Chương 6: Hí Kịch.

TG: Khuynh Khuynh.

________________________________

Phượng Tố Nhi có thể càng quấy khinh người, bởi vì ả ta có Phượng Huyên chống lưng. Hết lần này đến lần khác dùng vẻ ngoài yếu đuối nhu nhược của mình giở trò đen tối, nếu như không còn sự bao che của Phượng Huyên, Phượng Tố Nhi chẳng là gì cả.

"Đã biết sai sao còn không vào chỗ của mình, dùng vẻ mặt đáng thương như vậy là muốn dụ dỗ ai đây?" Âm thanh quyến rũ trào phúng vang lên sau lưng, Phượng Tố Nhi lập tức cứng người lại, cảm giác bất an mãnh liệt kéo đến, mỗi lần ả gặp nữ nhân này đều không có kết quả tốt, đúng là sao chổi mà...

"Tứ công chúa, người sao có thể nói chuyện như vậy, bổn công chúa nào có như thế?" Phượng Tố Nhi quay đầu lại nhìn nữ tử sau lưng mình, một đôi mắt to tròn long lanh nước, thể như Phượng Ngưng Lăng còn nói thêm một câu châm chọc nào nữa sẽ khóc ngay lập tức, biểu tình nhu nhược đến mức khiến các nam nhân ở đây hận không thể ôm vào lòng mà nâng niu che chở một phen. Tất nhiên ngoại trừ một số người vào đó. Phong Dật Hiên khẽ liếc sang một cái, sau đó liền dời tầm mắt, nhàm chán!

"Ngưng Lăng tham kiến bệ hạ, tham kiến thái hậu." Phượng Ngưng Lăng khẽ gập người, quy cũ mà hành lễ. So với sự ác liệt khi đối với Phượng Tố Nhi lúc nãy, giờ đây nàng thành thật hơn rất nhiều.

"Mau đứng dậy, tại sao lại trở về sớm như vậy? Không phải nói còn hơn hai ngày nữa mới về đến sao?" Thẩm Diệp Nghi vội vàng gọi Phượng Ngưng Lăng đứng dậy, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt. Nha đầu Ngưng Lăng này cũng rất được lòng nàng, tuy có hơi tùy hứng bốc đồng một chút nhưng không xấu, tri thư đạt lễ, biết tiến biết lùi, quan trọng hơn nàng nhìn ra được nha đầu này đối với Phượng Huyên là một lòng trung tâm, đáng tín nhiệm. Chỉ tiếc Huyên nhi quá cố chấp, từ trước đến nay đều không tin tưởng người khác, huống chi còn là tỷ muội dị mẫu? Lần này, nàng cố công thuyết phục để Phượng Huyên đồng ý cho Phượng Ngưng Lăng dẫn binh nam hạ dẹp loạn, chỉ hy vọng Huyên nhi có thể thông qua chuyện này mà biết trọng dụng nhân tài.

"Ngưng Lăng nhận được tin nữ đế cùng thái hậu gặp phải thích khách liền gấp rút chạy về, để quân đội lại cho Dung phó tướng chỉ huy, vẫn còn đang trên đường, có lẽ trưa ngày mai sẽ vào trong thành." Phượng Ngưng Lăng cung kính đáp.

"Ngưng Lăng có lòng rồi." Thẩm Diệp Nghi hài lòng cười, nha đầu này cũng thật có tâm.

"Ngưng Lăng không dám nhận." Phượng Ngưng Lăng cười khẽ, nói tiếp: "Bệ hạ, Ngưng Lăng từ Nam Vu lấy được hai phần lễ vật, hôm nay xin dâng lên." Nói xong liền phất tay cho thị vệ bên cạnh mình dâng lên hai chiếc hộp.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai cái hộp, không chớp mắt. Nam Vu là vùng giàu có lại phong phú sản vật, không biết bên trong là vật hiếm lạ gì đây?

Phượng Huyên thì lại không tò mò như vậy, vật đựng trong hộp, chính nàng rõ ràng hơn ai hết.

