Chương 10.

Giữa trưa hôm sau, một đội thợ trang điểm đỉnh cấp hấp tấp tiến vào Tần gia.

Tần lão gia mặt mũi đẹp, thừa dịp sinh nhật, như thế nào cũng muốn đem toàn bộ người Tần gia người đều trang điểm xinh xinh đẹp đẹp.

Người hầu đi mời Lộ Vi Vi, khi cô đi vào tiền viện, thì nghe được một đám thợ trang điểm nói lời nịnh nọt.

“Tần đại tiểu thư, làn da ngài thật tốt, so với minh tinh và những danh viện ngoài kia tốt hơn nhiều.”

“Ngài lớn lên thật xinh đẹp! Giống như thiên tiên, tôi cũng không có vuốt mông ngựa.”

“Đúng vậy, Tần tiểu thư quá khiêm tốn, ngài quá điệu thấp.”

Lộ Vi Vi phấn trang điểm chưa xoa, đi dép lê dung nhập bầu không khí bọn họ, “Yên Yên.”

Mọi người tìm thanh âm nhấc mi mắt lên, toàn trường trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được bước chân Lộ Vi Vi dần dần chậm lại, tiếng dép lê lộc cộc.

Cô lễ phép chào hỏi với mọi người, gật đầu, “Chào các vị!”

Gương mặt Tần Mộ Yên tươi cười yến yến, nhẹ giọng cười nói, “Vi Vi, sao cậu tới chậm như vậy? Thợ trang điểm đều chờ cậu đấy, nhanh ngồi vào bên cạnh tớ, để Lâm Na giúp cậu làm tạo hình.”

Lộ Vi Vi "A" một tiếng, rất thuận theo ngồi qua, đoan trang ngồi ở ghế dựa hình con bướm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía sau, “Vất vả cô rồi.”

Vị thợ trang điểm Lâm Na này mới lấy lại tinh thần, vội vàng xua tay, “Không vất vả không vất vả, đây là vinh hạnh bọn tôi.”

Người ở đây nhao nhao dưới đáy lòng chửi thầm, cô gái này lớn lên giống với Tần gia đại tiểu thư như vậy, rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ nói con gái tư sinh Tần gia mới nhận thức?

Mi mắt Tần Mộ Yên cong cong, ánh mắt bởi vì Lộ Vi Vi đến trước sau ngậm ý cười, cô ấy chớp chớp mắt như là đáp lại suy đoán của mọi người, “Vi Vi là khuê mật tốt nhất của tôi, cô ấy đối với tôi mà nói chính là người nhà của tôi, các chị cần phải trang điểm cho Vi Vi chúng ta thật tốt, nếu đêm nay không diễm áp tôi, cũng không tha cho các chị.”

Thợ trang điểm cho rằng cô ấy chỉ là đang nói đùa, “Tần tiểu thư, ngài cũng đừng làm khó dễ chúng tôi, ngài đã đẹp thành như vậy, ai còn có thể diễm áp ngài?”

“Đúng thế đúng thế.”

Tần Mộ Yên ánh mắt hơi thu lại, giọng điệu không khỏi bất mãn, “Ở trong lòng tôi, Vi Vi so với tôi xinh đẹp hơn một vạn lần, để các chị trang điểm thật tốt liền toàn tâm toàn ý, có khó như vậy sao?”

Dứt lời, thợ trang điểm vẻ mặt ảm đạm, tuy rằng vẫn là không hiểu được suy nghĩ nội tâm chân thật nhất của vị Tần tiểu thư này như thế nào, nhưng đem toàn bộ nịnh hót vừa rồi cho Lộ Vi Vi.

Sau ba giờ bận việc, Lộ Vi Vi rốt cuộc toàn bộ hoàn công, mang một khuôn mặt đẹp như thiên tiên xuất hiện ở trước mặt đại chúng.

Lộ Vi Vi đối với khuôn mặt này của mình mới đầu còn có chút kinh diễm, xem nhiều cũng không tự luyến như vậy, đối với lời khen của bọn họ ngược lại là rất đạm nhiên.

