Chương 4.
Lý Tam Thất cầm điện thoại, đứng ngẩn người ở đầu đường đón gió. Thành phố này nằm ở phía bắc, mùa xuân chênh lệch nhiệt độ ngày đêm không đáng bao nhiêu, từng cơn gió lạnh thổi tới, sắp sửa đông cứng hắn đến nơi.
Lý Tam Thất chạy đến một cửa hàng tiện lợi 24h, tìm một góc tường. Góc tường khuất gió, Lý Tam Thất ôm cặp sách rúc vào thấy ấm hơn rất nhiều.
Rạng sáng đường phố yên tĩnh, chỉ có gió gào thét từng cơn trên lối đi bộ. Cách trời sáng còn vài tiếng nữa, Lý Tam Thất định cứ ngồi chỗ này chờ. Hắn không nỡ tiêu tiền, hắn còn muốn kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức có thể cho Bạch Tô một mái nhà.
Hắn nhớ năm đầu mới đến Vụ Thành, Tiểu Tô Ca đưa hắn đi chơi khắp thành phố. Vụ Thành khác hẳn với thành thị nhỏ của họ, khắp nơi đều là nhà cao tầng, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng vàng nhạt đẹp đẽ bao trùm cả thành phố.
Tiểu Tô Ca nắm tay hắn vào ngõ nhỏ ăn bánh rán vòng, uống nước đậu chua, Bạch Tô dùng khăn giấy lau đi vệt nước dính trên khóe miệng hắn, cười nói: "Nếm thử món này xem, uống một chút là được rồi, biết cậu sẽ không quen mà."
Lý Tam Thất nuốt xuống miếng cuối cùng, Bạch Tô dẫn hắn đi mua rất nhiều quần áo mới, ban đêm bọn họ vụиɠ ŧяộʍ chạy tới công viên trò chơi đã đóng cửa.
"Tam Thất." Vòng quay ngựa gỗ đứng im, nhìn về phía những ngọn đèn trên những tòa cao ốc phía xa, Bạch Tô hỏi hắn: "Tam Thất thích tôi sao?"
"Thích." Lý Tam Thất trả lời không chút do dự, vì Tiểu Tô Ca là người tốt nhất trong số ít những người chịu đối xử tốt với hắn.
Bạch Tô chỉ vào tòa nhà cao nhất phía xa, nói: "Tốt nghiệp xong tôi sẽ đến đó làm việc. Tòa nhà đó rất cao, nơi này cũng có mấy tòa cao như vậy, còn vô số những cao ốc bên dưới đều chứa những người không có mục tiêu và hạng giun dế, tầm thường. Chỉ một số rất ít trong đó có năng lực leo tới chỗ cao."
"Tiểu Tô Ca, anh sẽ leo tới trên cao đó sao?"
Bạch Tô nhìn Lý Tam Thất cười cười, nắm lấy vai Tam Thất, nghiêng mặt qua hôn nhẹ lên môi hắn, nói: "Sẽ."
Môi Bạch Tô rất mềm, mang theo một chút hương rượu thanh ngọt, nụ hôn đó làm Tam Thất cứng đờ người, lại nói: "Tam Thất, thật ra tôi chẳng có chút cảm giác an toàn nào."
"Em sẽ cho anh cảm giác an toàn." Lý Tam Thất kéo ống tay áo Bạch Tô, ngốc nghếch hỏi, "Vậy cái gì mới là cảm giác an toàn?"
"Ví như một ngôi nhà, hoặc là một căn hộ thật lớn."
Lý Tam Thất ôm chút ký ức mong manh tốt đẹp này mà nhớ về Bạch Tô, hắn giống như cô bé bán diêm đốt từng que từng que, hưởng thụ từng chút ánh sáng ít ỏi chẳng hề ấm áp, có thể Lý Tam Thất chẳng mong muốn gì nhiều, một chút đó đối với hắn mà nói là đủ rồi.
