Chương 4: Dươиɠ ѵậŧ Rất Lớn

Thi Mị ngửi được mùi thuốc lá còn mới trên người Cố Lệnh Thâm, còn có hơi thở đầy mùi hormone nam tính, trái tim trong l*иg ngực đột nhiên đập nhanh hơn, thình thịch nhảy loạn.

Cô gái như bị động tác mới vừa nãy của anh làm hoảng sợ, máy sấy tóc trên tay cũng rơi xuống đất, chân bị vướng cái gì đó, ngã vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, bờ mông đầy đặn tròn trịa cũng chuẩn xác đè lên đũng quần tây của người đàn ông

Cách một lớp vải quần tây mỏng, tuy còn chưa thức tỉnh nhưng vật gì đó trong đũng quần bị đè lên có chút dễ chịu, bờ mông của cô mềm mại lại rất đàn hồi.

Yết hầu của Cố Lệnh Thâm chuyển động lên xuống, dưới háng run rẩy, bụng dưới mơ hồ có khí nóng dâng lên, nhưng sắc mặt anh vẫn uy nghiêm, bình tĩnh.

Thi Mị cảm nhận được vật tròn gì đó cứng rắn dưới mông mình, đáy lòng kinh ngạc không thôi, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông này còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô, còn to lớn hơn mấy người bạn trai cô từng quen.

Biết được như vậy, làm cả người Thi Mị tê dại.

Tốt… Lớn quá đi.

Bên trong lỗ nhỏ của Thi Mị càng ướt hơn nữa, xuân tâm nhộn nhạo, hận không thể lập tức ngậm gậy thịt kia vào, nhưng bây giờ ngay cả đũng quần của người đàn ông này cô cũng không thể làm ướt được, sẽ khiến anh cảm thấy mình là một con điếm buông thả đói khát.

Trong ngây thơ lại lơ đãng lộ ra sự quyến rũ, đây là cách quyến rũ của cô.

“A~”

Hai bầu ngực sữa đầy đặn khác thường của cô gái nhỏ cũng bại lộ trong tầm mắt của anh, ngực run rẩy, được núʍ ѵú mềm mại đỏ thắm điểm xuyết trong đó, đúng là báu vật.

Phụ nữ trước kia của anh đều không có loại chất lượng tốt thế này.

“Cố… Cố tiên sinh?”

Cô gái nhìn thấy anh ở phía sau dường như rất kinh ngạc, đôi mắt long lanh như ngập nước tỏ vẻ không ngờ được, cơ thể ướt sũng, quyến rũ làm người ta mơ tưởng viển vông.

Ánh mắt Cố Lệnh Thâm không thể né tránh mà lướt qua rãnh ngực sâu của cô, bàn tay cảm nhận được da thịt vừa trơn bóng vừa non mềm, phụ nữ trưởng thành vốn không sánh được.

Quả nhiên là cơ thể của thiếu nữ, đủ thơm đủ mềm lại trẻ trung, đặc biệt là trong lúc lơ đãng trên người lại lộ ra sự lẳиɠ ɭơ, dễ dàng làm cho đàn ông ở tuổi của anh điên cuồng.

“Cháu không sao chứ?”

Bàn tay của Cố Lệnh Thâm nắm lấy bả vai gầy yếu của cô, cổ tay rắn chắc có lực, không tiếng động đỡ cô lên.

“Không… Cháu không sao.”

Thị Mị dường như mới phát hiện ra cả người mình đang trần trụi, bộ ngực cũng run rẩy mãnh liệt, mặt đầy ngượng ngùng duỗi tay ôm lấy cặp ngực của mình.



Nửa kín nửa hở như vậy, ngược lại càng thêm hấp dẫn.

“Cố tiên sinh…”

“Khoác vào đi.”

Không biết từ lúc nào Cố Lệnh Thâm đã cầm khăn tắm trên tay, bọc cơ thể cô kín mít, trong phòng chỉ chừa lại một cái đèn dưới đất, dưới ánh sáng mờ ảo, ngũ quan sắc sảo đẹp đẽ của người đàn ông được khắc sâu hơn, mang theo vài phần lạnh lùng không màng tình cảm.

Trong đầu Thi Mị rối loạn, lời của người kia nói với cô trong wechat lại vang lên lần nữa.

“Thi Mị, nghe nói anh ta rất yêu vị hôn thê của mình.”

Rất yêu sao?

“Cố tiên sinh, có phải tôi đi nhầm phòng rồi không?” Thi Mị đỡ trán, giọng nói rất nhỏ, bày ra bộ dạng thấp thỏm vì làm chuyện gì sai, có vẻ rất hiểu chuyện.

Cố Lệnh Thâm nhìn cô bé có tính cách điềm đạm này, mái tóc đen dài, đôi chân vừa trắng vừa thẳng rất mảnh khảnh, mắt cá chân nhìn qua thật đẹp.

Vẫn chỉ là con nhóc chưa hiểu sự đời.

Nhưng mà, làm ra hành vi này cũng không còn là chưa hiểu sự đời nữa rồi.

Những người dày dặn kinh nghiệm như anh, dạng người gì cũng từng gặp và từng tiếp xúc, con nhóc mới 19 tuổi còn mặc quần rách đáy này vốn còn chả đủ cho một đầu ngón tay của anh chơi đùa.