Mặc ở trên người vẫn là bộ Bạc Khanh đưa cho Tần Mộ Yên, cô thử thử rất thích, nếu Yên Yên đều cho cô, cô nhận thì thế nào? Huống chi lễ phục này cô cũng bỏ ra thành quả lao động.

Buổi tối 8 giờ, yến tiệc sinh nhật đúng giờ cử hành.

Đèn chiếu bao phủ vai chính ở trên đài đĩnh đạc mà nói, Lộ Vi Vi một người ngoài cuộc cũng không có da mặt dày đi cọ, sau khi đẩy rớt một đám ruồi bọ chọc người phiền cô trốn ở góc tường ăn vụng điểm tâm, cố tình loại thời điểm này còn có người tới quấy rầy.

Nhưng cô không biết là, bên ngoài đến quấy rầy thực một đống, ngầm ý đồ muốn quấy rầy cũng có một đống.

Cách đó không xa, một vị thân hình cao lớn, nam nhân khuôn mặt thô kệch lại không mất anh tuấn, một tay kéo nơ vướng bận, một tay bưng chén rượu ngửa đầu uống.

Khí chất tiêu sái lại côn đồ lưu manh hấp dẫn không ít danh viện bên cạnh chú ý, chỉ không có một người dám lên đến gần trước.

“Khanh Tam, sao cậu không đi tìm Yên Yên, buồn bực ở chỗ này làm gì?”

Đôi mắt Bạc Khanh hẹp dài lạnh lùng từ trên người nữ nhân đối diện nhẹ nhàng thu hồi lại, cau mày, “Hàn Cảnh, cậu ít ở chỗ này nói lời châm chọc!”

Người tới đúng là thiếu đông gia công ty Bưu Ngu - Hàn Cảnh, khóe môi hắn cong lên, trong tay ôm một chai rượu vang đỏ giá cả đắt tiền, không chút để ý rót đầy giúp Bạc Khanh.

“Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, hà tất yêu đơn phương một cành hoa? Cậu thích loại hình gì, tôi ở dưới trướng công ty tìm kiếm một người giúp cậu không phải tốt rồi?”

“Nói nhẹ nhàng, cậu mẹ nó như thế nào không tìm một người đi?”

“Ai? Cậu người này thế nhưng không có thú vị, chúng ta cạnh tranh công bằng, Yên Yên chỉ có một, ai lấy trong tay ai thì quá không đủ huynh đệ.”

Hàn Cảnh giơ tay vỗ vỗ bờ vai của Bạc Khanh, lại bị hắn tức giận ném ra, cũng không có để ý, mắt đào hoa chú ý tới ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn phía nơi nào đó, từ từ đem tầm mắt ngắm qua.

Ồ, đây không phải em gái tốt của hắn ta sao?

Nhìn một cái bộ dáng câu nhân tao dạng kia, nam nhân bên cạnh đều sắp dán lên, tại chỗ xé nát sườn xám của cô.

“Chậc, Khanh Tam cậu muốn thao cô ta sao?”

Bạc Khanh nhíu mày, cho rằng chính mình nghe lầm.

Hàn Cảnh dùng lòng bàn tay xoa xoa khóe môi, dư vị lại hương vị đêm đó.

“Cậu nhìn cô ta, còn không phải là muốn thao cô ta sao? Nghẹn đã lâu rồi?”

“Cậu có ý gì?” Bạc Khanh cười lạnh, “Cậu thao qua cô ta?”

Hàn Cảnh đắc ý nhếch môi cười, nhún nhún vai, nghiêng đầu ghé đến bên tai hắn, “Đương nhiên, thiếu chút nữa bị ca ca thao nát, tư vị đặc biệt mỹ vị, đợi tí nữa tôi sẽ đi thao.”

Con mắt u lam của Bạc Khanh lạnh vài phần, cắn chặt răng, tầm mắt xẹt qua Hàn Cảnh rời đi, gắt gao dừng hình ảnh ở trên khuôn mặt nhỏ thiên kiều bá mị kia của Lộ Vi Vi.

Nghĩ đến đã có người ăn vυ" cô, thao bức cô, nghe cô rêи ɾỉ, nhìn cô sung sướиɠ phun nước......

Ngón tay Bạc Khanh nắm chén rượu lực đạo siết chặt, hung tợn nói.

"Tao hóa!"