Lý Tam Thất dựa vào góc tường thϊếp đi.
____
Bộ phận cấp cao trong công ty Ứng Bạc Xuyên tổ chức liên hoan, trợ lý đặt chỗ tại một nhà hàng cao cấp không xa lắm.
Trang trí trong phòng ăn khá đẹp, hòn non bộ bằng đá hoa cương xám trắng mang tới không khí thủy mặc sông nước Giang Nam, bức bình phong kim loại bên trong cũng đầy cảm giác nghệ thuật. Trời tối, ánh đèn phủ xuống nhuộm không gian trong phòng vừa kín đáo lại vừa cởi mở.
Ứng Bạc Xuyên cùng vài người khác qua chỗ cho phép hút thuốc, hút xong mới quay lại phòng ăn.
Không nghĩ tới, còn chưa vào cửa, ngay chỗ hành lang anh đã thấy Lý Tam Thất trốn camera giám sát liều mạng nhét đồ ăn vào miệng. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Lý Tam Thất giật mình, cố sức há miệng ăn nốt miếng bánh mì nướng.
Nhìn lên thấy người tới là Ứng Bạc Xuyên, Lý Tam Thất ngốc trệ một hồi mới chậm rãi nhai chỗ thức ăn trong miệng.
Lý Tam Thất vẫn chưa chủ động chào hỏi anh.
Ứng Bạc Xuyên đặc biệt ghét cái vẻ không coi ai ra gì của Lý Tam Thất, Lý Tam Thất dường như hiểu anh đang nghĩ gì, nuốt đánh ực một cái.
Ứng Bạc Xuyên nhíu lông mày: "Còn phản nghịch cơ đấy."
"Tránh ra." Lý Tam Thất tiến lên phía trước đi hai bước, đυ.ng vai Ứng Bạc Xuyên, "Chó ngoan không chắn đường."
"Cậu không lo học cho giỏi, đến đây làm gì?" Ứng Bạc Xuyên không chấp Lý Tam Thất.
"Kiếm tiền." Lý Tam Thất đi về hướng phòng riêng, còn không quên quay đầu lại, "Tôi kiếm được nhiều tiền lắm."
"Kiếm nhiều tiền, ai còn muốn đi học nữa." Giọng hắn nhẹ nhàng, dần biến mất phía sau cánh cửa phòng ăn.
Ứng Bạc Xuyên tiến lên mở cửa, ngồi xuống ăn cơm.
Lý Tam Thất liếc mắt trừng Ứng Bạc Xuyên một cái, dường như đang hỏi sao anh lại ở đây.
Ứng Bạc Xuyên nhìn hắn cười, nói: "Đúng dịp ghê, hôm nay tôi là tài chủ của cậu đó."
Nhân viên cao cấp trong công ty hầu hết Ứng Bạc Xuyên đã quen biết từ lâu, đa số là cấp dưới cũ của cha anh, Ứng Bạc Xuyên luôn nể mặt gọi họ một tiếng chú. Ứng Bạc Xuyên nói chuyện với Lý Tam Thất, mọi người chỉ xem là chuyện cười, chẳng ai để ý, vẫn vui vẻ bàn chuyện công việc hoặc vài chuyện vặt trong nhà.
Giữa chừng buổi liên hoan, Lý Tam Thất tiến vào đưa rượu một lần, nói sao Ứng Bạc Xuyên cũng không chịu cho hắn đi.
Anh bưng cốc, nhìn Lý Tam Thất nói câu thoại vẫn thấy trên phim: "Đến đây."
Lý Tam Thất mặc đồng phục nhân viên, trên là áo sơmi trắng, vạt áo biến mất trong quần, vòng eo rất nhỏ.
"Rót rượu đi."
Ứng Bạc Xuyên thấy vẻ mặt không tình nguyện của Lý Tam Thất, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.
Lý Tam Thất cho anh đầy một ly rượu, Ứng Bạc Xuyên vẫn còn không hài lòng.