"Ngưng Lăng, mau mở ra đi." Thẩm Diệp Nghi dường như rất hứng thú với vật đựng trong hộp, nàng liền lên tiếng thúc giục.

Phượng Ngưng Lăng gật đầu, hai thị vệ liền đưa tay mở đồng loạt hai chiếc hộp.

"A......" Phượng Tố Nhi hét lớn một tiếng, khuôn mặt trắng bệch thất kinh ngã xuống đất. Ả đưa tay chỉ vào Phượng Ngưng Lăng, lắp bắp: "Ngươi.... ngươi...."

Mấy phụ nhân thiên kim khác cũng che mặt hoảng loạn, không dám nhìn.

Thẩm Diệp Nghi cũng không ngờ tới, Ngưng Lăng có thể bưu hãn đến mức này!

Chỉ thấy trong chiếc hộp đầu tiên đựng một cái đầu người, mái tóc tán loạn bếch lên khuôn mặt trắng bệch, khóe môi còn sót lại một vệt máu đã đông, tạo thành một đường sẫm màu kéo dài đến cần cổ đã bị đứt lìa. Trông thật ghê gợn!

Cũng may trong cái hộp thứ hai chỉ là một ngọc ấn, nếu không cũng chẳng biết cũng dọa bao người chết khiếp đây?

"Bệ hạ, đây là thủ cấp của thái thú Nam Vu, kẻ chủ mưu của cuộc phản loạn. Còn đây là ngọc ấn của Nam Vu, Ngưng Lăng xin dâng lên người."

"Bốp...bốp...." Phượng Huyên vỗ tay một tràng liên tục, nàng nhìn Phượng Tố Nhi sợ hãi đứng đằng kia, lại nhìn về phía Phượng Ngưng Lăng, cất giọng: "Hoàng tỷ vất vả rồi, trẫm thật sự rất hài lòng với phần lễ vật này. Không biết phải ban thưởng gì cho ngươi đây?"

Phượng Tố Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, tại sao lại như vậy, tại sao Phượng Huyên có thể khen ngợi Phượng Ngưng Lăng kia? Phượng Tố Nhi cúi đầu tính toán, ả tuyệt đối không thể để Phượng Huyên trọng dụng Phượng Ngưng Lăng, nếu không sau này ả làm sao có thể còn chỗ đứng? Nghĩ vậy, Phượng Tố Nhi liền bắt đầu thút thít, run rẩy ngồi bệch trên mặt đất. Trước kia mỗi lần ả ta chịu uất ức, Phượng Huyên liền sẽ đứng về phía ả ta, bao nhiêu năm qua chưa từng thay đổi. Nhưng thật ra, lần này Phượng Tố Nhi tính toán sai rồi, ả không biết rằng, từ giây phút được sống lại, trong mắt Phượng Huyên, Phượng Tố Nhi ả đã trở thành một con hát chân chính, không những giỏi diễn kịch, còn giỏi cả tâm cơ, độc kế.

Phượng Huyên hờ hững nhìn Phượng Tố Nhi một cái: "Bình An công chúa nếu không chịu được hình ảnh như vậy, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi trước."

Phượng Tố Nhi giật mình, bình thường chỉ cần xảy ra trường hợp như vậy, Phượng Huyên nhất định đứng về phía ả, sẽ trách cứ Phượng Ngưng Lăng một trận, nhưng lần này không như thế, Phượng Huyên lại hờ hững nói ra lời như vậy!

Phượng Tố Nhi cắn chặt răng, âm thầm nhìn về phía Đông Phương Hạo một cái, ả tuyệt đối không thể rời đi. Đi rồi sao có thể tiếp cận người này đây? Nếu bỏ lỡ mất cơ hội gây ấn tượng tốt với hắn, chẳng phải ả sẽ hối hận cả đời sao? Đông Phương Hạo đến đây mục đích là để liên hôn, mà hoàng thất Phượng quốc chỉ còn bốn nữ tử chưa thành gia, Đông Phương Hạo chắc chắn sẽ không chịu gả cho Phượng Huyên làm nam hậu, vị ngũ công chúa thất sủng Phượng Ly không đáng ngại, như vậy kẻ có cơ hội ngáng đường ả chỉ còn lại Phượng Ngưng Lăng, ả tuyệt đối không thể để cho nữ nhân kia phỏng tay trên của mình, tuyệt đối không! Chỉ có công chúa cao quý nhất Phượng quốc là ả mới xứng với Đông Phương Hạo mà thôi.

