Chương 82: Yêu chị bằng cả thế giới

Thời Sở Yêu nhìn sắc mặt Âm Mật Vi, không đoán ra được chuyện gì, nhưng nhìn sang đám người Âm Chấp gương mặt cứng đờ nhìn Âm Mật Vi, qua biểu cảm cũng mơ hồ đoán được có lẽ nàng đã thông báo chuyện gì đó gây sốc.

Thời Sở Yêu thở dài, ngồi tại vị trí phụ lái nhìn Âm Mật Vi chuyên tâm lái xe.

"Trên mặt chị dính gì à?" Âm Mật Vi chăm chú nhìn phía trước, đột nhiên nói.

Thời Sở Yêu dừng lại một chút, nói với Âm Mật Vi: "Không có gì." Gương mặt thoáng ửng đỏ, hóa ra Âm Mật Vi vẫn luôn phát hiện mình nhìn nàng.

Âm Mật Vi nghiêng đầu nhìn Thời Sở Yêu, mỉm cười: "Thật sao?"

Thời Sở Yêu gật gật, trầm mặc một lát, rốt cuộc không nhịn được nói: "Vừa rồi... Có phải chị..."

Âm Mật Vi hời hợt nói: "Đúng lúc gặp mẹ của Quý Nguyên Tu, ông ngoại cũng ở đó, tiện thể thông báo cho hai người chuyện ly hôn."

"Sở dĩ chị dứt khoát ly hôn như vậy, là vì em sao?" Thời Sở Yêu cũng cùng cũng thốt ra câu hỏi trong lòng, cảm thấy vô cùng lo lắng và bất an.

Cô sợ Âm Mật Vi nói phải, cũng sợ nàng nói không phải.

Nếu câu trả lời nào cũng có thể khiến cô sợ hãi, vậy tại sao vẫn đặt ra câu hỏi?

Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, nắm chặt tay lái, lạnh nhạt nói: "Là vì chính chị."

Thời Sở Yêu sững sờ, không nói gì.

"Nhưng chị phải cảm ơn em." Âm Mật Vi mỉm cười. "Vì em đã dạy chị, sống trong hôn nhân nhất định phải được cùng người mình yêu, chứ không phải thuận theo người khác mà tiến hành."

"Em..." Thời Sở Yêu hơi cảm động, nhưng trái tim cô lại đau xót, bởi vì Âm Mật Vi dũng cảm như vậy, thẳng thắn như vậy, cho dù người nàng yêu không phải là cô, Thời Sở Yêu cũng sẽ vì nàng mà cảm động, vì nàng mà tự hào.

"Trước kia chị cho rằng nhân sinh vốn dĩ là như vậy, tĩnh lặng như mặt hồ, nhưng chính sự xuất hiện của em đã khiến chị tìm thấy những thú vui khác trong đời." Âm Mật Vi khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, giống như đang nghĩ đến một chuyện vô cùng vui vẻ. "Những thú vui này khiến chị nhận ra mình phải suy nghĩ rõ ràng hơn, cũng khiến bản thân càng hoàn mỹ, chân thực hơn, bởi vì chị không khống chế được bản thân yêu em..."

"Em yêu chị... Vi Vi, em cũng yêu chị..." Thời Sở Yêu cảm thấy đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc khiến cô không thể kiểm soát được bản thân, Âm Mật Vi trước mắt lại càng khiến cô mất đi lý trí.

Thời Sở Yêu thuận tay tháo dây an toàn, nghiêng người đến ôm chầm lấy Âm Mật Vi. Trên người Âm Mật Vi có một hương thơm nhàn nhạt của trái cây, trải qua cả buổi tiệc tối nay, mùi hương của nàng dường như lại càng thêm mê hoặc lòng người.

Loại mê hoặc này đủ để khiến Thời Sở Yêu điên cuồng.

Ban đêm xe cộ trên đường không nhiều, Âm Mật Vi dừng xe ở một bên đường, Thời Sở Yêu vội vàng nhích lại gần, nâng đùi Âm Mật Vi lên, thoải mái di chuyển bàn tay đến những đường cong trắng nõn mềm mại nơi đùi non của nàng, để lại ấn ký của bản thân ở mỗi vị trí lồi lõm đó.

