Quyển 1 - Chương 19-1: Đột nhiên bị ghét bỏ

Lại một lần nữa dọn dẹp hết đám tang thi. Với tư cách là người quản lý, Tang Giao sẽ đi lấy quần áo để cho họ thay.

Tính chiếm hữu kỳ lạ của Vệ Hoài luôn nổi lên vào những lúc kỳ quái, anh kéo Tang Giao đang nóng lòng muốn lấy quần áo bị vòng tay rắn chắc quấn lấy vào l*иg ngực, anh cắn cắn môi cậu như liếʍ mυ"ŧ kẹo.

Tang Giao “ah ah” hai tiếng, sau khi được Vệ Hoài có chút miễn cưỡng thả ra, cậu nhìn anh ghét bỏ mà lau miệng, rồi lại lè lưỡi trước ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Vệ Hoài:

“ Anh thật bốc mùi, anh đã hôn tôi rồi,tôi sẽ hôn anh nếu anh chịu thay quần áo. "

Đôi lông mày vốn đang nhíu lại của Vệ Hoài bỗng giãn ra, anh nghĩ thầm: Cậu bé nhỏ nhắn này lúc nào cũng có thể tùy cơ ứng biến khi gặp tai họa, thật không biết là thông minh hay là ngu ngốc.

Nếu Tang Giao biết suy nghĩ của anh, Tang Giao chắc chắn sẽ nhăn mũi và nói với anh một cách nghiêm túc, "Anh có biết “đại trí nhược ngu” là gì không?"

Cậu đã thành công ném con chó to nhớp nháp ra phía sau, bởi vì cậu thực sự không muốn giống tối hôm qua, Vệ Hoài đã chơi đùa hai chân cậu gần một đêm, xoa đến bên trong đùi đỏ ửng, cọ xát vào quần cậu khi di chuyển. Khiến cậu bị đau.

Dù vậy, Tang Giao vẫn “vô phương cứu chữa” và lúng túng nhấc chân bước về phía thùng xe.

Sau khi lấy quần áo cho mọi người, Tang Giao bắt đầu đi giao đến tận nơi.

Bởi vì Vệ Hoài luôn thích dính cậu, Tang Giao sợ mình bị anh ôm ấp hôn hít, làm lãng phí thời gian nên cuối cùng quyết định giao cho Vệ Hoài.

Cậu là người đầu tiên nói lời từ biệt với Chu Hoan, sau đó cô véo má mình trong khi Vệ Hoài không để ý, Tang Giao nghe thấy cô ấy lẩm bẩm một cách ác ý “Vệ chó thật rẻ tiền.” Sau đó cô vui vẻ nói: “Thật là mềm mại. Khuôn mặt của Tiểu Giao giống như một viên kẹo bông vậy hee hee ~ "

Tang Giao trong lòng thầm cảm mến cô, sau đó đưa đến người kế tiếp.

Khi nó được giao đến tay Hồ Thanh, Hồ Thanh tâm trạng dường như không tốt, lạnh giọng từ chối.

"Quần áo của tôi không bẩn, không cần thay."

Giọng nói trong trẻo và thanh lãnh của cô giống với âm thanh trong đêm tỏ tình đó. Tang Giao sững sờ một lúc, rồi chợt nhận ra hình như mình đã “cướp” mất thứ mà Hồ Thanh thích. Cậu xấu hổ và có chút tội lỗi không thể giải thích được.

“Cảm xúc không dựa trên cơ sở ai đến trước được phục vụ trước, Tang Giao.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

"Cậu không phải cảm thấy áy náy, Vệ Hoài từ chối cô ấy trước khi gặp cậu, cậu hoàn toàn chính đáng về mặt đạo đức."

Tang Giao mím môi, suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ là mình nghĩ quá nhiều, cậu lại bật cười: "Hệ thống, sao tôi cảm thấy cậu càng ngày càng giống một người cha trưởng thành tốt bụng, là cậu xem tôi như một con trai? "

Hệ thống bị Tang Giao gán cho một cái danh xưng: "..."

