Chương 13

Chương 13.

Lý Tam Thất ngủ rất lâu, khi tỉnh lại thần trí mê man, hắn hơi động áo khoác trên người liền rơi xuống.

Hắn theo bản năng nắm lấy áo khoác, nháy mắt mấy cái nhìn lại chiếc áo trong tay, vẻ mặt mờ mịt như không biết hôm nay là hôm nao.

"Em ngủ ngon thế." Ứng Bạc Xuyên lấy giấy ăn lau khô tay, cởi dây an toàn.

Lý Tam Thất nhìn lướt qua, thấy bên cạnh có mấy túi ăn vặt bị mở.

"Anh ăn thịt bò khô của tôi đấy hả?"

"Chờ em lâu thế, ăn hai gói bò khô mà cũng trách à." Ứng Bạc Xuyên mở cửa xe, mặc lại áo khoác, "Xem em keo chưa kìa."

"Tôi không keo." Lý Tam Thất xuống xe, nhìn thấy bên ngoài là cổng bệnh viện, liền nói, "Anh đây là có cái nhìn phiến diện về tôi."

"Ngữ văn còn giỏi ghê đấy, ngay cả từ phiến diện cũng biết dùng, Tam Thất thật ghê gớm ."

Lý Tam Thất cùng Ứng Bạc Xuyên nói chuyện, trong lòng lách tách bùng lên một đốm lửa nhỏ, "Phòng tôi thuê có nhiều chuột lắm."

"Quả nhiên em nghèo muốn chớt luôn rồi," Ứng Bạc Xuyên kéo cánh tay Lý Tam Thất đi vào trong bệnh viện, "Có một người giàu có đẹp trai muốn nói chuyện yêu đương với em em còn không muốn, nhất định phải ngủ cùng chuột mới chịu cơ."

Lý Tam Thất dừng chân, nhe một cái răng nanh trắng với Ứng Bạc Xuyên, "Nghèo đến âm vô cùng cũng không mượn anh bận tâm nhá, tôi chỉ muốn nói cho anh biết là, mấy túi bò khô đó mua để trộn bả chuột đấy, có khi hết hạn cũng tầm nửa năm rồi."

"Chắc anh sắp được thành ma trẻ rồi đó."

Ứng Bạc Xuyên bất động, chép miệng một cái: "Đừng nói như vậy, tôi đoản mệnh, em sẽ phải làm tiểu quả phụ, khổ lắm đấy."

Chờ thang máy lên đến tầng mười lăm, Lý Tam Thất mới nhận ra Ứng Bạc Xuyên muốn dẫn hắn đến tìm Dương Quy, quay đầu muốn trở về thang máy còn chưa kịp đóng cửa.

Ứng Bạc Xuyên giữ hắn lại: "Bây giờ mới nhận ra có phải hơi chậm rồi không."

"Tôi không vào."

"Không vào cũng phải vào."

Ứng Bạc Xuyên giữ chặt tay hắn, Lý Tam Thất nhìn cửa thang máy trước mắt dần khép lại, con số lại đang nhảy xuống dưới, cả người hắn cũng bắt đầu nóng nảy ấm ức bất an.

Ứng Bạc Xuyên dẫn hắn đến chỗ ngoặt của tầng lầu, trên sân thượng không có ai, hai người nằm nhoài trên lan can nhìn nắng chiều chạng vạng. Ứng Bạc Xuyên lấy ra hai điếu thuốc lá, đưa cho Lý Tam Thất một điếu.

Lý Tam Thất đưa tay muốn nhận, Ứng Bạc Xuyên lại thu về, nghiêng mặt nói: "Một điếu, đổi hai cái hôn."

"Chỉ biết bắt nạt người khác."

Có lẽ Lý Tam Thất quá mức sốt ruột, nghĩ đến Dương Quy trong phòng bệnh, hắn rất khó bình tĩnh lại. Lý Tam Thất trừng mắt nhìn Ứng Bạc Xuyên, giơ tay ôm cổ Ứng Bạc Xuyên rồi hung tợn cắn hai cái lên mặt anh.

"Được chưa! Được chưa! Nhanh đưa đây xem nào."

"Ừ."

Ứng Bạc Xuyên đưa thuốc cho Lý Tam Thất, lại lấy tay che mồi lửa. Trời dần tối, ngọn lửa thoáng chiếu lên mặt mày thanh tú của Lý Tam Thất.

