Chương 8

Cảnh tượng xảy ra vô cùng xấu hổ.

Anh ơi... à không, chú ấy im lặng hồi lâu rồi đưa tay lên sờ đầu tui.

"Nào, đừng hét lên như thế chứ," chú ấy"Em làm cho tôi cảm thấy bản thân già đi khi em hét lên như thế."

Nhưng chú rất già mà chú! Chắc phải hơn bốn mươi rồi chú ơi!

Thảo nào bạn thân muốn bóp cổ tui đến chết, nếu cậu ta mà dám ngủ với cha tui, thì tui lập tức sẽ đá cậu ta vào tường ngay.

Tui nên làm gì giờ! ! !

Chú nói: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm."

Nghĩ đến việc sớm gặp lại bạn thân, tui chỉ cảm thấy xấu hổ.

Tui không chỉ có lỗi với cậu ta, đơn giản cậu ta làm vậy là để báo thù tui thôi!

Hmm, có lẽ đây nên là sự trả thù của cậu ấy?

Chú ấy dẫn tui đi một đoạn ngắn bên ngoài phòng ăn, tui nghe thấy có người nói chuyện bên trong, một giọng là giọng của bạn tui, một giọng khác tui không quen.

Người đó dường như đang thuyết phục bạn thân một cách nghiêm túc: "Hãy nhìn chỗ khác đi."

Bạn thân: "Làm sao em có thể nhìn thấy nó! Nếu là anh, anh có thể nhìn thấy nó không!"

Người đàn ông nói: "Được rồi, cha chúng ta có quan hệ tranh chấp không dễ dàng."

"Cái gì hoàng hôn tình yêu! Chết tiệt cái này nhất định là Nửa Đêm Tình Yêu!" Bạn thân tức giận gầm lên, "Em gọi nó là mẹ! Anh còn muốn cái gì nữa!"

Ôi xấu hổ.

Twilight Love là gì, khuôn mặt và dáng người của hai mươi tuổi, có thể gọi là Twilight Love không!

Tui không muốn ăn nữa, tui muốn về nhà.

...

Người còn lại trong phòng ăn rõ ràng là anh cả của bạn thân.

Chú ấy kéo tui vào bàn, ngay lập tức người to lớn bên cạnh bạn thân lập tức đứng dậy, kéo cậu ta còn đang gục trên bàn không chịu cử động.

“Anh là Thẩm tiên sinh, xx thường xuyên nhắc đến em với anh. ” Anh ấy cười với tui, “Anh ngưỡng mộ em đã lâu rồi!”

Tui cảm thấy như thể mình đang gặp một người nào đó trong giới kinh doanh, và tui cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy tui đã lịch sự nói với anh trai cậu ấy:"Anh không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Tiểu Thần."

Anh ta gật đầu: "Từ nay về sau chúng ta là người một nhà, khách khí quá mức thật sự có chút kỳ quái."

TUI:"……"

Tại sao lại là một gia đình? !

Thực sự ban đầu tui mê ảnh vì vẻ đẹp trai chứ không phải yêu, nhưng bây giờ tui lại biết ảnh thực ra là một ông chú, tui lại càng không muốn yêu! ! !

Bạn thân ném một cái nhìn đầy sát khí từ bên cạnh.

Bữa ăn này thực sự rất xấu hổ, anh trai cậu ấy rất nhiệt tình, và bạn thân nhìn tui chằm chằm suốt, trong khi người chú mỉm cười bối rối.

Kể từ khi tui nhận ra rằng anh đẹp trai đó thực sự là một người chú, tui cảm thấy rằng tui không còn có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của ổng nữa rồi!

Sau khi ăn xong, bạn thân đột nhiên kéo tui sang một bên, nói rằng cậu ấy muốn nói chuyện với tui.

Mọi người lo lắng nhìn hai chúng tui, chắc là họ sợ cậu ấy sẽ kéo tui vào một góc, bóp cổ tui đến chết rồi phi tang xác.

Tui khá bình tĩnh, dù sao bố tôi cũng là huấn luyện viên tán thủ, đánh người khác cũng được, đánh tui cũng không sao.

Bạn thân: "Mày với bố tao..."

Tui ngắt lời cậu ta để giải thích: "Tao thực sự không biết ông ấy là cha của mày! Tao lúc đó còn tưởng ông ấy là anh trai của mày mà!"

Bạn thân im lặng một lúc và tức giận nói: "Mày vẫn có suy nghĩ đó đối với anh trai tao?!"

TUI:"……"

"Tao không quan tâm mày đang làm gì, hãy tránh xa bố tao ra." Bạn thân nói đầy ẩn ý, "Tao làm điều đó vì lợi ích của chính mày thôi."

Dựa trên kinh nghiệm xem phim truyền hình nhiều năm của tui, cốt truyện này quá quen thuộc!

Tui buột miệng: “ Bộ mày định lấy tiền xúc phạm tình yêu của chúng tao đấy hả!”.

Bạn thân: "..."

Người bạn thời thơ ấu của tui không muốn nói chuyện với tui và cho tui một cái nhìn thiểu năng.