Quyển 1 - Chương 18-2: Chọc tôi tức giận, tôi có thể cᏂị©Ꮒ chết cậu

Tang Giao sợ hãi, cậu bắt đầu hối hận về những lời nói đã chọc tức anh.

...... Cậu ôm lấy hắn, dỗ dành hắn.

Hệ thống cảm giác được Tang Giao sợ hãi liền chỉ dẫn cho cậu. Tang Giao gian nan vươn tay, nước mắt lưng tròng, "Dỗ thế nào a?"

Hệ thống: "Giải thích, khen hắn, cho hắn thả lỏng tay ra, nói cậu thở không nổi, sau đó lái sang chuyện khác."

Tang Giao tỏ vẻ đã học được, tay cậu nhẹ choàng qua cổ của Vệ Hoài, trong đôi mắt thâm trầm của anh cẩn thận dùng hai má cọ cọ cổ anh,

"....... Thật, thật xin lỗi, là do tôi nói bậy, anh là tốt nhất, tôi không cố ý, anh đừng giận tôi nữa được không?" Cậu hít hít mũ, đáng thương nói, "Anh thả, thả tay ra một chút được không? Bụng tôi khó chịu, muốn đi tiểu...."

Vệ Hoài thỏa hiệp, thả lỏng tay, bật cười tà ác, " Muốn tiểu sao? Vậy thì tiểu ở ngay đây đi? Tôi nhìn cậu tiểu."

Tang Giao hu hu nói không cần, vùi đầu chôn vào ngực Vệ Hoài, giả ngoan ngoãn, "Anh dẫn tôi đi đi, tôi sẽ không chọc giận anh nữa...."

Vệ Hoài ôm cả người cậu đi đến bên rừng cây gần đó, "Chọc tôi tức giận cũng không sao."

Giọng nói của anh có chút mơ hồ, "Chọc tôi tức giận, tôi có thể cᏂị©Ꮒ chết cậu, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bụng cậu. Khiến cho dưới mông cậu lúc nào cũng đầy tinh, cậu thấy thế nào a, Giao Giao?"

Tang Giao bị lời nói thô tục của anh dọa sợ, cậu run rẩy trả lời, "Không, không tốt lắm đâu."

Cậu không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, đau đến nhe răng, nói chuyện cũng trở nên mất trật tự: "Tôi, chúng ta vẫn nên văn minh một chút."

Gã nam nhân Vệ Hoài mắng một câu "Ngu ngốc", lấy ra một lọ nước cho Tang Giao súc miệng, sau đó đặt cậu xuống mặt đất trước mặt, "Tiểu đi."

Tang Giao lui về phía sau hai bước: "Anh, anh không quay lưng lại sao?"

Vệ Hoài: "Tôi muốn nhìn nướ© ŧıểυ của cậu."

Lời nói này của anh vô cùng biếи ŧɦái nhưng Tang Giao cũng không dám lại phản bác chọc anh tức giận, đành phải ủy ủy khuất khuất cởϊ qυầи thả chim nhỏ ra đi tiểu.

Có lẽ là do có người nhìn nên Tang Giao không thể nào tiểu ra được, cậu có chút gấp, bàng quang căng đến khó chịu liền nhỏ giọng: "Xì xì...." Tự bản thân xi tiểu.

Một dòng nước mỏng manh trong suốt từ qυყ đầυ hồng nhạt của cậu chảy ra, nướ© ŧıểυ nóng bỏng tưới lên cỏ dại dưới đất. Hầu kết của Vệ Hoài giật giật, tuy rằng côn ŧᏂịŧ bên dưới cực nóng nhưng vẫn không nhịn được bật cười.

Tang Giao vốn đã ngượng càng thêm ngượng, miễn cưỡng tiểu xong liền kéo kéo quần lên, "Anh sao lại cười tôi?"

Tâm trạng vốn tăm tối vì ghen tị của Vệ Hoài tốt hơn nhiều, anh nhéo nhéo thịt mềm dưới cằm cậu, "Cười cậu đáng yêu, muốn làm cậu."

Sắc mặt Tang Giao thoắt trắng thoắt đỏ, cuối cùng rầm rì nói, "Được rồi, được rồi, chúng ta trở về thôi, còn có canh cá chưa uống đâu."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng Tang Giao vẫn oán thầm: Lúc thì nói ngốc, lúc thì nói đáng yêu, làm gì có người nào như vậy, đúng là nói bậy.

Bị Vệ Hoài ép đút canh cá, Tang Giao hầu như đã không còn cảm giác xấu hổ gì nữa.

Các thành viên rất nhanh chóng đã tiếp nhận chuyện này, vẫn cư xử với cậu như bình thường. Chỉ riêng có cảm xúc của Hồ Tình có chút không tốt. Trừ bỏ Vệ Hoài thường xuyên ghen tị thì anh đối xử với cậu vô cùng tốt.

Muốn ăn gì thì anh sẽ làm cho cậu, uống gì anh cũng sẽ kiếm, Tang Giao mệt mỏi sẽ được anh ôm ngủ, lúc chiến đấu thường sẽ mắng cậu ngốc nhưng luôn bảo vệ cậu chu toàn.

Nhưng mà hắn nhu cầu tìиɧ ɖu͙© vô cùng cao, hơn nữa Vệ Hoài còn thích nếm cảm giác thú vị khác, còn thích cắn mông cậu, giống như đánh dấu,.... Những điều này khiến Tang Giao có chút ăn không tiêu.

Tang Giao cho rằng sự chiều chuộng không giới hạn của Vệ Hoài là do hiệu lực của nụ hôn nên trong lòng thầm đếm ngược thời hạn dị năng hết hạn.

Mà lúc này, Vệ Hoài cũng không biết.

Vệ Hoài chỉ biết là chỉ biết là -- Mẹ kiếp, vợ nhỏ mơ mơ màng màng thật ngon.

[Chương sau]

Tìm không thấy, bà xã đang ở đâu?

Bà xã, bà xã, bà xã, bà xã, bà xã, bà xã......