Chương 3: Căn Phòng Cám Dỗ

Sau khi cúp máy, Thi Mị mang điện thoại tới đầu giường tiếp tục sạc pin, lúc màn hình di động sáng lên, cô thấy Trịnh Thắng nhắn tin qua WeChat cho cô.

"Tiểu Mị, em đã ngủ chưa?"

Cô không để ý đến, trực tiếp nằm thẳng lên cái giường nhỏ kia.

“Ting” một tiếng, lại có người nhắn qua WeChat cho cô.

"Thi Mị, em đã thật sự nghĩ kĩ là muốn làm như vậy chưa? Cố Lệnh Thâm thật sự không phải là người em có thể trêu chọc, hơn nữa nghe nói anh ta rất yêu vị hôn thê của mình."

Thi Mị nhìn những lời này, thật lâu không lên tiếng.

Yêu sao?

Có đôi khi cô ngẫm lại, tình yêu đúng là việc hưởng thụ của kẻ có tiền, người nghèo đến ăn uống khám bệnh còn không bảo đảm được, làm gì còn có tâm tư nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt(*).

(*) Tình cảm nam nữ.

Đúng là Trịnh Thắng đang theo đuổi cô, ngoại trừ các ngày lễ, bình thường vẫn đưa một ít quà tặng đến lấy lòng cô, vẻ ngoài đẹp như muốn trêu chọc người ta, không thể nghi ngờ là người bạn trai tốt nhất được chọn.

Nhưng mà, anh ta không cho cô được thứ mà cô muốn.

Tình yêu của tuổi mười mấy chính là tìm vui trong đau khổ, dù là nghèo khổ, cũng sẽ ngọt ngào nhờ hương vị của tình yêu. Không giống với Thi Mị, cô lõi đời hơn mấy cô gái trẻ kia, khuôn mặt thanh thuần nhưng linh hồn lại tang thương.

Không có tiền chỉ có thể ngồi xe đạp, mông thật sự rất đau. Khi bị bệnh chỉ có thể yên lặng chịu đựng, chịu không nổi cũng chỉ có thể chờ chết.

Ai mà không muốn có cuộc sống phú quý, có thể không cần sống gian khổ, trải qua cuộc sống không buồn không lo.

Quan trọng nhất là, cô muốn người kia bị báo ứng.

Tay Thi Mị nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nào đó trên cơ thể, nơi có vết sẹo giống như từng giờ phút nhắc nhở cô, trong cơ thể mình thiếu một bộ phận.

Cuộc sống với cô mà nói, sớm đã là vực sâu vạn trượng.

Hướng Thiến.

Ả đàn bà cô đã hận nhiều năm kia, đã dạy cô một điều——

Con người mà, có đôi khi thật sự không cần phải vì cái gì gọi là khí phách mà đi giành giật chiến đấu rồi chịu khổ, sống sót thôi đã khó như vậy, tôn nghiêm thì có là gì.

Thật sự rất mỉa mai.

......



Sáng sớm ở đảo Phuket, Thi Mị đã trang điểm nhẹ trong phòng, Cố Cửu Âm nói hôm nay đi thuê xe máy, đoán chừng là muốn chơi đến đêm muộn.

"Tiểu Mị!"

Cố Cửu Âm đẩy một chiếc xe máy rất ngầu, tay trái ôm mũ bảo hiểm, tay phải không ngừng vẫy tay với cô, Thi Mị mỉm cười đáp lại.

"Đây là của cậu, thế nào, rất chất đúng không?"

"Rất khí phách."

Thi Mị nhận mũ bảo hiểm trên tay cô bạn, cô biết Cố Cửu Âm rất thích đi xe máy, cho nên sau khi chơi cùng cô ấy cô cũng học một lớp chuyên môn.

"Không đi ăn sáng trước sao?"

"Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước."

Tới cửa hàng đồ ăn sáng, Cố Cửu Âm đột nhiên lấy ra một món đồ đưa cho cô: "Tiểu Mị, đây là son môi của cậu đúng không? Tối hôm qua rơi trên xe chú ba, sáng nay chú ấy bảo mình đưa lại cho cậu."

Thi Mị nhìn cây son quen mắt kia, cười nhận lấy: "Mình còn nói vì sao lại không thấy, thì ra là ngày hôm qua không cẩn thận rơi trên xe chú cậu, lúc nào đó cậu gửi lời xin lỗi tới Cố tiên sinh giúp mình nhé, mình bất cẩn quá."

Cố Cửu Âm nhìn bộ dáng áy náy của Thi Mị, giống như hiểu ra cái gì, làm mặt quỷ dùng khuỷu tay chọc Thi Mị một cái.

"Có phải là cậu sợ thím ba mình nhìn thấy sẽ hiểu lầm không?"

Dù sao, son môi phụ nữ rơi trên xe một người đàn ông đúng là việc làm cho người khác hiểu lầm, chuyện như vậy rất ái muội.

"Không phải."

Thi Mị cúi đầu, cất son môi vào trong túi của mình, làm như vô ý cười cười: "Có kẻ thứ ba nào có thể nghèo như vậy chứ, một thỏi son 30 đồng dùng đến sắp hết còn tiếc không muốn bỏ đi."