"Xem ra cậu đây không hiểu, cậu từng thấy ai rót đầy một ly rượu đỏ chưa?"
"Anh có bệnh không?"
Ứng Bạc Xuyên nhấp một ngụm rượu, sau đó kéo cổ tay Lý Tam Thất: "Tôi không có bệnh."
"Nhưng cậu nghèo đến bệnh luôn rồi, nghèo nên kiến thức nó hạn hẹp thế đấy." Ứng Bạc Xuyên chẳng hiểu sao mà tức, tức từ lúc nghe mấy lời tró má của Lý Tam Thất, hắn nói cái gì mà đi làm nhà hàng kiếm được nhiều tiền không thèm đi học nữa.
"Bóc tôm cho tôi". Ứng Bạc Xuyên cũng không quản người trên bàn cảm thấy thế nào, bưng đĩa tôm tới bên cạnh mình, sai Lý Tam Thất bóc tôm cho mình ăn.
Trong phòng yên tĩnh một chốc, sau đó rất nhanh lại như lúc đầu, nói chuyện nói chuyện, uống rượu uống rượu, dường như chẳng ai thấy kinh ngạc gì cả.
Mặt Lý Tam Thất đỏ bừng lên, thoạt nhìn như muốn nhào lên cắn chết anh. Ứng Bạc Xuyên nhìn chằm chằm Lý Tam Thất, một hồi lâu mới phát hiện, Lý Tam Thất có một đôi mắt hai mí, trên đó có một nốt ruồi nhỏ, theo mí mắt chớp động mà lúc ẩn lúc hiện.
Một bữa cơm này, Ứng Bạc Xuyên ăn được rất nhiều, Lý Tam Thất lột bao nhiêu tôm, anh đều ăn hết.
"Ăn ngon không?" Lý Tam Thất dán vào tai Ứng Bạc Xuyên nói, "Khẳng định ăn ngon, tôi đi nhà cầu xưa nay không bao giờ thích rửa tay."
Nói xong hắn nhanh như gió chạy biến ra ngoài, Ứng Bạc Xuyên nhìn găng tay nilon bị vứt trên bàn, lòng nói đồ ngốc này muốn anh khó chịu đây mà.
Trợ lý lái xe đưa anh về nhà, qua đèn đỏ lại qua một ngã tư đường, đi thẳng 500 mét nữa là về đến nơi.
Ứng Bạc Xuyên cảm thấy mình bệnh rồi, anh bảo trợ lý xuống xe còn mình tự lái xe quay lại nhà hàng.
Cách một con đường, xuyên qua cửa kính lớn, Ứng Bạc Xuyên nhìn Lý Tam Thất từ trên xuống dưới, thấy chắc mình bị trúng tà thật rồi, anh hạ cửa xe xuống ngắm Lý Tam Thất rất lâu.
Lý Tam Thất giao ca, nói tạm biệt với đồng nghiệp, sau đó tới chỗ bếp trưởng mang đi một túi cơm cháy rồi mới về, vừa ra cửa đã gặp ngay Ứng Bạc Xuyên
"Anh làm gì đấy?" Lý Tam Thất mở to mắt, theo bản năng dựa vào tường, "Anh đừng bám theo tôi nha."
"Cậu sợ tôi hả?" Ứng Bạc Xuyên nhíu mày.
"Đậu, tôi mà phải sợ anh?" Lý Tam Thất cười khan, nói, "Tôi sợ anh làm gì, sợ anh bắt nạt chắc?"
Lý Tam Thất cúi thấp đầu xé túi cơm cháy ra, lầm bầm lầu bầu: "Người ta bắt nạt tôi còn nhiều hơn, chút này của anh đã nhằm nhò gì."
"Ai bắt nạt cậu nữa?" Ứng Bạc Xuyên cao giọng, đưa tay giữ lấy Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất giãy không ra, quát Ứng Bạc Xuyên, "Buông ngay cái móng chó nhà anh ra, đừng có lằng nhà lằng nhằng."
