Chương 15.

Lộ Vi Vi từ ký túc xá trở lại lớp học, ngồi vào chỗ ngồi lấy điện thoại ra phát hiện hai tin tức xác minh.

Cô dùng tay quẹt giao diện, không phân rõ cái nào là tài khoản của tiểu học đệ, đành phải đều đồng ý cả hai.

Rất nhanh một người trong đó gửi tin nhắn tới, chạm vào là một đoạn giọng nói, Lộ Vi Vi sinh ra hoang mang, theo bản năng click mở ra giọng nói người nọ gửi tới.

“Muội muội ~ em để ca ca chờ thật khổ, cho em một cơ hội, lập tức đến địa chỉ này, tôi muốn thao em, nếu không hậu quả……”

Lộ Vi Vi trợn trắng mắt, tắt giọng nói của Hàn Cảnh đi.

“Bệnh tâm thần à, cho rằng mình là ai?”

Cô vừa muốn kéo đen tài khoản này, đồng học lại đây gọi cô đi, Lộ Vi Vi cất điện thoại lên tiếng nhấc chân đi qua.

“Vi Vi, cậu cùng học trưởng năm 4 Úc Thừa Duẫn đang kết giao sao?”

Đồng học gọn gàng dứt khoát hỏi cô.

Lộ Vi Vi nhíu mày cảm thấy buồn cười, “Tại sao lại hỏi như vậy? Cái người Úc gì đó kia, tôi biết ư?”

“Cậu không có ý tưởng thì tốt, Úc học trưởng đã có bạn gái, vì thanh danh của cậu suy mà nghĩ, thỉnh cậu cách xa anh ấy một chút.”

Lộ Vi Vi ôm lấy ngực, “Vị đồng học này, cậu có phải nghe không hiểu lời nói hay không, tôi căn bản không quen biết vị Úc học trưởng kia, quản anh ta có bạn gái hay không, cũng không liên quan đến tôi! Huống hồ Lộ Vi Vi tôi không thiếu bạn trai!”

Lười đến lại nói chuyện với cô ta, nhấc khóe môi lên xoay người trở lại trong phòng học.

Tiểu nhạc đệm như vậy Lộ Vi Vi không để ở trong lòng, cả ngày không phải đang ngủ bù chính là đang suy tư vấn đề sinh tồn.

Cô kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, tổng cộng tiền tiết kiệm không đến 4000, hơn nữa cô không có khả năng cứ luôn ở lại Tần gia, cần mau chóng tìm được nhà thuê thích hợp, tìm một công việc bán thời gian.

Không biết nguyên thân có kỹ năng gì, cũng không có kế thừa, bản thân mình từ trước ngược lại là một hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ, có thể tìm ít đơn, nỗ lực kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Lúc chạng vạng tối, Lộ Vi Vi đến thư viện, cô muốn hiểu biết bối cảnh thế giới này trước, cùng thế giới hiện thực rốt cuộc có cái gì khác nhau.

Lấy thanh danh của Lộ Vi Vi ở Tiêu đại, nơi đi đến tất có lễ rửa tội ánh mắt.

Cô giả vờ như không thèm để ý, nghiêm túc tìm sách từ tủ sách.

Lộ Vi Vi mặc một chiếc váy hoa nhí, một đôi chân trắng nõn truyện tranh lộ ở bên ngoài, hấp dẫn không ít nam sinh tâm lý xấu xa, lặng lẽ ồn ào dùng ánh mắt trần trụi đáng khinh "thưởng thức".

Một nam sinh đeo túi xách vải đại thứ liệt liệt đi đến trước mặt bọn họ, ném túi xách lên trên bàn, thanh âm lớn đến dọa bọn họ nhảy dựng.

Một người trong đó vụt đứng lên, vừa muốn chuẩn bị giáo huấn cái người kiêu ngạo này.

“Mày……”

Thấy rõ diện mạo hắn, đôi mắt rộng mở, cứng rắn đem câu thô tục kia nghẹn về trong bụng.

Nam sinh khẽ nhướng mắt, ý cười nơi khóe miệng như có như không, lại không đến đáy mắt.

Mấy tên nam sinh kia bồi cười gật gật đầu, cầm lấy dụng cụ mang đến, giống như là nhìn thấy quỷ nhao nhao đào tẩu.

“Vi Vi học muội?”

Lộ Vi Vi nghe được có người kêu tên cô, từ trong sách ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân đứng ở trước mặt, ôn tồn lễ độ cười nhìn cô.

“Anh là ai?”

Độ cong khoé miệng nam nhân có chút lạnh đi, khuôn mặt nhất quán ôn đạm thiếu chút nữa không nhịn được.

“Anh là Úc Thừa Duẫn, Vi Vi học muội giữa chúng ta cùng nhau ăn qua rất nhiều bữa cơm.”

Lộ Vi Vi đạm mặt trên dưới đánh giá hắn, Úc Thừa Duẫn bị khuôn mặt nhỏ kiều mị của cô câu đến tâm hoảng ý loạn, đi về phía trước hai bước.

Lộ Vi Vi thấy tâm tư hắn không đơn thuần, cảnh giác lui bước về sau, lại đυ.ng phải người phía sau.

“Vi Vi cẩn thận!”

Một đôi cánh tay vững vàng đỡ lấy cô, hương vị sạch sẽ dễ ngửi bay vào xoang mũi, Lộ Vi Vi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một gương mặt phúc hậu vô hại.

Đôi mắt Lăng Túc sáng lấp lánh, nhẹ giọng kêu, “Học tỷ.”