"Tiểu Mị, cậu đừng tự nói mình như vậy."

Bản tính Cố Cửu Âm rất lương thiện, không nghe nổi câu nói cô tự hạ thấp mình như vậy.

"Thật ra thím ba nhà mình không phải người có tiền, sau này gặp chú ba, bây giờ đã được chú ấy chăm sóc rất tốt, có lẽ một ngày nào đó cậu cũng có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình đấy."

"Thật sao? Vậy thím ba của cậu đúng là tốt số."

"Cậu cũng sẽ gặp được người đàn ông đối xử tốt với mình, dù cho bần cùng hay giàu có thì người đó vẫn sẽ yêu thương, quan tâm, chăm sóc cậu."

Thi Mị nghĩ, những cô gái từ nhỏ sống trong giàu sang luôn đơn thuần đến ngây thơ, không trải qua gian nan vất vả, mọi thứ nhìn thấy đều rất tốt đẹp.

Thật ra cảnh ngộ của mỗi người đều không giống nhau, tư duy và tam quan cũng không giống nhau, làm gì có tiêu chuẩn có thể đánh giá người khác đúng sai đây.

"Ăn đi."



Thi Mị gắp quả trứng trần vào bát, lại cắn một miếng bánh mì, không bàn luận thêm về việc của Cố Lệnh Thâm với Cố Cửu Âm nữa.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, Cố Cửu Âm kéo Thi Mị tới khách sạn ăn bữa tối, Thi Mị không từ chối.

"Bác Lý, chú ba đâu rồi ạ?"

"Sáng nay tam thiếu có cuộc họp, vẫn chưa về." Quản gia nói.

"Chú ba thật là, suốt ngày đều bận rộn như vậy."

Cố Cửu Âm lẩm bẩm vài câu, lôi kéo quản gia muốn lấy một chai rượu vang đỏ, chẳng bao lâu đã hơi say, buổi tối còn muốn Thi Mị ở phòng đối diện của mình.

Sắp xếp tốt cho Cố Cửu Âm, Thi Mị mới về phòng rửa mặt, nước ấm từ vòi phun chảy xuống dưới, đường cong quyến rũ của thiếu nữ ẩn hiện qua lớp cửa kính, thân thể trắng nõn mềm mại bị nước gột rửa qua một lần, hiện lên màu sắc phấn hồng.

Mái tóc dài ướt sũng dán lên da, Thi Mị gội sạch tóc, vuốt nước trên mặt, dùng khăn tắm trắng bao lấy cơ thể mình.

Từ phòng tắm đi ra, Thi Mị nhìn thấy dưới lầu có đèn xe trước chợt lóe, hình như là xe Cố Lệnh Thâm, rầm một tiếng, anh bước từ ghế lái ra, hình bóng người đàn ông trong đêm tối vừa cao lớn lại thâm trầm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái cằm kiên nghị của anh.

Thi Mị nhéo chặt ngón tay đang giữ khăn tắm, Cố Lệnh Thâm đã trở lại.

Cố Cửu Âm nói, anh ở phòng bên cạnh.

Thi Mị cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn bước chân đi, mái tóc chưa khô nhỏ giọt nước trên thảm, đôi chân thon dài trắng nõn lẳиɠ ɭơ mê người, bên dưới khăn tắm cô không mặc gì.

Cạch một tiếng, cửa phòng Cố Lệnh Thâm bị mở ra.

Thi Mị tốn một ngàn đồng baht Thái mới mua được một người đưa thẻ ra vào phòng Cố Lệnh Thâm.

Lúc Cố Lệnh Thâm đi đến cửa phòng mình, đã cảm thấy có chút không đúng, nhưng anh vẫn đặt tay lên cửa, bình tĩnh mở cửa ra.

Thi Mị đưa lưng về phía anh, tháo xuống khăn tắm bọc trên người xuống làm lộ ra xương bướm* mỹ lệ, toàn thân trắng nõn như ngọc, hoàn toàn trần trụi trước mặt người đàn ông xa lạ.

(*) Hai phần xương đối xứng sau bả vai

Cố Lệnh Thâm hoàn toàn không nghĩ tới, một cô nhóc nhìn bên ngoài ngây thơ như vậy lại có cơ thể làm người khác phải thèm thuồng, vừa thuần khiết vừa gợϊ ɖụ©.

Cái eo kia dường như một tay là có thể nắm hết, bờ mông căng tròn kiêu ngạo vểnh lên cùng eo thon tạo thành đường cong duyên dáng, giữa khe hở cất giấu cảnh xuân mê người, làm cho người ta muốn đẩy ra nhìn đến điểm cuối cùng.

Ở trong mắt Cố Lệnh Thâm, đây là một cảnh xuân tuyệt vời làm anh khó có thể rời mắt.

Cô hình như hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của anh, tiếng cắm máy sấy rất vang, duỗi tay kéo mái tóc dài lên trên vai, sấy khô tóc.

Cố Lệnh Thâm dẫm lên thảm lông không tiếng động đi qua, trong ánh mắt dường như không có nửa phần sắc dục, trên tay không biết từ khi nào đã cầm áo khoác của mình, khoác lên người cô gái.