“Là Âm Âm bảo cháu ở lại à?”

“Vâng, đêm nay bọn cháu đều đi chơi đến muộn mới về, khách sạn cháu đặt ở biển Patong, đi xe cách nơi này xa quá.” Thi Mị lớn mật đối diện với anh, tim lại đập rối loạn, cô thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của chính mình.

“Trở về nghỉ đi.”

Cố Lệnh Thâm không dấu vết dời mắt đi, tiện tay để chiếc áo khoác trên tay lên lưng ghế dựa, bàn tay to kéo cổ áo ra ngồi lên sô pha, không định so đo với một cô nhóc con.

“Cháu là bạn học của Âm Âm, thím ba của nó thường quan tâm nhất là vấn đề giao lưu với bạn học của nó, hiện tại đã có cháu, cô ấy cũng sẽ yên tâm không ít.”

Thi Mị nghe được lời này của anh, hốc mắt không hiểu sao lại hơi đau xót, tầm mắt dừng lên người đàn ông gần như là vô tình này, vì sao người nào cũng đều yêu thương Hướng Thiến, một đứa con cưng của trời thế này cũng muốn thủ thân như ngọc vì ả.

Ám chỉ của cô, lại bị anh dễ như trở bàn tay mà từ chối.



“Cố tiên sinh để ý suy nghĩ của Cố phu nhân như vậy, nhất định là chú rất yêu cô ấy đúng không?”

“Không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

Cố Lệnh Thâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, giọng nói nói chuyện với Thi Mị cũng lạnh nhạt hơn.

“Tôi là người đàn ông đã có vợ, cháu không nên hỏi tôi câu này.”

“Đàn ông có vợ, còn chưa kết hôn thì đàn ông có vợ cái gì.” Thi Mị lầm bầm lầu bầu một câu, ánh mắt dừng trên bả vai rộng lớn của người đàn ông, có chút điềm đạm đáng yêu, “Cố tiên sinh, chú có thể đảm bảo rằng người bây giờ chú gặp được là đúng người sao? Nếu… Nếu vốn không phải vậy thì sao?”

Giọng nói của cô gái nhỏ vang lên trong phòng nghe rất tinh tế, hình như rất lâu sau đó, tiếng nói êm ái dày dặn của người đàn ông vang lên một lần nữa.

“Cho dù không phải là người phù hợp đi chăng nữa, cô ấy cũng là vợ của tôi, tôi gặp được cô ấy chính là duyên phận, có một số chuyện không đơn giản như cháu nhìn thấy, đàn ông phải có trách nhiệm của mình.”

Thần sắc của Cố Lệnh Thâm hoàn toàn như một người lớn trong nhà, trước sau đều giữ nguyên đầu óc bình tĩnh và lí trí, dường như không gì có thể phá tan sự tự chủ của anh.

“Hiện tại cháu mới chỉ 19 tuổi, vẫn còn trong độ tuổi cái gì cũng không hiểu, nên mới nhất thời bị tình cảm nóng bỏng và cảm xúc mạnh mẽ làm choáng váng đầu óc và làm sai chuyện.”

Anh đút một tay vào túi quần, đứng lên: “Chờ khi cháu trưởng thành sẽ hiểu.”

Cố Lệnh Thâm lướt ngang qua người cô, khuôn mặt anh tuấn có vẻ không được quá rõ ràng, bóng mờ của ánh sáng đổ lên vai lưng rộng lớn của người đàn ông.

“Cháu nghỉ ngơi ở trong phòng này đi, ngày mai đi cùng Âm Âm về nước, nếu cháu không muốn trở về cũng có thể ở lại.”

Nghe được tiếng đóng cửa, Thi Mị nằm trên giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà phòng khách sạn.

Một đêm không ngủ.

Buổi sáng Thi Mị tỉnh lại sớm nhất, cô dụi mắt rồi đứng dậy đi dép lê xuống giường, sau khi kéo màn che ra đứng ở trong hành lang dài, nhìn thấy Cố Lệ Thâm đang chạy bộ vận động buổi sáng cách đó không xa.

Không còn giống như lúc mặc đồ tây áo sơ mi nữa, anh không mặc quần áo trang trọng như khi đi làm nữa, đổi thành một cái áo Polo màu trắng trưởng thành, nửa dưới là quần vận động tối màu.

Bàn tay to cầm một cái vợt tennis, người đàn ông cúi đầu nhìn một chú chó đang không ngừng đi thành vòng tròn, nhất thời không thấy rõ sắc mặt.

Tựa như cảm thấy được có đôi mắt dừng trên người mình, người đàn ông đó lơ đãng nâng mắt từ dưới nhìn lên, đôi mắt đen sậm đối diện với thiếu nữ trên lầu, đáy mắt sâu thẳm không hề gợn sóng, ánh mắt dừng trên mặt cô gái.

Lúc này, người dời mắt đi đầu tiên lại là Thi Mị.

Cô tự quay đầu trở về phòng, giống như đã quên hết chuyện tối hôm qua, làm như không có gì mà kéo màn xuống, xuống lầu tìm Cố Cửu Âm.