Chương 7: Mộng tan

Không gian nổi lên từng trận lạnh lẽo, Sở Hy nheo mắt, vô thức mang theo người con gái sau lưng lùi lại.

Linh hồn không thể chạm vào Lạc Cẩn Dư nhưng lại có thể chạm vào những người khác. Lúc này linh hồn chợt nghĩ, nếu gϊếŧ người trước mắt liệu Lạc Cẩn Dư sẽ ngừng khóc sao?

Gϊếŧ chết chính mình trong quá khứ, hủy đi điều khiến thiếu nữ kia đau khổ.

Tâm trí dần trở nên nhão nhoét, linh hồn hoàn toàn mất đi khống chế phóng về phía trước. Nhưng ngay tại thời khắc sắp chạm đến những con người bằng da bằng thịt kia, không gian xung quanh Sở Hy chợt biến thành một chiếc hộp kính, có vô số lăng giác kí ức xoay chuyển xung quanh linh hồn.

Giống như muốn bức điên cô.

Linh hồn vốn đang tự do bị nhốt lại, trong cái thế giới lạnh lẽo vô tri. Đồng tử Sở Hy co rút, thông qua lăng kính nhìn thấy Lạc Cẩn Dư mệt mỏi lê bước về nhà, đôi mắt đỏ bừng vẫn còn vương nước mắt.

Sở Hy thời niên thiếu từ chối Lạc Cẩn Dư, ngay trước mắt nàng hôn Nghiên Ly, khiến cho trái tim mỏng manh ấy vỡ vụn thành từng mảnh, mà ở nơi này, trái tim vốn đã ngừng đập từ lâu của Sở Hy cũng như bị xé nát.

Thế mới biết được như nào là đau thấu tận tim gan.

Sở Hy run rẩy vươn tay, lại bị một tấm kính mỏng ngăn lại.

“Aaaaaaaa.....”

Cô giống như phát điên vậy, không ngừng dùng lực muốn đập vỡ l*иg giam, đập đến mức linh hồn cũng trở nên tê dại. Lần đầu tiên da thịt lại hình thành, sự nặng nề khiến Sở Hy đau đớn, chỉ là động tác vẫn không ngừng, tận đến khi máu thịt bê bết máu tươi vẫn tiếp tục muốn phá l*иg giam mà chui ra.

Lăng kính giống như những thước phim được quay lại chân thực đến rõ ràng, Nghiên Ly gửi file ghi âm Lạc Cẩn Dư tỏ tình Sở Hy cho gia đình nàng.

Trong đêm tối, Lạc Cẩn Dư bị đuổi ra khỏi nhà.

Một thiếu nữ mới chỉ vừa mười chín tuổi, còn chưa kịp nhìn thấy giấy báo trúng tuyển ngôi trường đại học mơ ước của mình cứ như vậy bị những định kiến xấu xa khiến nàng phải rời đi.

Cũng xác thực từ thời điểm đó, Sở Hy chưa từng gặp lại Lạc Cẩn Dư nữa.

Hai người giống như hai đường thẳng song song, tận đến khi Sở Hy nhắm mắt cũng chưa từng gặp lại.

Tận đến khi Sở Hy chết, cũng chưa lại một lần nhìn thấy được gương mặt thiếu nữ thuần khiết vô tư ấy nữa.

Ánh mắt Sở Hy như nứt ra, máu tươi trên cơ thể không ngừng theo vết thương chảy dài trên nền đất lạnh lẽo, lăng kính vỡ nát đâm vào trong da thịt, mùi máu tanh tưởi bẩn thỉu khiến l*иg giam này trở nên đáng sợ.

Nhưng Sở Hy không thoát được, mà những thước phim vẫn không ngừng tái hiện trước mắt cô giống như một liều độc dược ăn mòn sinh mệnh một người đã chết, lại khiến cô vùng vẫy giữa muôn ngàn đau khổ.

Có lẽ quá khứ ấy cũng giống như vừa rồi.

