Chương 12.
Lý Tam Thất không dám nghĩ lại mấy lời Ứng Bạc Xuyên nói.
Ứng Bạc Xuyên giống như con hồ ly, đối với hắn rất tốt, còn muốn câu dẫn hắn, Lý Tam Thất cảm thấy bị Ứng Bạc Xuyên bắt nạt không đáng sợ, bị Ứng Bạc Xuyên nói thích mới là rất đáng sợ.
Hắn và Bạch Tô chơi với nhau từ bé, sao hắn có thể trộm đi Ứng Bạc Xuyên mà Tiểu Tô ca thích nhất được? Hắn không nên làm thế, cũng không được làm như thế, Ứng Bạc Xuyên cũng không nên nói mấy câu kỳ quái thế kia.
Nhưng anh lại hết lần này tới lần khác nói, Lý Tam Thất sẽ ngẫu nhiên nghĩ đến Ứng Bạc Xuyên, ngực lại nhoi nhói, tim cũng ngột ngạt muốn chết.
Hắn sợ sẽ tình cờ gặp phải Ứng Bạc Xuyên, cũng sợ phải nhận điện thoại của anh, Lý Tam Thất bắt đầu trốn người.
Trung tuần tháng sáu là lễ tốt nghiệp của sinh viên chính quy đại học y thủ đô. Buổi sáng chín giờ, hiệu trưởng ở hội trường trao bằng cho từng sinh viên một.
Hội trường đông đúc, học sinh cùng phụ huynh nhà mình cùng nhau ngồi chờ.
Ngồi kế bên Lý Tam Thất là một nữ sinh xinh xắn. Cô cầm một cái gương nhỏ tự nhiên chỉnh lại mũ, mẹ dùng cặp nhỏ giúp cô ghim lại tóc rối, cha thì ngồi bên hai mẹ con lải nhải, nói vài lựa chọn cân nhắc tương lai cho con gái nhà mình.
Nữ sinh cau mày rất thiếu kiên nhẫn, Lý Tam Thất lại rất ước ao vì hắn đi nhận bằng có một mình. Hắn kéo kéo áo cử nhân thùng thình, tự nhủ: Không có ai cũng không sao cả.
Hắn cùng mọi người lên bục, lúc nhận bằng nhìn xuống hội trường, Lý Tam Thất thấy cha mẹ đang chụp ảnh cho con, thấy biển người huyên náo, tầm mắt không có tiêu điểm tùy ý quét lễ đường.
Ánh mắt quét qua một góc, Lý Tam Thất đột nhiên mở to mắt, hắn thấy Ứng Bạc Xuyên đứng lẫn trong đám đông.
Anh mặc chính trang, áo khoác âu phục vắt trên khuỷu tay, tóc có hơi rối, hình như mới tham gia hội nghị xong.
Lý Tam Thất thấy anh cười với mình.
Hắn thấy rõ khẩu hình, Ứng Bạc Xuyên đứng giữa đám đông, từng chữ từng chữ nói: "Tam Thất, cố lên."
"Được một đôi mắt nhìn chăm chú thật là tốt." Lý Tam Thất tỉnh tỉnh mê mê theo dòng người xuống đài, lúc xuống bậc còn bước hụt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Lý Tam Thất không dám hỏi Ứng Bạc Xuyên: Có phải anh cố ý tới tham gia lễ tốt nghiệp của tôi không.
Cho nên hắn chỉ nhỏ giọng nói với Ứng Bạc Xuyên: "Cảm ơn", rồi lại rất trẻ con mà bổ sung một câu, "Nhìn thấy anh tôi vui lắm."
Lý Tam Thất cởϊ áσ tốt nghiệp trả lại cho lớp trưởng, cùng Ứng Bạc Xuyên đi ra khỏi hội trường.
Xe đậu ở ven rừng cây nhỏ, Ứng Bạc Xuyên đi phía trước, Lý Tam Thất cúi đầu theo sau. Ứng Bạc Xuyên đi chậm một chút, đưa tay về phía sau cầm tay Lý Tam Thất.
Ứng Bạc Xuyên nắm rất chặt, Lý Tam Thất rút mấy lần không ra đành phải bé ngoan cho anh dắt.
"Ngón tay em thô chưa này, y như vỏ cây già đấy, lại trốn tôi đến nhà hàng rửa chén phải không?"
