Chương 11.

Trên sân khấu nhân vật chính nói xong rồi, kế tiếp chính là phân đoạn khiêu vũ theo quy trình bình thường, nam nhân thân sĩ vây quanh ở bên người Lộ Vi Vi đưa ra thỉnh cầu cùng nhảy, đều bị cô từ chối.

Trong nháy mắt, cô liền nhìn thấy trên sàn nhảy Cố Thành Giản nắm Tần Mộ Yên dẫn lên nhảy.

Lộ Vi Vi ngồi ở góc, nâng má nhìn bọn họ, thật là một đôi tiện... À không, bích nhân.

“Bảo bối, một mình ở đây hư không tịch mịch lãnh lẽo, có muốn nhập vào vòng tay ca ca không?”

Hàn Cảnh không biết từ khi nào xuất hiện, chắn trước tầm mắt Lộ Vi Vi, giọng điệu đặc biệt ngả ngớn.

Lộ Vi Vi uống chút rượu, ánh mắt không thanh minh như vậy, sóng mắt lại thanh tịnh vô cùng, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi môi hé mở.

Một chữ còn chưa nói ra, nam nhân đã kéo eo cô lên, lấn môi hung hăng hôn xuống, ẩm ướt mềm nhẵn mang theo hương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ, nhiều lần liếʍ mυ"ŧ cánh môi mềm mại của cô, tiếng ồn ào quanh người như là đem Lộ Vi Vi cách ly, cô không có phản ứng chống cự, bản năng đem trọng tâm thân mình đè ở trên người nam nhân.

Nam nhân hôn đủ rồi, khó khăn lắm nâng cô dậy, đáy mắt u ám phản chiếu ra bộ dạng nữ nhân mặc quân chà đạp khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.

“Bảo bối, sao em lại ngoan như vậy?”

Son trên môi Lộ Vi Vi có chút nhoè, Hàn Cảnh dùng ngón tay khẽ vuốt khóe môi cô, son dưỡng đỏ tươi dính ở đầu ngón tay hắn, dưới ánh nhìn chăm chú của cô bỏ vào môi mỏng liếʍ cái sạch sẽ.

“Dẫn em đi khiêu vũ.”

Lộ Vi Vi cứ như vậy bị Hàn Cảnh dẫn vào sàn nhảy nhảy đôi ưu nhã, cô không biết nhảy gần như toàn bộ quá trình là bị dắt theo bước chân của hắn.

Cô hơi giãy giụa khỏi trói buộc của hắn, nam nhân căn bản không có ý muốn buông cô ra.

“Tôi không biết nhảy, anh buông tôi ra.”

"Không biết nhảy thì làm sao vậy? Bảo bối không phải sợ, có anh ở đây.”

Lộ Vi Vi thấy hắn không có chút nào muốn buông lỏng cô ra, nâng giày cao gót sáu cm giẫm lên chân hắn, Hàn Cảnh như thế nào cũng không nghĩ đến cô sẽ xuống chiêu này trước trăm mắt dõi theo, trên mặt thanh tuấn trong phút chốc trắng mấy độ, mặt mày nhíu lại cùng chỗ.

“Ah, thật xin lỗi, người ta không phải cố ý.”

Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trong giọng nói căn bản không có ý tứ thật sự xin lỗi.

Lộ Vi Vi cảm giác được tay nam nhân nắm chặt tay nhỏ của cô siết chặt lực đạo, mở to đôi mắt vô tội thanh thuần, dưới chân chưa từng lưu lại lối thoát giáng xuống.

Đôi mắt Hàn Cảnh trầm xuống, sắc mặt miễn bàn có bao nhiêu đặc sắc, đáp mắt quét đến sát chân một đôi bạn nhảy khác, gần như nghiến răng nghiến lợi.

“A Giản, bạn nhảy của tôi cho anh mượn dùng một chút.”

Lộ Vi Vi chỉ ngửi được một mùi hương lành lạnh trước mũi, Hàn Cảnh đặt tay bên hông cô đẩy một cái, bức bách cô xoay người, chờ sau khi cô xoay một vòng trở về, bạn nhảy đã thay đổi nam nhân.

Nhiệt độ trên người Cố Thành Giản rất thấp, kể cả nắm lấy tay cô cũng dường như không có nhiệt độ cơ thể.

Ngũ quan hắn tinh xảo như họa, tuấn mỹ vô cùng, sắc mặt tối tăm, một đôi con ngươi có thể nghiên ra mực nước hơi rũ xuống nhìn cô, lại giống như không phải đang nhìn cô.

Chênh lệch chiều cao giữa hai người có chút lớn, Lộ Vi Vi lấy tư thế bất bình đẳng tư thế như vậy nhảy cùng hắn, rất không thoải mái.

“Cố tiên sinh, mời buông tôi ra.”

Cố Thành Giản môi mỏng khẽ cong, tựa như đang phát ra cười nhạo.

“Anh thích Yên Yên như vậy, buông tôi ra, tôi giúp anh đi đoạt lấy.”