Sở Hy chợt nhớ đến một đêm mưa, Nghiên Ly giận dỗi với cô, chất vấn tình cảm Lạc Cẩn Dư dành cho cô.

Có thể khi Lạc Cẩn Dư tỏ tình với cô Nghiên Ly cũng ở đó. Bởi trong quá khứ Sở Hy còn nhớ, sau khi từ chối tình cảm của Lạc Cẩn Dư, người đến tỏ tình với cô là Nghiên Ly.

Sở Hy đồng ý với cô ấy, hai người chính thức hẹn hò rồi kéo theo muôn ngàn rắc rối đến sau này. Trong lòng chợt thoáng qua một mạt giễu cợt, Sở Hy chua xót mà cười, âm thanh vang vọng trong l*иg giam vừa thê lương vừa tuyệt vọng.

Cô hứa với Nghiên Ly sẽ xa cách Lạc Cẩn Dư.

Kết quả hai người vĩnh viễn không gặp mặt.

Trong đêm tối, gió lạnh thổi qua khiến những giọt lệ nóng hổi hóa lạnh lẽo, Lạc Cẩn Dư bơ vơ bước trên đường lớn, trong người chỉ còn đúng một chiếc ví và một chiếc điện thoại.

Nàng không còn chốn về, Lạc Cẩn Dư run rẩy bấm một dãy số quen thuộc, vô vọng chờ đợi trong đêm tối.

Mỗi một tiếng tút lại khiến kiên nhẫn cũng như hi vọng của nàng bị mài mòn.

Rốt cuộc cũng có tiếng nhấc máy, Lạc Cẩn Dư khẳn đặc giọng gọi: “Hy Hy.”

Bên kia yên lặng, hồi lâu mới vang lên một mạt cười, dịu dàng cùng ôn nhu khiến tâm can lạnh lẽo: “Lạc Cẩn Dư, đừng tìm Hy Hy nữa, hiện tại cậu ấy là của tôi rồi.”

‘Tút...Tút...Tút...’

Điện thoại trượt xuống rồi rơi trên đất, Lạc Cẩn Dư ôm lấy trái tim mình mà khóc, giữa đêm khuya vắng vẻ chỉ còn lại tiếng khóc đáng thương của một cô gái bị vất bỏ.

Đột nhiên muốn từ bỏ mọi thứ, đột nhiên muốn rời đi khỏi nơi này, thậm chí hiện tại, Lạc Cẩn Dư còn nghĩ muốn tan thành mây khói lặng lẽ dung hợp vào thế gian này.

Đôi mắt thiếu nữ ảm đạm, Lạc Cẩn Dư đứng dậy, tiếp tục hòa làm một với màn đêm thanh vắng.

Không biết đã đi bao lâu, đến khi đến được bến tàu, Lạc Cẩn Dư vô thức bước lên tàu, theo chuyến tàu cuối cùng rời khỏi quê hương của mình.

Lạc Cẩn Dư đến một thị trấn xa lạ, bởi vì không có bằng cấp, không có người thân, không có bạn bè nên cuộc sống cũng như đang chống đối lại nàng vậy.

Nàng xin được một công việc bưng bê trong một nhà hàng nhỏ, ngày ngày ngâm mình trong những dầu mỡ bẩn thỉu chợt khiến cho gương mặt tròn trĩnh cũng gầy hóp lại, đôi bàn tay thon dài từng chỉ dùng để cầm bút hiện tại lại hằn đầy vết chai sạn.

Chỉ có hai tháng, Lạc Cẩn Dư như hoàn toàn biến thành một con người khác vậy.

Mà trong không gian kín kia, Sở Hy đã sớm không còn khóc nháo nữa, trước những lăng kính sắc bén, Sở Hy chết lặng nhìn người mình yêu nhất dần dần bị hủy hoại. Máu từ vết thương trên người đã khô, nhưng máu từ trái tim lại không cách nào ngừng chảy.