Nốt ruồi nhỏ trên mí mắt Lý Tam Thất thỉnh thoảng chớp động theo từng cái chớp mắt. Ứng Bạc Xuyên chợt phát hiện, ngoại trừ Lý Tam Thất, trong mắt anh không còn cách nào nhìn thấy ai khác.

Lý Tam Thất từ tầng mười lăm nhìn xuống, phía dưới hoặc hai, ba người tụ thành một chỗ, hoặc đứng một mình trong góc yên lặng hút thuốc.

"Ứng Bạc Xuyên." Lý Tam Thất gọi, "Tôi không ghét Dương Quy."

Giọng Lý Tam Thất không lớn, mang theo một chút âm rung nhẹ nhàng, còn có một chút oan ức: "Tôi biết đường đó tự mình chọn, Dương Quy bị thương cũng rất vô tội, còn thật oan ức, cũng oán vô cùng. Cậu ấy thấy anh trai dọa dẫm tôi cũng không nói một lời. Rõ ràng bệnh tình đã tốt lắm rồi, còn nghe lời anh cậu ấy không chịu đi bãi nại. Cậu ấy gọi tôi là anh, còn muốn đòi tiền tôi."

"Tại sao nhất định cứ phải bắt nạt người khác." Lý Tam Thất nói, "Đoạn đường kia không có camera, Tiểu Tô ca đâm người, muốn kéo tôi chạy trốn, tôi không chịu. Tôi muốn Tiểu Tô ca vẫn luôn thuần khiết, muốn Dương Quy được sống tốt."

"Tôi không làm sai, nên gánh chịu cũng không tránh né." Lý Tam Thất nói rất chậm, "Tôi chỉ không hiểu, có phải làm người tốt là đáng bị bắt nạt, đáng bị người ta coi như cái động không đáy mà tống tiền không."

"Tôi không ghét Dương Quy, chỉ là không muốn thấy cậu ấy. Cậu ấy cần tiền, tôi đưa là được, trách nhiệm tôi cũng sẽ gánh vác, nhưng chỉ không muốn gặp cậu ấy."

"Thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ, có phải lúc ấy tôi cái gì cũng không quản mới là đúng không."

Ứng Bạc Xuyên rất muốn ôm hắn, liền kéo tay hắn, để Lý Tam Thất dựa vào l*иg ngực của mình.

Lý Tam Thất rất gầy, vóc người đơn bạc giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, Ứng Bạc Xuyên vuốt tóc Lý Tam Thất tóc, hắn nói: "Tam Thất, em không sai."

"Sai là những kẻ vẫn luôn chèn ép ức hϊếp người khác."

Lý Tam Thất đặt trán lên vai Ứng Bạc Xuyên không lên tiếng.

Trên người Ứng Bạc Xuyên có mùi nước hoa nam rất nhạt, tới gần Ứng Bạc Xuyên làm hắn cảm thấy rất ấm áp, ấm áp xua đi tất cả mỏi mệt đè lên vai hắn những năm này, ấm áp đến mỗi lần gặp mặt hắn đều chỉ lo cãi nhau hoặc rung động, ấm áp đến có thể quên hết tất thảy khổ cực hắn từng chịu đựng.

Lý Tam Thất rất thích được Ứng Bạc Xuyên ôm. Lúc ấy, hắn thấy mình cực kỳ giống một viên đá quý được người cẩn thận nâng niu. Đó là cảm giác xưa nay hắn chưa từng có.

"Nhưng Tam Thất em không thể trốn chạy. Mỗi một chuyện nghẹn trong lòng, mỗi một ý nghĩ bế tắc trong em đều là vật cản ngăn em tiến về phía trước."

"Em phải tìm được nó, đối mặt với nó, sau đó đánh bại nó. Thoải mái đi về phía trước." Ứng Bạc Xuyên nói, "Tam Thất, em hãy dũng cảm lên."

Lý Tam Thất dựa vào Ứng Bạc Xuyên như trước không nói chuyện.

Ứng Bạc Xuyên vỗ vỗ gáy hắn: "Đừng sợ, tôi đi chung với em."

Lý Tam Thất có chút bận tâm nói: "Sau này nhỡ anh trai Dương Quy bám theo anh thì tính sao?"

"Gã dám? Gã cũng chỉ có thể bắt nạt được em thôi." Đuôi Ứng Bạc Xuyên sắp vểnh đến trời, "Tôi không phải là người tốt lành gì. Chọc vào tôi tôi sẽ có nhiều cách xử gã, tùy tiện nói vài câu thôi sẽ có biết bao người xung phong thay tôi trị gã ấy chứ."

"Thôi anh đừng chém gió nữa đi!"