Chương 14.

Toàn bộ thần kinh Lộ Vi Vi thuộc về căng thẳng, ước chừng ngủ hơn hai giờ, không dám ngủ tiếp nữa, cô thật đúng là sợ bị người phát hiện gian tình của cô với Bạc Khanh.

Nửa chống thân thể, cả người đau nhức không thôi, nam nhân giống con bạch tuộc vòng quanh cô, bàn tay to còn đang phủ trên tròn trịa của cô, côn ŧᏂịŧ nửa mềm cắm vào tiểu huyệt cô, nửa điểm cũng không muốn lãng phí.

Lộ Vi Vi kéo cánh tay hắn, không có lưu luyến rút cây hắn thọc vào ra, một dòng bạch trọc theo tiểu huyệt chảy ra.

“Tê ——”

Cô tùy ý rút mấy tờ khăn giấy xoa xoa hạ thể, mặc xong quần áo ngay cả giày cũng không mang, xám xịt mở cửa đào tẩu.

Trở lại phòng, cô cởi bộ lễ phục kia ra ném vào thùng rác, đi vào phòng tắm chuẩn bị rửa mình thật sạch sẽ một chút.

Bên này, Bạc Khanh còn chưa từ trong mộng đẹp tỉnh lại, gian phòng có một vị khách không mời mà đến.

“Ôi? Tối hôm qua tình hình chiến đấu không tồi nha! Khanh Tam tiểu mỹ nhân dưới thân cậu đâu?”

Bạc Khanh bị thanh âm thiếu đòn của Hàn Cảnh đánh thức, mi tâm hắn nhíu chặt, không vui nhìn phía Hàn Cảnh hừ lạnh, giọng nói có cổ khàn khàn, “Làm sao vậy Hàn thiếu, mới sáng sớm vẻ mặt dục cầu bất mãn, đêm qua phòng không gối chiếc?”

Nói đến cái này liền tức giận, ở trong yến hội Hàn Cảnh rõ ràng đã nói với Lộ Vi Vi, chờ hắn đi thao, thời gian đổi quần áo, thế nhưng mất tích.

Bạc Khanh có chút đắc ý, không sợ trần trụi ở trước mặt hắn mặc xong quần áo, lười biếng quay đầu lại tiếp tục nói.

“Em gái tốt của cậu tư vị xác thật không tồi, thao lên thật mẹ nó sảng! Cô ta cũng cảm thụ côn ŧᏂịŧ lão tử, đối với lão tử khen không dứt miệng.”

Đồng tử mắt Hàn Cảnh hơi co lại, hắn mới đầu là hoài nghi bị Khanh Tam nẫng tay trên, không nghĩ tới vậy mà là thật, hắn ta còn có mặt mũi ở đây nói xằng bậy.

Trong lúc nhất thời Hàn Cảnh từ đáy lòng nảy sinh ra cảm giác bị đội nón xanh, rốt cuộc hắn là nam nhân đầu tiên của Lộ Vi Vi, hưởng thụ qua huyệt khẩn trí, mất hồn tư vị của cô, thao những nữ nhân khác làm sao có thể so sánh được.

Hắn có thể cho phép cùng Cố Thành Giản thao một nữ nhân, nhưng những người khác……

A, chẳng qua là một nữ nhân mà thôi, có cái gì có thể làm hắn hao tâm tốn sức.

“Cô ta thật sự mê luyến cậu như thế nào lại chạy trốn suốt đêm, Khanh Tam điểm kỹ thuật này của cậu, là nữ nhân đều sẽ sảng đại khái là ảo giác của cậu.”

Nói móc Bạc Khanh một chầu, Hàn Cảnh một khuôn mặt lạnh xoay người rời đi.

Thời gian sớm như vậy, hắn đi chặn Lộ Vi Vi đại khái còn có thể làm một phát, cũng không uổng công hắn cứng cả đêm.

Đáng tiếc hắn vẫn là tính sai, tiểu nữ nhân đã sớm thu dọn đồ đạc chuồn mất.

Khu cửa ra vào Tiêu đại (đại học).

Lộ Vi Vi vội mua phần bánh bao sữa đậu nành, tối hôm qua cô không ăn thứ gì, bị người tra tấn cả đêm thể lực đã sớm hầu như không còn, ăn một chút gì đó bồi bổ thể lực.

“Thật xin lỗi ông chủ, điện thoại cháu không mang theo, tiền mặt cũng không lấy, những thứ đó bỏ trước đi.”

Một thanh âm thanh thúy hơi khàn khàn tràn ngập xin lỗi vang lên, Lộ Vi Vi nhấc mi mắt lên nhìn sang, chiều cao nam sinh đại khái chừng 1m85, mặc áo phông cùng quần jean sạch sẽ đơn giản, tóc hơi xoăn luống cuống đứng ở nơi đó.