Sở Hy đã sớm không còn biết trong lòng là tư vị gì nữa rồi, đau đớn, thống hổ, thậm chí là tuyệt vọng hối hận trộn lẫn khiến cô không thở được.

Lạc Cẩn Dư vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, mấy ai lại không xót cho đứa trẻ nhà mình chứ?

Đến khi gia đình tìm được Lạc Cẩn Dư, khóe môi Sở Hy rốt cuộc mới xuất hiện lại ý cười.

Cô nghĩ, Lạc Cẩn Dư nên về nhà, nàng vốn nên được sống trong muôn vàn yêu chiều, trở về dáng vẻ thiếu nữ vô ưu vô lo như những ngày tháng trước.

Nhưng đến khi hình ảnh Lạc Cẩn Dư trưởng thành xuất hiện l*иg nên bóng dáng vô tư khi xưa, trái tim Sở Hy lại kịch liệt đau đớn.

Trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng, Lạc Cẩn Dư yên lặng ôm bó hoa nhìn chiếc giường trống, khóe môi đậm màu son mím chặt, nếp nhăn ẩn theo năm tháng nhàn nhạt vướng ưu tư.

Có lẽ chỉ giống như nỗi buồn khi không kịp gặp lại một người bạn cũ.

Hoặc không.

Lạc Cẩn Dư được đưa về nhà, sau một tuần, nàng được đưa đến một trung tâm nghiên cứu lớn. Tường trắng mái tròn bao bọc lại nơi này, khiến nó trông giống như một không gian khép kín.

Người nhà nói muốn đưa nàng đến khám sức khỏe.

Nhưng khi nhìn thấy ba người đàn ông mặc áo blouse đứng trước cổng, theo bản năng khiến Lạc Cẩn Dư muốn chạy trốn.

Mà bản năng của con người vẫn luôn nhạy cảm và chính xác như vậy.

Băng qua tầng hành lang lạnh lẽo, Lạc Cẩn Dư bị ba người đàn ông đẩy vào một gian phòng giống như phòng giam, Lạc Cẩn Dư không ngừng đập cửa muốn thoát ra, sự sợ hãi khiến nàng nức nở rơi nước mắt xong đối diện với sự đáng thương của cô gái, đám người kia chỉ lạnh lùng, thậm chí là khinh thường nhìn nàng.

“Ghê tởm.”

Đây chính xác là những gì phát ra từ miệng những con người đang mặc chiếc áo blouse trắng cao quý, bọn chúng phủi tay, rồi lại phủi áo, giống như vừa rồi đã chạm phải một thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.

“Rốt cuộc là vì sao? Tại sao các người lại nhốt tôi? Ba mẹ tôi đâu?”, Lạc Cẩn Dư sợ hãi thu mình lại, run rẩy hướng những người bên ngoài song sắt hỏi.

Một kẻ trong số đó hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn quát: “Mày làm loạn cái gì? Ba mẹ mà đã không cần mày nữa rồi. Đồ đồng tính bẩn thỉu, ghê chết tao.”

Hai người đồng loạt chết lặng.

Lạc Cẩn Dư không dám tin lắc đầu, lùi lại đến khi áp chặt lưng vào tường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm những câu không phải, không thể.

Âm thanh vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Sở Hy tâm cũng rét lạnh một mảng, tứ chi bị giam giữ, cơ thể đông cứng, trong miệng vậy mà cũng chỉ có thể rêи ɾỉ những âm thanh ê a không rõ nghĩa.

Lạc Cẩn Dư bị chính những người nàng yêu nhất đẩy vào bước đường cùng, bị người thân mà nàng tin tưởng nhất đưa tới nơi đáng sợ nhất.

Bị mang đi chữa bệnh đồng tính.

Đến giờ phút này, Sở Hy mới minh bạch ánh mắt khi đó Lạc Cẩn Dư nhìn vào hư không trong căn phòng bệnh, là ánh mắt của một người đã chết.