“Vậy cậu gọi tôi một tiếng“ba ơi”, cho tôi nghe được không?” Âm thanh máy móc hệ thống chạy qua một tia.

Tang Giao rất dứt khoát: "Không."

Cậu chớp mắt, "Tôi là một thiếu niên hư hỏng đang trong thời kỳ nổi loạn, nên tôi sẽ không gọi cậu là "ba"."

Đã từng là bạn tốt · anh trai tốt · hiện tại · ông bố đơn thân trưởng thành · hệ thống: "... thú vị."

Khi tâm trạng được cải thiện, Tang Giao không còn thấy buồn nữa, cậu ôm quần áo trên tay: "Vậy thì tôi đi giao quần áo cho người khác. Nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi."

Hồ Thanh hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì tên trai đẹp có vẻ ngoài ngốc nghếch này vẫn muốn tiếp tục nói chuyện dù cô mặt lạnh tanh cố ý từ chối, tuy nhiên cô vẫn là tâm tình như trước không vui, lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

Mặc dù Tang Giao có hơi nóng nảy một chút, nhưng cậu thường không nổi giận với những người không thân thiết với mình.

Mệt mỏi đưa xong quần áo. Hồ Thanh liếc mắt nhìn cậu, vì không để ý dưới chân, vô tình vấp phải viên sỏi, loạng choạng , sau đó bị kim loại cuốn quanh kéo vào vòng tay của Vệ Hoài.

Vệ Hoài đang hút thuốc, thấy cô sắp ngã liền dùng siêu năng lực bắt lấy, anh không quan tâm đến việc siêu năng lực quý giá được dùng vào những việc tầm thường như vậy, hay thực ra chuyện về Tang Giao trong lòng anh còn quan trọng hơn dị năng mạnh mẽ. Tóm lại, đầu tiên anh vốn định thổi một vòng khói về phía Tang Giao, sau đó cắn chặt môi trước lời buộc tội bất mãn của cậu, và đáy mắt anh nhướng lên là một tia vui vẻ .

Hồ Thanh thu lại ánh mắt và nhìn xuống đôi giày thể thao dính đầy máu của tang thi.

Hóa ra Tang Giao cũng không phải không có khí chất.

Hóa ra không phải lúc nào Vệ Hoài cũng xấu xa.

……

Vận may của họ không được tốt cho lắm, họ gặp phải triều tang thi, côn trùng đột biến, thực vật đột biến, v.v ... khi họ ở cách thành phố S 100 km. Thế trận áp đảo khiến họ căng cứng và kiệt sức.

Trong một làn sóng hỗn loạn tang thi khác.

Hồ Tình dùng nước dìm chết ba bốn con tang thi, khi quay đầu thì thấy Tang Giao loạng choạng đi tới. Có vẻ như là bởi vì quá hỗn loạn, cậu không ở bên cạnh Vệ Hoài, Hồ Tình tự giễu cười, nghĩ tại sao lại quan tâm đến chuyện này, nhưng khi nhìn lên lần nữa, lại thấy hình như có một con tang bị bắt đi. Mặt khác, trận chiến đang diễn ra, nó chuẩn bị lao vào Tang Giao.

Nếu không có ai cứu Tang Giao, cậu rất có thể sẽ bị lũ tang thi vồ xuống đất, sau đó bị xé nát l*иg ngực ăn tim.

Vào thời điểm quan trọng như vậy, Hồ Tình choáng váng, quên vươn tay ra, cô ta nhìn móng vuốt của tang thi móc vào áo khoác của Tang Giao còn móng vuốt còn lại chuẩn bị đánh vào đầu cậu.

“Chạy đi !!!” Quả cầu lửa nhấn chìm con tang thi, nó ngã dưới đất dãy dụa kịch liệt, dần hóa thành tro tàn, nhưng ngọn lửa cực nóng cũng đốt cháy chiếc mũ của Tang Giao.