Lộ Vi Vi nói được chính khí lăng nhiên, tận lực làm mình thoạt nhìn có thể tin chút, không nghĩ tới tú sắc khả xan cô chỉ có vẻ ngây thơ không thôi.

Sắc mặt Cố Thành Giản nhạt nhẽo, thái độ xem cô là vật phẩm thay thế, “Cô tới thay thế em ấy, đừng ra vẻ, nếu không cô biết đấy.”

Lộ Vi Vi cứ như vậy dưới cưỡng bách hoàn thành điệu nhảy mở màn này, âm nhạc du dương vừa dứt, Cố Thành Giản tựa như chợt hiểu rõ cô là thứ đồ bẩn gì, không có một chút phong độ thân sĩ buông tay cô ra.

Vi Vi trọng tâm không vững, chân đi giày cao gót thiếu chút nữa trẹo chân, kinh hô sau đó ngửa ra, may mắn người phục vụ đi ngang qua đỡ cô một phen, nhưng rượu ngon đựng trên khay đều vẩy vào trên lễ phục của cô.

“Thực xin lỗi tiểu thư Vi Vi.”

“Không sao, chuyện này tôi phải cảm ơn anh.”

Lộ Vi Vi khuôn mặt thanh nhã bình tĩnh, không có mệnh quang hoàn vai chính, cũng không cần buồn lo vô cớ, đi tới giải thích hai câu với Tần Mộ Yên rồi đứng dậy rời khỏi yến hội.

Trong một góc, ánh mắt nam nhân lạnh như băng tập trung vào mục tiêu của hắn, đặt xuống ly đế cao trong tay, xắn ống tay áo biến mất trong đám người.

Hành lang tối tăm, Lộ Vi Vi cồn lên đầu, mơ màng nhiên đỡ vách tường đi đến cửa thang máy, trong miệng không khỏi bất mãn khởi xướng bực tức.

“Chậc, thật là hành vi thằng em(*), nhu nhược......”

(*): [弟弟行为] hành vi đệ đệ, là 1 thuật ngữ mạng, dùng để chỉ hành vi đặc biệt hèn nhát, hoặc đặc biệt tầm thường. Chủ yếu dùng để chế giễu tâm lý yếu hoặc là năng lực yếu của đối phương.

Đi ngang qua một gian phòng cho khách, cửa phòng khẽ khép đẩy mạnh ra, túm cô vào.

“Ngô —— anh là ai?”

Đáy lòng Lộ Vi Vi nhất thời bốc cháy lên dự cảm không tốt, tiếng nói khẽ run, không phải là vị thiếu gia nào lớn lên dưa vẹo táo nứt thận hư trong yến hội chứ?

Nam nhân không trả lời câu hỏi của cô, kéo xuống cúc áo trên lễ phục của cô.

Xoẹt——

Lễ váy theo tiếng lột bỏ, miếng dán ngực cũng bị lực mạnh ném xuống, qυầи ɭóŧ ren còn chưa cởi được một nửa, côn ŧᏂịŧ thân dài thô to đã nhét vào nhục động của cô, mạnh mẽ phá tan nhiều tầng để đến chỗ sâu nhất.

Lộ Vi Vi còn chưa có động tình, đã bị người xỏ xuyên qua, đau đến chau mày.

“Đau quá...... Tránh ra!”

Bạc Khanh mắt như ngọc đen, sáng mà lại tĩnh mịch, côn ŧᏂịŧ hắn lấy làm tự hào bị tiểu huyệt nữ nhân hút vô cùng, khiến hắn một bước khó đi, tiểu huyệt nhớ thương hai ngày được nếm hương vị rồi, không làm hắn thất vọng.

Hắn đưa tay vòng đến trước người cô, bắt đầu thưởng thức cặρ √υ" no đủ tròn trịa kia, ngón tay thô lệ không ngừng xoa nắn hai viên đậu đỏ, chờ cả người cô nhũn ra, tiểu bức phân bố chất bôi trơn tự nhiên, dưới thân chống căn cứng rắn kia ác ý đẩy đẩy.

Lộ Vi Vi run giọng bắt lấy hai tay hắn, nhỏ giọng cầu xin.

“A... Anh, không cần! Đau...”

Đôi mắt nam nhân trở nên thâm sâu, bớt ra một bàn tay phủ lên nơi tư mật không lông của cô, trên dưới qua lại vuốt ve, trai thịt non mềm rất nhanh chịu không nổi kí©h thí©ɧ mẫn cảm như vậy chảy ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Đường đi đóng chặt rất nhanh buông lỏng xuống, côn ŧᏂịŧ nam nhân màu tím đen bắt đầu nhanh chóng ra vào trong tiểu huyệt.

“Tao hóa, nói cho lão tử cô sảng hay không sảng? Lần trước lão tử nên giống như vậy làm cô! Cô mẹ nó còn giả bộ ngây thơ với lão tử, sớm bị người thao nát rồi đi?”

-

Éc, ngày hôm nay cha Giản ghẻ lạnh chị, ngày sau trèo cao không nổi🐻

❄️.