Chương 2.

Lộ Vi Vi cảm giác được nhiệt độ nóng hổi, đặc biệt đặc biệt nóng, tựa như đang ở trong bếp lò, toàn bộ thân thể đặc biệt là nơi riêng tư càng nóng.

Hai chân thon dài của cô không nhịn được cọ xát với nhau, bụng nhỏ chậm rãi ưỡn lên trên, nơi riêng tư tịch mịch tựa như băng tuyết bị hoà tan, ngăn không được mật nước chảy ra.

“Nóng quá……”

Lộ Vi Vi khép hờ mắt, hàm răng cắn môi hồng, nhè nhẹ rêи ɾỉ từ giữa môi cô tràn ra.

Cô không biết có phải bị hạ dược hay không, rất muốn có côn ŧᏂịŧ vừa lớn vừa thô cắm vào tiểu huyệt, hung hăng không ngừng thọc vào rút ra.

Bỗng nhiên, một đồ vật lạnh lẽo đυ.ng phải bên hông cô, Lộ Vi Vi thoải mái run rẩy một cái.

Một tiếng nói trầm thấp từ tính ẩn ẩn dụ dỗ cô, “Thoải mái không?”

Lộ Vi Vi cắn răng gật gật đầu, đây không phải giọng bạn trai cô, nhưng giọng hắn cũng đặc biệt dễ nghe, dễ nghe đến chỉ cần nói chút lời âu yếm lộ liễu, là có thể đẩy cô lên cao trào.

“Bảo bối, em thật sự quá đẹp, đẹp đến tôi không thể không sử dụng chút thủ đoạn lừa gạt em đến.”

Lộ Vi Vi thật sự là nhịn không được, du͙© vọиɠ thúc đẩy cô cầm lòng không đậu mở rộng hai chân ra hết mức có thể, ngón tay mảnh khảnh một ngón hai ngón ba ngón… vào tận trong cùng hoa tâm đào đi.

Xa như vậy không đủ, cô muốn càng dài càng lớn hơn nữa.

“Muốn thì cầu tôi?” Tiếng một nam nhân khác vang lên, giọng nói lười biếng lạnh nhạt, giọng điệu lạnh hơn nam nhân lúc trước kia.

Lộ Vi Vi nghe tiếng mở mắt hạnh ra, thấy được khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ như vậy, hắn trần như nhộng lộ ra cơ ngực cường kiện trắng bóc,hai viên thịt đậu đỏ bừng càng như là vô hình mời gọi cô.

“Câm à?” Hắn không vui nhíu mày lạnh lùng nói.

Lộ Vi Vi ngưng ở hầu kết gợi cảm của hắn, ức chế xúc động nhào qua, nuốt nuốt nước miếng, ôn nhu khẩn cầu nói, “Cầu xin anh.”

Cố Thành Giản nửa ghế vào trước đầu giường, môi mỏng gợi lên một nụ cười lạnh lùng, “Muốn thì tới đây khẩu giúp tôi.”

Lộ Vi Vi trong mắt thoáng kinh ngạc, đôi mắt nam nhân đen láy tựa như hạ cổ, câu lòng cô càng ngứa.

Cô không kịp do dự, thân mình trần trụi bò về phía hắn, đôi tay run rẩy cởi bỏ qυầи ɭóŧ hắn, trong giữa một bụi lông rậm rạp, cây côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt vừa dài vừa thô tím đen khiến cô kinh hãi.

Cô thử dùng tay sờ sờ, tiếng nam nhân rêи ɾỉ thoải mái quanh quẩn bên tai cô, trên mặt một mảnh nóng bừng.

“Dùng miệng.” Mắt đen của hắn không hề chớp mắt nhìn cô dụ dỗ nói.

Lộ Vi Vi trong ý loạn tình mê, mở môi hồng ra ngậm lấy đỉnh cực đại, một cổ mùi đàn hương tanh ngọt tràn ngập vị giác của cô, không khó có thể chịu đựng như vậy, nhưng đồ vật của hắn thật sự quá lớn, ngày thường cô cũng chưa từng làm loại chuyện này, khó tránh khỏi chân tay vụng về.

Nam nhân phía sau thừa dịp cô chưa chuẩn bị, quỳ gối dưới thân cô, nâng lên một chân của cô, thấy hoa môi trắng nõn lưu lại một khe hở nhỏ hẹp, chất lỏng trong suốt thuận theo đó từ từ chảy ra, dính vào trên đám lông thưa thớt.

Hắn dùng ngón tay sờ soạng, chỗ đầu ngón tay treo thành từng tia mật dịch, cười nói.

“A Giản, cậu thật không ngại tôi người nam nhân đầu tiên của cô ấy?”

Lộ Vi Vi có chút khó hiểu, trong đầu ngoại trừ nhanh chút giảm bớt du͙© vọиɠ, rốt cuộc chứa không được cái khác, trong miệng hàm chứa côn ŧᏂịŧ nam nhân, dưới thân càng muốn nhét vào một cây.

Cố Thành Giản cười lạnh nhẹ Xùy~~, “Lề mà lề mề thật không giống tính cách của cậu.”

Hắn dùng sức đỉnh đầu, nam căn thẳng tới chỗ sâu trong yết hầu Lộ Vi Vi, cô chịu không nổi đối xử thô lỗ như vậy, muốn phun ra côn ŧᏂịŧ.

“Dám nhổ ra, hôm nay liền thao chết cô!”

Lộ Vi Vi nghe vậy, chỉ phải nỗ lực nuốt vào tiếp tục làm hắn thoải mái.

Dưới thân, côn ŧᏂịŧ khác sớm đã cơ khát khó nhịn nương theo chất lỏng trơn trượt vào trong huyệt, nháy mắt lấp đầy.

Lộ Vi Vi chưa bao giờ cảm thụ qua thỏa mãn, hai tròng mắt mông lung mang sương mù.

“…… Ah…… Đau quá……”