Tang Giao mơ mơ màng màng nhớ lại, ngày hôm qua sau khi cơm nước xong thì Vệ Hoài bỗng ra ngoài một lúc, thì ra là cùng Chu Hoan đánh nhau sao?
Không đợi Trần Lạc trả lời đã nghe thấy giọng Vệ Hoài vang lên.
"Im miệng, ngủ." Một tay anh giữ tay lái, một tay đút điếu thuốc lên miệng nhưng không đốt, "Thật ồn ào."
Sau đó, Tang Giao liền ngủ say.
Lúc xe dừng lại cậu cũng thức dậy, Vệ Hoài ném cho cậu một bình nước lạnh băng, vuốt thân bình rất thoải mái, Tang Giao nhẹ giọng nói cảm ơn sau đó nghe được Chu Hoan cùng Trần Lạc ở phía sau nhỏ giọng trò chuyện.
"Tang thi ở B thị có vẻ rất ít a."
Giọng nói của Trần Lạc rất ôn hòa nhưng có vẻ cậu ta chú ý đến logic hơn:
“Có lẽ vì tang thi kia có dị năng, nó có lẽ đã có ý thức lãnh địa nên muốn đuổi tang thi cùng với những thực vật, động vật có trí thông minh rời khỏi."
Chu Hoan hít sâu một hơi: "Cậu vừa nói đến con tang thi đó sao? Tôi cũng đã nhìn thấy nó, bề ngoài của nó không khác gì con người còn có loại cảm giác lạnh lùng cư nhiên lại là tang thi a, nó lại có thể đánh ngang tay với đội trưởng nữa."
Trần Lạc: "Lúc đó đội trưởng còn chưa lên đến cấp bảy, hơn nữa tang thi kia cũng không có ý định lấy mạng chúng ta, trái lại còn như muốn bảo hộ cái gì đó muốn đánh chúng ta lui về chỗ an toàn."
Chu Hoan không để ý đến câu cuối của cậu ta mà tiếp tục phụ họa: "Đúng vậy, đội trưởng hiện tại đã đến cấp bảy nếu còn có cơ hội gặp nó thì hẳn sẽ có cơ hội chiến thắng."
Vệ Hoài nãy giờ trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, anh tựa tiếu phi tiếu nhìn Tang Giao đang uống nước, hỏi Trần Lạc: "Một con tang thi không có ý thức thì sẽ bảo hộ cái gì chứ?"
Câu hỏi của anh trông có vẻ chỉ đơn giản là tò mò thôi, giọng điệu cũng thoải mái nhưng không biết sao Tang Giao lại cảm thấy có chút kỳ quái, cậu nhất thời không kịp nuốt nước xuống mà bị sặc, ho liền vài cái. Trước người bỗng nhiên xuất hiện một bóng râm, một giọng nam trầm thấp ghét bỏ rơi vào trong tai Tang Giao: "Uống nước cũng có thể làm ướt cả người!"
Tang Giao nghe thấy tiếng rút giấy, Vệ Hoài một tay giữ lấy lưng ghế, một tay lau sạch vết nước trên người cậu, cả người vừa muốn đè lên người cậu, hơi thở nóng rực phả vào sườn mặt của cậu.
Vệ Hoài lau chùi rất qua loa, nhưng có vài lần cọ vào ngực và eo của Tang Giao, đặc biệt là núʍ ѵú nhạy cảm, Vệ Hoài có vẻ không nhận ra, Tang Giao cũng chỉ biết cắn chặt môi không nói gì.
Có lẽ là anh ta vô tình thôi, Tang Giao tự an ủi bản thân.
Lau chùi xong, Vệ Hoài thuận tay nhét khăn vào trong túi, hai má của cậu đỏ bừng nhưng ánh mắt của anh lại quét đến cơ thể cứng đờ của cậu liền nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài mang theo ác ý, giọng điệu thong thả chậm rãi hỏi lại: "Còn chưa nói xong đề tài kia mà, A Lạc, cậu nói xem tang thi đó là muốn bảo hộ thứ gì?"
Chu Hoan cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái nhưng cô cũng không lập tức xuống xe, thấy Trần Lạc không nói gì liền thay cậu ta trả lời:
"Có lẽ là nó muốn bảo vệ bạn gái đi?"
Lời nói có vẻ hài hước nhưng khóe mắt Vệ Hoài nhìn thấy cơ thể của Tang Giao khẽ run lên. Thật đáng thương, ngây cả đôi môi mọng cũng run run, cặp mắt đen thuần không thể thấy gì vô định nhìn vào một chỗ, vừa vô tội vừa mê mang. Như quạ đen xui xẻo chỉ biết sợ hãi, run rẩy chỉnh lại lông mềm trên người. Cực kỳ đáng yêu. Vệ Hoài tùy ý để suy nghĩ xấu xa chạy loạn trong đầu. Anh hỏi: "Tang Giao, sao cậu lại run vậy?"
Tang Giao run là bởi vì lời nói vô tâm vô phế của Chu Hoan đã đoán trúng được một nửa, cậu mấy ngày nay được tang thi nuôi dưỡng có khác gì bạn gái nhưng cứ như vậy bị Vệ Hoài hỏi thẳng loại cảm giác thẹn thùng không muốn cho ai biết lập tức xông tới.
Cậu có chút bối rối , trong cái khó ló cái khôn nói: "Tôi, bởi vì tôi thấy thương tâm." Trong lòng bàn tay cậu chảy đầy mồ hôi, "Con tang thi kia thật si tình...."
"Ha ha ha...." Chu Hoan không nhịn được cười ra tiếng, "Tiểu Giao, sao cậu lại đáng yêu như vậy, tôi chỉ nói đùa thôi, làm sao có thể có bạn gái chứ? Cho dù có thì cũng đã bị nó cắn thành tang thi rồi a. Cậu thật ngây thơ."
Vệ Hoài không nói gì, khóe môi cũng lộ ra nụ cười mơ hồ. Tang Giao thở phào trong lòng, khô khốc nói: "Ha ha, thì ra là nói giỡn, tôi còn tưởng vẫn có loại tình yêu này tồn tại."
" Phải không? " Giọng điệu Vệ Hoài ngả ngớn hỏi lại.
"Đúng, đúng vậy." Tang Giao tự giận bản thân mình, "Tình yêu tuyệt mỹ."
Sau đó cúi đầu nghe thấy tiếng cười trong xe. Không sao rồi, Tang Giao sống sót sau tai nạn khóc lóc cùng hệ thống, hệ thống dùng điểm của bản thân mua cho cậu một cây kẹo để an ủi, nhét vào trong túi quần cậu.