Ứng Bạc Xuyên không nhúc nhích, Lý Tam Thất giật không ra, định dùng tay trái giữ cổ tay Ứng Bạc Xuyên, vừa chạm vào ống tay áo trắng tinh của Ứng Bạc Xuyên liền sững sờ dừng lại.
"Ứng Bạc Xuyên, anh buông tay."
Lúc này anh mới nhận ra mình lỡ tay, vợi vàng thả Lý Tam Thất ra, nghiêng đầu qua chỗ khác lúng túng ho khan.
Ngay sau đó, Ứng Bạc Xuyên nhìn Lý Tam Thất chính cầm một tờ giấy chà lau từng ngón tay, hắn vừa ăn cơm cháy, tay dính đầy dầu mỡ gia vị.
"Chê tôi bẩn? Chạm vào có một cái mà cũng phải lau tay?" Ứng Bạc Xuyên chọc hắn, "Có muốn tôi đưa cậu bệnh viện lấy cồn nguyên chất tiêu độc không?"
"Anh có thể cút rồi đó." Lý Tam Thất lau sạch, ném giấy vào thùng rác, "Áo nhà anh trắng quá, dính dầu tôi sợ giặt không sạch."
Lý Tam Thất đi về phía trước, Ứng Bạc Xuyên cũng đi theo.
"Theo tôi làm gì?"
Ứng Bạc Xuyên không nghĩ ra lý do, suy nghĩ một hai giây nói: "Cậu quên mất là cậu còn nợ tôi tiền à?"
"Ừ."
"Ừ cái gì ừ? Không định trả phải không."
"Sẽ trả, chờ hai ngày nữa phát lương trả liền."
Ứng Bạc Xuyên không ừ hử gì.
"Ai bắt nạt cậu nữa?"
Lý Tam Thất liếc anh: "Tên khốn kiếp nhà anh khôn bắt nạt tôi thì chẳng ai bắt nạt tôi nữa."
Ứng Bạc Xuyên bị mắng lại thở phào nhẹ nhõm.
"Làm gì đó?"
"Gửi tin nhắn."
Ứng Bạc Xuyên cúi đầu nhìn, Lý Tam Thất định giấu điện thoại đi, nhưng Ứng Bạc Xuyên vẫn thấy nội dung: Tiểu Tô Ca, anh không ở bên Ứng Bạc Xuyên chứ? Hắn ta quá thiếu đạo đức, anh cách hắn xa một chút."
"Lý Tam Thất."
"Hả?"
Ứng Bạc Xuyên đá Lý Tam Thất một cước: "Nhanh trả tiền đây."
"Tôi làm gì có tiền." Lý Tam Thất lộn hết túi ra, quả nhiên không có một xu nào, "Nói rồi, hôm nào phát lương trả liền á."
"Vậy cậu đưa điện thoại đây làm tin, chừng nào có tiền quay lại chuộc." Ứng Bạc Xuyên biết mình làm vậy là không đúng, nhưng anh chỉ muốn bắt nạt hắn thôi.
"Con mẹ nhà anh!"
"Ứng Bạc Xuyên, đồ thiếu đạo đức nhà anh!".
Lý Tam Thất ném điện thoại vào ngực Ứng Bạc Xuyên.
Ứng Bạc Xuyên thực sự không định cầm điện thoại của hắn, chỉ nói chơi chút thôi, không ngờ Lý Tam Thất bướng vậy, ném điện thoại rồi chạy mất dạng chạy.
Anh cất điện thoại vào túi, nghĩ thầm hắn chạy đâu cho khỏi trời nắng, đã biết chỗ làm của Lý Tam Thất rồi thì khi nào trả lại là được.
Ứng Bạc Xuyên cười có chút vui vẻ, không có điện thoại nữa, để xem xem Lý Tam Thất lấy cái gì gửi mấy tin nhắn buồn nôn kia cho Bạch Tô nữa.