"Bệ hạ, Tố Nhi không sao! Tố Nhi là phận khuê nữ, quanh năm chỉ biết cầm kỳ thi họa, quanh quẩn trong phủ, thật sự chưa từng trải qua trường hợp máu tanh như vậy, cho nên mới nhất thời thất thố, xin bệ hạ tha tội." Phượng Tố Nhi cúi đầu nhận lỗi, nhưng rõ ràng là đang cho mọi người thấy mình là nữ nhân khuê các, tri thư đạt lễ, đồng thời cũng nói rõ Phượng Ngưng Lăng là nữ tử lại động đao động thương, ham mê giết chóc. Quả nhiên lợi hại, chỉ với mấy câu đã thẳng công hủy hoại hình tượng của Phượng Ngưng Lăng trong lòng tất cả mọi người. Một đồn mười, mười đồn trăm, chỉ sợ sau này Phượng Ngưng Lăng khó mà gả đi, nếu có thể cũng chỉ e phải gả cho võ tướng mà thôi. Không những vậy, mấy lời này còn có thể khiến Phượng Huyên nghi ngờ Phượng Ngưng Lăng, một nữ nhân mạnh mẽ mưu trí như vậy làm sao không có ý đồ với đế vị đây? Chỉ tiếc, Phượng Huyên đã không còn là Phượng Huyên kiếp trước, cũng không còn là nữ nhân bị quyền lực che mờ hai mắt, thì làm sao có thể để ả được như nguyện đây?

"Bình An công chúa, thần nữ bạo gan xin hỏi, ý người như vậy chẳng lẽ muốn nói rằng Ngưng Lăng công chúa không phải nữ nhân khuê các, muốn nói thái hậu, bệ hạ thích máu tanh, cho nên thấy những trường hợp như vậy mới không sợ hãi?" Phong Linh hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phượng Tố Nhi, một bộ dạng chỉ cần ả ta không trả lời nàng sẽ không nhượng bộ.

Phượng Ngưng Lăng khẽ nhìn Phong Linh, trong mắt vụt qua vài tia sáng không rõ.

"Phong tiểu thư, ngươi đây là đang ngậm máu phun người, vu oan bổn công chúa, ý của ta vốn không phải như vậy." Phượng Tố Nhi ủy khuất nhìn Phượng Huyên, khóe mắt còn sót lại vài tia nước lóng lánh, bộ dáng như vậy khiến người khác không khỏi mềm lòng.

Phong Linh định lên tiếng phản bác lại, Phượng Huyên đã cất giọng chặn lại lời nàng: "Phong tiểu thư nói cũng có lý, chẳng lẽ Bình An công chúa đang có ý này?"

Phượng Tố Nhi khiếp sợ nhìn Phượng Huyên, không ngờ nàng lại hỏi ả như vậy. Đây chẳng phải là đang hỏi tội sao? Phượng Tố Nhi bất chợt hiểu ra, lúc này ả đã khiến Phượng Huyên giận dữ, vội vàng quỳ xuống, cố tình nặn ra vài giọt nước mắt: "Bệ hạ, thái hậu, Tố Nhi không có ý này, xin bệ hạ tha tội."

Tất cả mọi người cũng đều kinh ngạc, Phượng Huyên từ trước đến nay đều bảo bọc Phượng Tố Nhi, giờ lại vấn tội vì một câu sơ sẩy của nàng ta, quả nhiên khó dò nhất chính là tâm đế vương.