Nhiệt độ cơ thể Âm Mật Vi nhanh chóng tăng lên theo từng trận vuốt ve, giờ phút này cơ thể nàng đối với sự ve vuốt của Thời Sở Yêu càng trở nên mẫn cảm, hơi thở cô không ngừng phả vào cổ nàng, khiến nàng run rẩy như bị điện giật, từng cái mân mê của Thời Sở Yêu dường như thấm đẫm cả người nàng trong vũng nước đang ấm dần lên.

Chìm đắm trong tình cảm nồng nàn của người phụ nữ nàng yêu, Âm Mật Vi cảm thấy lý trí và sự tỉnh táo của mình trong một nốt nhạc đã không cánh mà bay.

Thời Sở Yêu đưa tay tắt đèn trong xe, trong không gian tối đen như mực chỉ còn lại tiếng vải vóc sột soạt, giây phút lớp váy cuối cùng của Âm Mật Vi được cởi ra, Thời Sở Yêu không nhịn được mà tấn công mạnh mẽ.

Âm Mật Vi đã hoàn toàn là của cô, vậy nên cô muốn trải nghiệm cảm giác chiếm hữu này thật hoàn chỉnh, cô muốn chiếm hữu Âm Mật Vi, muốn xâm phạm vào những khía cạnh nàng chưa bao giờ để lộ, cô muốn nàng trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ khi bị làm nhục, chứ không phải một mình cô đơn tịch mịch trong lãnh cung Quảng Hàn sạch sẽ kia.

Cô muốn Âm Mật Vi hiểu được cảm giác của khói lửa nhân gian, vậy nên càng dùng lực mạnh hơn.

Âm Mật Vi ôm chặt Thời Sở Yêu, bên miệng không ngừng phát ra những âm thanh chính nàng không thể tưởng tượng nổi, mặc dù khiến nàng xấu hổ đến mức trong bóng đêm cũng phải nhắm chặt mắt, nhưng Âm Mật Vi không có chút nào muốn ngăn cản Thời Sở Yêu tiếp tục.

Thời Sở Yêu không nói câu nào, Âm Mật Vi lại cảm nhận được rõ ràng tình yêu nồng đậm của cô, tình yêu này vô cùng phóng túng mà xâm nhập vào sâu trong lòng nàng, thỏa sức mà thốt lên ba chữ em yêu chị.

Đủ để khiến đại não nàng loạn ngôn, cũng đủ để Âm Mật Vi triệt để mê muội.

Giờ phút này coi như phải dâng hiến toàn bộ cơ thể cho Thời Sở Yêu, từ các tế bào nhỏ bé đến những bộ phận khác lớn hơn, nàng cũng nguyện ý.

Âm Vũ Tùy ngơ ngẩn nhìn bản nhạc trong tay, mặc dù bài hát được sản xuất chính thức từ sự đồng ý của Âm Mật Vi, nhưng điều này đồng nghĩa với việc toàn bộ quá trình chế tác sẽ có sự tham dự của Đào San Hô.

Đào San Hô đã thể hiện rõ thái độ không muốn ở chung một chỗ với Âm Vũ Tùy, thậm chí còn lấy chuyện thu hồi bản quyền ra uy hϊếp, khiến Âm Vũ Tùy đột nhiên có cảm giác về nước không phải là một quyết định sáng suốt.

Đào San Hô không hề giống trong tưởng tượng mà chịu tha thứ cho cô.

Thế nhưng Âm Mật Vi lại có vẻ không để ý chuyện này chút nào, chẳng những không gạch tên cô ra khỏi danh sách chế tác nhạc phim mà còn...

Âm Vũ Tùy nhìn thoáng qua Đào San Hô cách đó không xa đang chỉ đạo trang trí bối cảnh, thở dài, Âm Mật Vi chẳng lẽ muốn gia tăng tần suất gặp gỡ giữa cô và Đào San Hô, nhằm giảm đi địch ý của Đào San Hô sao?

Sợ rằng sẽ phản tác dụng, khiến cho sự việc càng phức tạp khó giải quyết hơn.

"Cô đang làm gì?" Âm thanh của Đào San Hô đột nhiên vang lên sau lưng Âm Vũ Tùy, nội tâm Âm Vũ Tùy đột nhiên nhảy dựng, nhanh chóng mỉm cười: "Không có gì, đang suy nghĩ..."

"Âm tiểu thư và Thời tiểu thư đang chờ bên kia, cô có muốn qua chào hỏi chút không? Tôi không có thời gian." Đào San Hô nhàn nhạt nói, trên mặt không để lộ ra bất kì biểu cảm nào.

