi cắm vào tiểu huyệt cô, nhanh chóng thọc vào rút ra đùa bỡn.

Cả người Lộ Vi Vi banh đến càng ngày càng gấp, cô nghĩ đến tao huyệt bị nam nhân xa lạ liếʍ láp, dòng điện tựa như chặn đánh xuyên đỉnh đầu cô, một đợt tiếp đón một đợt đánh sâu vào.

Khi kɧoáı ©ảʍ tới đỉnh điểm, tựa như xuất khiếu linh hồn cũng theo xuất khiếu bay ra ngoài, ngón tay tinh tế của Lộ Vi Vi rơi vào trong tóc ngắn của hắn, khóc lóc tới cao trào.

“Từ bỏ... A a...... Thật sự chịu không nổi”

Bạc Khanh cảm nhận được vách tường trong nhục huyệt mãnh liệt đè ép đầu lưỡi của hắn, là điềm báo cô cao trào, cánh tay siết chặt mông vểnh của cô càng thêm dùng sức.

Một cột nước trong suốt từ tiểu huyệt của cô phun ra, giống như là mất khống chế.

Cảnh đẹp như vậy khiến mắt Bạc Khanh đều nhìn thẳng, hắn nghĩ thầm quả nhiên nữ nhân đều tao (lẳиɠ ɭơ), ngoài miệng nói không cần, trong lòng kỳ thật so với ai khác đều muốn.

Ngay khi hắn tính toán, như thế nào ở trên người cô đòi lại chút lãi, cởi bỏ dây lưng cởϊ qυầи ra, nắm côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt đứng lên.

“Em gái ngoan, mau để Khanh ca cọ cọ.”

Khoảng cách gần như vậy lại không thấy rõ diện mạo Lộ Vi Vi, vậy hắn chính là thật sự mù.

Bạc Khanh vừa kinh sợ vừa bị dọa mắng một tiếng, lui về phía sau mấy mét, đôi mắt đen bén nhọn gắt gao trừng cô, “... Cô mẹ nó là ai? Dám câu dẫn lão tử?”

Lộ Vi Vi rõ ràng thấy tiểu huynh đệ của hắn bị dọa đến héo queo rồi, mặt mày cô đạm nhiên quét mắt từ trên xuống dưới, “Tiên sinh, là anh không khỏi phân trần cưỡng bách tôi, tôi như thế nào biết anh là ai?”

Vẻ mặt Bạc Khanh hơi trầm xuống, mày nhăn lại, “Sao cô lại mặc quần áo lão tử đưa cho Yên Yên?”

“Quần áo? Đừng nói là quần áo, cho dù là nam nhân, Yên Yên cũng sẽ cùng tôi chung.” Lộ Vi Vi hơi có vẻ châm chọc nói.

“Vi Vi? Vi Vi cậu ở đâu?”

Tiếng Tần Mộ Yên ở bên ngoài cách cửa phòng vang lên.

Lộ Vi Vi bình tĩnh mặc xong quần áo, sảng đến là cô, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ chính là hắn, cô đương nhiên không sợ.

“Tao hóa! Thiếu nam nhân thao như vậy?”

Lộ Vi Vi cảm thấy có chút buồn cười, cô thiếu thao hay không là chuyện của cô, ngại cái gì mắt hắn? Đừng quên người xâm phạm cô là ai?

Nhất cử nhất động của cô đều lộ ra vũ mị, câu lấy thị giác hắn, xao động nhân tử trong cơ thể hắn, vυ" mềm như vậy, tiểu bức trơn ướt như vậy......

“Tiên sinh, Yên Yên hiện tại đang ở bên ngoài, anh dám cùng tôi đi ra ngoài, để cô ấy biết gian tình giữa chúng ta sao?”

Bạc Khanh nhìn cô, mê luyến trên mặt nháy mắt biến mất hầu như không còn, không khỏi cười lạnh.

“Chết tâm này đi! Lão tử sẽ không làm cô!”

“Ah tốt, vậy tạm biệt.”

Lộ Vi Vi xoay người mở cửa, đón nhận ánh mắt phức tạp nôn nóng của Tần Mộ Yên, người sau vội vàng bắt lấy cánh tay của cô, vội vàng hỏi nói.

“Vi Vi, cậu không sao chứ? Sao lại đi lâu như vậy?”

Cô cười cười với cô ấy, “Không có việc gì, chỉ là có chút mệt thiếu chút nữa ngủ.”

“Không có việc gì thì tốt, bộ quần áo này trên người cậu có phải không quá phù hợp khẩu vị cậu không, nếu không giúp cậu đổi một bộ?”

Vẻ mặt Lộ Vi Vi bình thường, khẽ nhướng mày một cái, “Khó coi sao? Tớ cảm thấy rất xinh đẹp!"

Tần Mộ Yên đầu tiên là ngoài ý muốn, ngay sau đó cong lên khóe môi, “Sao có thể? Vi Vi mặc quần áo gì cũng đẹp, những người bên ngoài đó luôn trêu chọc đại tiểu thư Tần gia này Vi Vi so với tớ, giống hơn đấy.”

“Ai dám nói như vậy? Tớ đi xé miệng người đó xuống.”

“Đều là lời nói đùa thôi!”

Bóng dáng hai người càng đi càng xa, Bạc Khanh đẩy cửa đi ra.

“Lộ Vi Vi, ha, lão tử nhớ kỹ cô.