"Bệ hạ, bổn hoàng tử cảm thấy Bình An công chúa không phải cố ý, mong người bỏ qua." Đông Phương Hạo từ nãy đến giờ đều bị Phượng Huyên gạt qua một bên, không chịu được bị đối xử như vậy liền lên tiếng cầu tình giúp Phượng Tố Nhi, hòng được Phượng Huyên chú ý.

"Nể tình Nhị hoàng tử cầu xin, lần này trẫm bỏ qua, lần sau tuyệt đối không thể ăn nói không biết suy nghĩ như vậy. Đứng dậy đi!" Phượng Huyên nhớ lại chuyện của Đông Phương Hạo và Phượng Tố Nhi lúc trước, nàng còn muốn đùa bọn họ một chút, không vội...

Phượng Tố Nhi cúi đầu quay về chỗ ngồi của mình, phẫn hận nhìn Phượng Ly đang ngồi trong một góc cười nhạo mình, ả hận không thể giết người. Nhưng vừa nghĩ đến Đông Phương Hạo ra tay giúp đỡ mình, Phượng Tố Nhi liền vui vẻ, chờ ta trở thành hoàng tử phi của Đại Chu, xem ta trừng trị ngươi như thế nào.

Phượng Huyên chú ý tới ánh mắt của Phượng Tố Nhi, nàng nhếch môi cười nhạo.

"Tứ công chúa quỳ xuống nghe phong!"

Phượng Ngưng Lăng nhanh chóng quỳ xuống, hồi hộp chờ Phượng Huyên nói tiếp.

"Tứ công chúa có công bình định Nam Vu, một lòng vì nước, nay phong làm Trấn Quốc công chúa, ban Nam Vu làm đất phong, trấn giữ hai mươi vạn quân thủ hộ biên quan." Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phượng Huyên lại tiếp tục: "Trấn Quốc công chúa có thể tùy tiện ở lại kinh thành hoặc Nam Vu tùy ý."

Nam Vu là vùng đất biên quan trù phú của Phượng quốc, Phượng Huyên giao nó cho nàng, lại còn cả quân đội, đây là tin tưởng nàng sao?

Phượng Ngưng Lăng bừng tỉnh lại, vội vàng tiếp chỉ. "Tạ ơn bệ hạ."

"Trấn Quốc công chúa mau đứng dậy." Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phượng Tố Nhi, Phượng Huyên hài lòng tiếp tục.

"Ngũ công chúa nghe phong."

Phượng Ly không ngờ mình cũng được nhắc tới, vội vàng bước ra quỳ xuống: "Có Phượng Ly."

"Ngũ công chúa cũng đã không còn nhỏ, chịu tang mẫu phi đã xong, nay trẫm phong ngươi làm Bình Ninh công chúa, tùy chọn phủ đệ cho mình."

"Tạ...tạ ơn bệ hạ." Phượng Ly lắp bắp tạ ơn, sau đó liền hất cằm về phía Phượng Tố Nhi: xem đi, tỷ muội tốt của ngươi cũng không bao che ngươi nữa rồi.

Phượng Tố Nhi hung hăng xiết chặt khăn tay, cố gắng kiềm chế tức giận. Phượng Huyên thay đổi rồi, cuối cùng Phượng Tố Nhi cũng đã bàng hoàng nhận ra điều này.

Trong cung điện mỗi người một suy nghĩ, hoàn toàn bỏ qua đám người Đại Chu quốc một bên, làm gì còn có chuyện quan trọng hơn Phượng quốc xuất hiện một Trấn Quốc công chúa nắm binh quyền chứ? Đây chính là lần đầu tiên có tiền lệ, quả thật là đời không có gì không thể xảy ra. Người được phong Trấn Quốc công chúa lại là người ít được sủng ái nhất.

Đám người Đại Chu quốc khó chịu nhìn tiệc chiêu đãi mình trở thành một màn diễn của Hoàng đế Phượng quốc, căm phẫn nói không nên lời. Đây là gián tiếp đem bọn họ trở thành không khí, một loại vũ nhục thông minh. Quả là một tuồng hí kịch xuất sắc mà!