Âm Vũ Tùy sững sờ, nhìn sang, quả nhiên thấy Âm Mật Vi cùng Thời Sở Yêu đang trò chuyện cùng vài nhân viên công tác, Âm Mật Vi khẽ mỉm cười, dường như ánh mắt đang hướng về phía cô.

Âm Vũ Tùy đang định đi qua, Thời Sở Yêu đã nhanh chân đến cạnh cô, lôi kéo cánh tay cô cười nói: "Hiếm khi thấy được dáng vẻ nghiêm túc của chị, so với mọi khi đúng là khác nhau một trời một vực."

Âm Vũ Tùy sững sờ, không biết Thời Sở Yêu lại đang bày trò gì.

Thời Sở Yêu kéo Âm Vũ Tùy về phía Đào San Hô, cười nói với Đào San Hô: "San Hô, chị có hài lòng với nhạc sĩ Âm tổng đề cử không?"

Đào San Hô ngẩng đầu nhìn Thời Sở Yêu, lại nhìn Âm Vũ Tùy, trên mặt lộ ra nụ cười mang hàm ý sâu sắc: "Hài lòng hay không không phải Âm Vũ Tùy tiểu thư vẫn bận rộn làm việc đó sao?"

Thời Sở Yêu cười nói: "Em cảm thấy bài hát Âm Vũ Tùy tiểu thư soạn ra quả là một kiệt tác, cũng đã nghe rất nhiều lần rồi, có lẽ sẽ hợp với thị hiếu âm nhạc của chị."

Đào San Hô ôn hòa nhìn Thời Sở Yêu, ánh mắt thoáng lướt qua Âm Vũ Tùy, nói: "Đó là ca khúc của cô ấy, không liên quan gì đến chị, cũng chỉ là Âm Mật Vi tiểu thư thích mà thôi."

Thời Sở Yêu liếc Âm Vũ Tùy, gương mặt Âm Vũ Tùy đầy lúng túng, bộ dạng thoải mái bay bổng mọi khi tựa như đã biến mất.

Đào San Hô cũng không muốn dây dưa với Âm Vũ Tùy lâu, nhanh chóng cáo biệt rồi lỉnh đi.

Thời Sở Yêu nhìn bóng lưng Đào San Hô: "Âm Vũ Tùy tiểu thư, cô muốn công sức của Âm Mật Vi tiểu thư đổ sông đổ biển sao?"

"Tôi hiểu ý cô, nhưng Đào San Hô..." Âm Vũ Tùy muốn nói lại thôi. "Tôi thật sự..."

Thời Sở Yêu mỉm cười: "Không cố gắng một lần làm sao biết được." Cuối cùng lại ghé vào bên tai Âm Vũ Tùy thì thầm một câu.

Lúc Thời Sở Yêu ra khỏi trường quay gặp một chiếc xe, cửa xe mở ra, một người mặc áo bành tô của quản gia cung kính bước ra, hướng mắt nhìn cô, bước qua bên đây nói: "Cô là Thời Sở Yêu tiểu thư sao, lão gia nhà tôi muốn gặp cô, mời cô lên xe."

Thời Sở Yêu bình tĩnh nói: "Tôi không biết lão gia nhà ông là ai, cũng không có thói quen lên xe người lạ, muốn gặp, vậy thì cứ gặp ở chỗ này đi."

Quản gia hơi sững sờ, quay người về phía sau, trầm mặc một lát, làm tư thế "xin chờ một chút", một lát sau, một ông già từ trên xe bước xuống.

Thời Sở Yêu giật mình, cô đã gặp người này trong buổi tiệc mấy hôm trước, là ông nội của Âm Mật Vi.

Vị trưởng bối quyền uy của Âm Gia.

Sao ông ta lại...

Âm Mật Vi có biết chuyện này không?

Chưa kịp suy nghĩ thông suốt, Âm Chấp đã đi đến trước mặt Thời Sở Yêu, thân thiện nói: "Chào cô, Thời tiểu thư."

Thời Sở Yêu chần chừ một lát, lịch sự cúi người với Âm Chấp: "Chào ngài, Âm lão gia."

Âm Chấp mỉm cười: "Cô nhận ra tôi?"

Thời Sở Yêu: "Ngài là ông nội của Âm tổng, toàn bộ công ty trên dưới ai cũng biết."

"Vậy thì tốt." Âm Chấp cười, ngừng lại một chút. "Thời tiểu thư đã biết rõ về tôi như vậy, chúng ta vào thẳng vấn đề luôn. Gần đây cô và Âm Mật Vi rất thân nhau?"