"Ngại thô anh buông ra đi, tôi xin anh nắm đấy à?"
Ứng Bạc Xuyên vừa mở miệng đã chọc Lý Tam Thất bực đến giơ chân, hảo cảm vừa tích được ở lễ đường kia lập tức biến thành tro bụi, ngay cả một chút cặn cũng không còn sót.
"Tay mọc trên người tôi, em nói gì cũng không tính." Ứng Bạc Xuyên nói năng hùng hồn, mở cửa xe, nhét Lý Tam Thất vào ghế phụ.
"Hôm qua mới chuyển tiền cho anh đấy, anh xem nhận đi."
"Đang lái xe, tay bận lắm. Không rảnh, trước tiên không muốn."
Ứng Bạc Xuyên bất động, Lý Tam Thất tìm điện thoại trên người anh rồi giơ màn hình tới trước mặt Ứng Bạc Xuyên mở khóa, tìm phần mềm trò chuyện, nhanh chóng mở khung chat thay anh nhận tiền.
"Không nhận, gửi trả lại cho tôi."
Lý Tam Thất nói: "Tôi không muốn nợ anh."
"Em không muốn nợ à?" Ứng Bạc Xuyên lái xe vào đường nhỏ, dừng lại bên lề rồi cởi đai an toàn.
"Anh làm... "
Lời Lý Tam Thất chưa nói xong đã bị Ứng Bạc Xuyên ấn lại trên ghế. Một tay anh đặt trên l*иg ngực gầy gò của hắn, một tay nâng mặt rồi cúi đầu cắn lên miệng Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất mở to mắt, mặt đỏ như máu bắt đầu giãy dụa.
Ứng Bạc Xuyên hôn được rồi, buông hắn ra: "Em không muốn nợ chứ gì? Thế hôn trả đi!"
Nói xong thoả mãn chép miệng một cái, tự đắc dựa vào ghế, thân thể thon dài thả lỏng: "Đến đi, nhanh lên, trả lại."
Ứng Bạc Xuyên tiếp tục miệng tiện: "Tôi xin em, nhanh hôn nhẹ tôi đi nào."
Lý Tam Thất nhếch miệng nhìn Ứng Bạc Xuyên, hết thảy ngôn ngữ chặn đều bị chặn trong cổ họng. Nhất thời Lý Tam Thất không biết nên nói gì, hoàn toàn không có sức phản bác.
"Khốn kiếp." Lý Tam Thất mắng, "Ứng Bạc Xuyên, anh là đồ khốn kiếp."
Ứng Bạc Xuyên ngồi lại, nổ máy cười ha ha: "Khốn kiếp cũng tốt lắm, khốn kiếp yêu em, còn có thể làm tim em đập thình thịch nữa cơ."
Lý Tam Thất đánh anh.
"Tôi lái xe đây, đừng nghịch."
"Anh trêu tôi trước." Lý Tam Thất la lên, "Hôn cũng cho anh hôn rồi, còn không chịu cho đánh anh hai ba cái à?"
"Không thể." Ứng Bạc Xuyên ôm cổ Lý Tam Thất, lại thơm một cái lên má hắn, nói, "Nào có chuyện mượn cà chua trả khoai tây, tôi là hôn em đấy, trả lại phải dùng miệng."
Lý Tam Thất cắn răng, tức muốn khóc: "Ứng Bạc Xuyên, anh đùa dai thế, không cần mặt mũi à!"
Hắn nói rồi kệ Ứng Bạc Xuyên, che mặt tức giận dựa vào cửa sổ xe, không bao lâu sau đã ngủ.
Điều hòa trong xe được nâng lên hai độ, Ứng Bạc Xuyên cởϊ áσ khoác, che trên người Lý Tam Thất. Trên áo mang theo hơi ấm của Ứng Bạc Xuyên, lớp lót tơ tằm bên trong áp lên da Lý Tam Thất, hắn vô thức đem mặt vùi sâu vào áo, vẻ mặt bình yên.
Xe dừng ở cổng bệnh viện, Lý Tam Thất vẫn chưa tỉnh ngủ. Ứng Bạc Xuyên cũng không vội vã, ngón tay chạm vào nốt ruồi nhỏ trên mi mắt Lý Tam Thất, nói: Sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa.
"Em nghe lời, tôi che chở em cả đời."