Tình hình hiện tại khá tệ, tuy nàng có tài nghệ nấu ăn, nhưng ở vùng đất nghèo nàn, chó ăn đá gà ăn sỏi này, hầu hết người dân đều sống trong cảnh cực nhọc, khốn cùng, muốn ăn no mặc ấm cũng khó. Dù đồ ăn nàng nấu ngon đến đâu, thì cũng khó mà lấy đó làm kế sinh nhai được. Bởi phú hộ ở trấn trên không nhiều, cũng không phải hôm nào cũng mở tiệc rượu linh đình nên nếu chỉ kiếm tiền nhờ vào nghề nấu tiệc thì cả nhà chỉ có đói chết.
Lúc An Lâm Lang suy nghĩ gì đó, nhất là đang tập trung cao độ thì sắc mặt sẽ trở nên rất lãnh đạm. Đây là thói quen trong vô thức đã hình thành suốt nhiều năm của nàng. Chu Công Ngọc nhìn nàng qua một cái nồi đun nước bất giác cau mày, chầm chậm cho thêm một cây củi đốt xuống đáy nồi.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn sau bếp, ánh lửa vàng ấm áp chiếu lên nửa người hắn. Gương mặt tựa ngọc dưới ánh lửa cũng trở nên óng ánh dát vàng, ánh lửa nhảy múa trong mắt hắn, mi mắt như lông quạ rũ xuống che đi đôi mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, bình thản, thờ ơ.
Hai người cùng yên lặng, không ai làm phiền ai, thu dọn nồi cơm. Lúc này, An Lâm Lang mới sực nhớ ra: "Này đại ca, rốt cuộc thì huynh có bị sao không vậy?"
Người uống thuốc quanh năm suốt tháng, hầu hết thời gian đều ở trong phòng đông không ra ngoài nay lại lảo đảo chạy ra sân ung dung suốt ngày, nhìn cũng chẳng bị gì nghiêm trọng lắm. An Lâm Lang rất nghi ngờ liệu hắn có bị bệnh năng thật hay không?
"Khi tốt khi xấu, không nói chính xác được." Chu Công Ngọc biết rõ sự nghi ngờ của nàng, hắn cũng chẳng muốn giấu: "Khi sức khỏe tốt thì chẳng khác gì người bình thường, nhưng lúc kém đi thì có nằm bẹp ở đó nửa tháng cũng chẳng dậy nổi."
"... Đại phu có nói là bệnh gì không?" Bệnh Schrodinger? Nghe mơ hồ quá nhỉ?
"Không phải bệnh." Chu Công Ngọc chậm rãi ngẩng lên. Ngón tay thon dài nắm lấy cành cây khô. Ngón tay ấy còn trắng hơn nhiều so với tuyết rơi ngoài cửa. Hắn im lặng nhìn sâu vào mắt An Lâm Lang. Chẳng biết tại sao, nàng luôn thấy thái độ của hắn quá thẳng thừng. Hoặc cũng có thể hắn đã nhìn ra cả cái nhà này về sau còn phải trông vào An Lâm Lang nên mới nói hết chuyện của mình cho nàng nghe: "Là bị người ta hạ độc."
An Lâm Lang đã xem quá nhiều phim truyền hình, cũng hay nghe bảo người xưa thích hạ độc nhau lắm, nhưng đến lúc nghe tận tai vẫn thấy rất ảo: "Hạ độc?"
"Sao hả?" Hắn nhìn vẻ mặt khó tin của An Lâm Lang, cười như không cười: "Nàng không tin à?"
"Không, huynh nói tiếp đi."
"Vì một vài lí do đặc biệt, ta đã bị hạ độc. Nhưng chất độc ấy không khiến người ta chết ngay, cũng vì được chữa trị kịp lúc nên giờ chỉ còn lại chút độc dư trên người thôi." Vẻ mặt chàng bình thản như thể đang kể chuyện của người khác: "Nhưng độc dư cũng rất đáng sợ, nó đã tổn thương đến tận xương cốt của ta. Giờ ta cũng giống như gốc cây mục nát kia, chịu khó chăm sóc thì cũng cố sống lay lắt được."
An Lâm Lang hiểu nhưng nói cho cùng cũng là bệnh nhà giàu.
"Nàng cũng không cần phải trưng ra cái mặt khổ sở hận thù thế, ta không yếu ớt vậy đâu." Chu Công Ngọc thấy hơi buồn cười, lắc đầu nói: "Chẳng qua là bởi hôm nay phía Tây Bắc trời lạnh, cơ thể ta sẽ không chịu nổi cái lạnh mà cứng đờ cả tay chân thôi. Đợi sau này ấm lên sẽ tự khá lên thôi."
"Ừ..." An Lâm Lang gật đầu, vẻ như đã biết nên làm gì rồi. Ừ thì người này cũng chỉ có thể xem như nửa lao động thôi.