Thời Sở Yêu phỏng đoán tâm tư Âm Chấp, lại cảm thấy bản thân không hiểu lão già tóc bạc trắng trước mặt này chút nào, cũng không thể thăm dò rốt cuộc ranh giới cuối cùng trong lòng ông ta là gì.

"Tôi không hiểu ý ngài." Thời Sở Yêu bình tĩnh nói.

Âm Chấp: "Ban đầu tôi cũng không quản chuyện Âm Mật Vi kết thân bạn bè, nhưng có một quy tắc phải được tuân theo, đó chính là mức độ thân mật phải vừa phải, nếu như không biết điều mà gây ra hiểu lầm và phiền phức, tất nhiên tôi cũng sẽ không ngồi yên."

"Cái quy tắc mà ngài nhắc đến kia, đã bao giờ ngài hỏi qua ý kiến của Âm tổng chưa?" Thời Sở Yêu nói. "Âm Mật Vi tiểu thư đường đường là một người trưởng thành, có quyền quyết định cuộc sống của mình, nếu ngài cảm thấy hành vi của Âm tiểu thư là không chính đáng, vậy ngài có thể tìm cô ấy nói chuyện, sao phải tìm đến tôi?"

Sắc mặt Âm Chấp có chút lạnh lẽo, nhìn Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu tiếp tục nói: "Ngài cũng biết hôm nay ngài tìm đến tôi là chuyện không phù hợp với nguyên tắc của Âm Mật Vi tiểu thư, có lẽ cũng không hợp với nguyên tắc của chính ngài, bởi vì những việc ngài sắp làm sau đây không phải là việc có thể phơi bày ra ánh sáng, tôi nói đúng không?"

Âm Chấp không trả lời, quản gia tiến lên phía trước đưa cho Thời Sở Yêu một phong thư, nói: "Thời tiểu thư, đây là một món quà lão gia nhà tôi muốn gửi tặng cô, hi vọng cô có thể nhận."

Thời Sở Yêu không nhận, càng không thèm nhìn đến, chỉ hỏi: "Đây là gì?"

Âm Chấp khẽ mỉm cười nói: "Một hiệp ước vô cùng có lợi cho cô, nếu cô nhận nó, tôi cam đoan từ nay về sau cô tuyệt đối không cần lo sẽ không có tiền tiêu, cả địa vị trong giới giải trí của cô cũng sẽ tăng lên không ngừng."

Thời Sở Yêu nhướng lông mày: "Điều kiện là gì?"

Âm Chấp nhìn Thời Sở Yêu: "Rời khỏi công ty Anh Lan một cách tự nhiên nhất, không còn bất cứ liên hệ gì với Âm Mật Vi."

Âm Chấp vừa dứt lời, quản gia đã dúi phong thư vào tay Thời Sở Yêu.

Tờ giấy mỏng manh giờ phút này lại nặng tựa hàng nghìn cân sắt, Thời Sở Yêu trầm mặc một lát, thả lỏng để phong thư trong tay rơi xuống đất, mặt đất ướŧ áŧ vừa tan đi tuyết đã nhanh chóng nuốt chửng tờ giấy.

"Chỉ có Âm Mật Vi tiểu thư mới có thể quyết định tôi đi hay ở, trừ cô ấy, tôi sẽ không để bất cứ người nào ảnh hưởng đến mình." Thời Sở Yêu bình thản nói, cáo từ rồi quay người rời đi.

"Thời Sở Yêu tiểu thư." Âm thanh của Âm Chấp vang lên sau lưng. "Coi như bộ phim này bị dừng lại giữa chừng, cô vẫn sẽ làm như thế sao?"

Thời Sở Yêu sững sờ, quay đầu nhìn Âm Chấp.

Âm Chấp nói: "Công ty Bạch thị đã rút toàn bộ vốn đầu tư, nếu tôi đóng băng tất cả tài sản của Âm Gia, cô cảm thấy mình có thể làm được gì?"

Thời Sở Yêu thầm chửi một câu hèn hạ, nhưng cũng chỉ dừng chân, không để ý tiếp tục bước đi.

Cho dù Âm Chấp có kề dao bên cổ, cô cũng nhất định không đáp ứng ông ta bất cứ thứ gì.

Âm Mật Vi so với toàn bộ thế giới này quan trọng hơn hết thảy, làm sao cô có thể buông tay?