Úc Thừa Duẫn chẳng ngờ bắt chuyện con gái lại bị người ta nhanh chân đến trước, cau mày muốn từ trong lòng ngực cậu đoạt người.

“Vi Vi đợi lát nữa có thời gian sao? Anh muốn mời em……”

Lăng Túc đem Lộ Vi Vi bảo hộ ở sau người, ánh mắt lạnh đến hơi dữ tợn, “Thật ngại quá, học tỷ đêm nay không rảnh.”

“Cậu là ai? Tôi nói chuyện với Vi Vi có phần gì của cậu? Người tôi muốn hẹn là Vi Vi.”

Lộ Vi Vi khinh thường nhất loại nam nhân này, bình thường mà lại tự tin, cô từ phía sau Lăng Túc thò đầu ra.

“Vị đồng học này, tôi không thích anh, càng không có hứng thú biết anh, về sau đừng tới trước mặt tôi xoát cảm giác tồn tại.”

Dứt lời, cô nắm ngược lấy tay Lăng Túc ánh mắt kiên định, “Chúng ta đi.”

Những cảm xúc đó cất giấu ở đáy mắt Lăng Túc nháy mắt lơi lỏng, ánh mắt dừng trên tay bị cô nắm, không dám có bất luận động tác gì, sợ cô đột nhiên buông ra.

Hai người đi ra khỏi thư viện, dọc theo một đường nhỏ tối tăm của trường học đi về phía trước, Lộ Vi Vi nhớ tới một vấn đề, dừng bước chân, sợ tới mức Lăng Túc cũng dừng lại.

“Học, học tỷ, làm sao vậy?”

Lộ Vi Vi ngượng ngùng nói, “Nhớ tới cậu đến thư viện không mang theo đồ sao? Đột nhiên lôi cậu ra, có thể ảnh hưởng đến việc học tập của cậu hay không?”

Dưới đèn đường tối tăm, đôi mắt Lăng Túc như là chứa đầy tinh quang, lúc này chỉ chiếu ra cô gái trước mắt thầm yêu đã rất lâu, môi đỏ nhấp nhấp lời lẽ chính đáng nói.

“Không có.”

Lộ Vi Vi nhẹ nhàng thở ra, ngửi được mùi đun xiên trong không khí, gợi lên con giun trong bụng cô, nhìn lại phía quầy bán quà vặt cách đó không xa.

"Chị đi mua bánh cá hầm, học đệ ngoan ngoãn chờ ở đây.”

Nắm tay cậu bị buông ra, Lăng Túc có chút mất mát, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ, sau khi lấy lại tinh thần Lộ Vi Vi đã bưng hai thùng nhỏ trở lại.

Trong lúc nhất thời ảo não không thôi, lần này như thế nào lại là học tỷ giúp cậu trả tiền.

“Cho, nếm thử xem, ăn rất ngon.”

Lộ Vi Vi lớn lên rất xinh đẹp, cười rộ lên càng là điên đảo chúng sinh, Lăng Túc nhìn đến có chút phát ngốc, khuôn mặt ửng đỏ nhỏ giọng nói lời cảm ơn nhận lấy,

“Cảm, cảm ơn học tỷ.”

Lộ Vi Vi cầm lấy một xâu cá viên nhét vào trong miệng, cô chưa từng thấy qua học đệ đáng yêu như vậy.

“Học đệ sao cậu lại dễ dàng thẹn thùng như vậy?”

“Em…… Là bởi vì học tỷ, cho nên mới……”

Lộ Vi Vi ăn vui vẻ, nghiêng mặt nhìn thấy cậu còn chưa có động, theo bản năng cầm cá viên trong tay tiến đến bên miệng cậu.

“Học đệ, sao cậu không ăn?”

Động tác đột ngột như vậy, hai người đều sửng sốt.

Oa! Học đệ sẽ không cho rằng cô là lão vu bà tư tưởng không thuần khiết đi.

Lăng Túc nhận thấy được động tác muốn thu về của cô, vội vàng nắm lấy cổ tay cô, dưới ánh nhìn chăm chú của cô mở ra môi đẹp màu hồng, chậm rãi ăn xong viên cá viên kia.

“Cảm ơn học tỷ, ăn rất ngon.”

Lộ Vi Vi lông mi run rẩy, nuốt nuốt nước miếng, đem cây xiên tre kia ném vào thùng rác một bên, không khí có chút cảm giác nói không nên lời.

“Cái kia, cậu thích là được rồi.”

Lăng Túc cảm thấy mỹ mãn nhếch khóe môi lên, cầm lấy xiên thịt cua trong thùng giấy, híp híp mắt.

“Học tỷ, chị đã mời em ăn hai bữa cơm, em thật sự không để ý đi, bằng không hôm nào em mời chị ăn cơm nhé?”

“Không cần, những cái này thật sự không tính là gì, chuyện vừa rồi còn phải cảm ơn cậu.” Lộ Vi Vi ở trong lòng nghĩ, chẳng lẽ học đệ trên đời này đều tú sắc khả xan như vậy, quả thực dẫn dụ người ta phạm tội mà.

Lăng Túc mất mát hỏi, “Học tỷ không thích cùng người khác ăn cơm sao?”

“Không phải.”

Lộ Vi Vi đối diện với đôi mắt ướt sũng của Lăng Túc, bộ dáng ủy khuất khiến cô không đành lòng.

“Có phải quá phiền phức hay không.”

“Đương nhiên sẽ không, vậy học tỷ chờ tin tức của em đi.”

(Lăng Túc khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: Học tỷ, tan học em có thể đến nhà chị chơi không? )