Loại nam sinh này chỉ là từ bóng dáng nhìn đã soái đến sủi bọt, trong lòng Lộ Vi Vi bị câu đến có chút ngứa, đứng lên đi về phía trước.

“Cháu trả giúp cậu ấy.”

Một phần bữa sáng cũng không mấy tiền, Lộ Vi Vi lại như thế nào không có tiền, bữa sáng này vẫn là có thể trả nổi.

Nam sinh kinh ngạc quay đầu, con ngươi đen nhánh tích tụ hào quang, lại rất mau che giấu, cậu nhìn bộ dạng uể oải của cô gái.

“Làm sao vậy, em trai nhỏ? Còn để chị lấy giúp cậu?”

Khoé môi Lộ Vi Vi cong lên, nhướng mày.

Nam sinh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, từ trên bệ cửa sổ cầm đi bữa sáng của cậu, khuôn mặt ngũ quan thanh tú xinh đẹp e lệ bịt kín một mạt màu đỏ.

“Cảm, cảm ơn học tỷ.”

Lộ Vi Vi bị cậu gọi một tiếng học tỷ đến tâm viên ý mã, đoan chính nhìn diện mạo cậu, thì sẽ khiến mấy gái già sinh ra ý tưởng không khỏe mạnh.

“Hở? Học tỷ? Chúng ta quen biết?”

Nam sinh vội vã giải thích, “Quen biết quen biết, không không, là em quen biết học tỷ, học tỷ không quen biết em, ngày đó tân sinh nhập học, học tỷ giúp bạn cùng phòng em lấy hành lý, chúng ta gặp qua.”

Hoá ra là cái dạng sâu xa này, cách đến còn rất xa.

“Ah, như vậy à.”

Lộ Vi Vi giơ tay vén vén sợi tóc bên tai, đứng dậy đi ra ngoài.

Nam sinh cũng đi theo, “Học tỷ, em tên là Lăng Túc, lưu lại phương thức liên lạc đi, trở lại em chuyển tiền cho chị.”

Lộ Vi Vi rất là hào phóng, “Không cần, không bao nhiêu tiền, coi như học tỷ mời cậu.”

Lăng Túc ngay sau đó cảm giác mất mát bao bọc toàn bộ tâm tình của cậu, yên lặng đi theo phía sau Lộ Vi Vi cũng không cưỡng cầu, như là tiểu đáng thương không nhà để về.

Cô quay người lại, nhìn gương mặt kia của cậu, tâm cứng rắn hơn nữa cũng đều mềm nhũn một mảng lớn.

Cuối cùng, cô thở dài liếc nhìn cậu, “Cậu ngay cả điện thoại đều không có, như thế nào lưu phương thức.”

Khoé môi Lăng Túc tiếp tục suy sụp mắt thường có thể thấy được nhếch lên, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc răng nanh kia.

“Vậy làm phiền học tỷ ghi lại em một chút.”

Lộ Vi Vi đang muốn lấy điện thoại từ trong túi ra, một trận trời đất quay cuồng, sau khi hoảng thần, người đã bị Lăng Túc đỡ trong ngực.

“Học, học tỷ…… Chị làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

“Không có việc gì, chỉ là có chút không vững, cảm ơn cậu.” Lộ Vi Vi nói lời cảm tạ sau đó lễ phép từ trong lòng ngực cậu đứng lên, đưa điện thoại cho cậu.

“Cậu tới đi.”

Lăng Túc không quá dám nhìn Lộ Vi Vi, cúi đầu nhanh chóng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình.

Lộ Vi Vi lấy điện thoại lại, tạm biệt cậu đi đến cổng trường Tiêu, không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật là tốt, trái tim đập cũng nhanh hơn so với người bình thường.

Lăng Túc nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lộ Vi Vi thẳng đến khi biến mất không thấy.

Phía sau cậu xuất hiện mấy tên nam sinh tuổi xấp xỉ nhau.

“Trời ạ, không nghĩ tới sinh thời còn có thể mở to mắt thấy Túc ca ăn bữa sáng?”

“Túc ca, trạng thái này của anh không thích hợp! Làm sao vậy? Tối hôm qua chơi không tận hứng?”

“Bữa sáng này, đại khái là Túc ca mua giúp mấy người chúng ta.”

Còn không có đưa tay qua lấy, sắc mặt Lăng Túc hơi lệ, mắt lạnh nhẹ nhàn nhạt đảo qua, mọi người nghẹn lại, không dám nói nữa, chỉ có thể nhìn bóng lưng cậu lãnh khốc rời đi.

Một người trong đó gãi gãi đầu nghi hoặc, “Túc ca hôm nay làm sao vậy? Thật đáng sợ.”

“Bảo mày lắm miệng! Chọc anh ấy làm gì? Một ngày không bị Túc ca đấm không thoải mái có phải không?”

Tác giả: Không nghĩ tới học đệ nãi cẩu còn có 2 mặt, hừ hừ!