Chương 21: Yêu đương đổ vào
Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, cảm thấy người phụ nữ này tuy rằng ngoài miệng nói mình dị ứng với hoa hồng, sắc mặt cũng thực sự trắng như giấy, nhưng mà tinh thần Thời Sở Yêu một chút uể oải cũng không có, thậm chí ánh mắt còn biết nói chuyện, thần thái vẫn rạng rỡ như cũ.
"Âm tiểu thư, sẽ không từ xa mà chạy tới xem tôi là vì muốn chứng thực tôi đã chết hay còn sống đấy chứ?" Thời Sở Yêu dựa trên ghế sa lon, áo ngủ tơ tằm thuận theo mà trượt qua môt bên, xương quai xanh của cô trong suốt trơn bóng như ngọc thạch liền lộ ra.
Thời Sở Yêu không mở ra đèn phòng khách, làm cả phòng có chút lạnh lại tối, nhưng mà da thịt trắng nõn của Thời Sở Yêu ở trong bóng tối lại như ẩn như hiện, làm cho Âm Mật Vi nhìn có chút hoảng thần.
Âm thanh Thời Sở Yêu mang theo ý cười, nhưng lời nói được nói ra lại tuyệt không êm tai.
Tuy rằng nhà trọ của Thời Sở Yêu tổng thể đều được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, nhưng hết thảy tựa hồ cùng với bản thân Thời Sở Yêu lại không hợp nhau.
Âm Mật Vi đứng ở chỗ cách Thời Sở Yêu không xa, bình tĩnh nói: "Chị không thoải mái, tất nhiên phải tìm bác sĩ thì mới có hiệu quả."
Thời Sở Yêu nhướng nhướng mày: "Tôi không thích đến bệnh viện, tôi cũng không muốn nhìn thấy bác sĩ. Ngoại trừ những thứ này, em không nghĩ ra biện pháp nào khác để giúp tôi sao?"
Âm Mật Vi đi đến trước mặt Thời Sở Yêu, ổn định mà khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt Thời Sở Yêu hỏi: "Thời tiểu thư đừng ngại nói rõ, tôi như thế nào mới có thể giúp được chị?"
Thời Sở Yêu mỉm cười, đưa tay nói: "Điện thoại."
Âm Mật Vi không rõ nội tình, Thời Sở Yêu lại trực tiếp cầm lấy túi xách Âm Mật Vi, lấy ra điện thoại, rất nhanh tìm được một dãy số sau đó liền bắt đầu gởi nhắn tin.
"Chị muốn làm gì?" Âm Mật Vi đưa tay muốn đoạt lại.
Thời Sở Yêu giương một tay lên, né tránh Âm Mật Vi, tiếp tục trên điện thoại di động gõ chữ, chờ sau khi Âm Mật Vi giựt lại được điện thoại di động mới phát hiện, Thời Sở Yêu đã gửi một tin nhắn cho Triển Nhan.
Cô về trước đi, sau đó tôi sẽ tự mình về nhà.
"Chị..." Âm Mật Vi nhất thời không được tìm lý do chỉ trích Thời Sở Yêu, hành vi của cô ta thật sự là ngây thơ, tuy rằng Triển Nhan đợi nàng dưới lầu đã lái xe rời đi, nhưng Thời Sở Yêu chẳng lẽ không biết nàng có thể tùy thời gọi lái xe khác đến, hay là thuê xe cũng có thể đi khỏi sao?
Thật không biết trong lòng Thời Sở Yêu đang suy nghĩ cái gì, Âm Mật Vi dứt khoát ngồi xuống, thong dong mà nhìn Thời Sở Yêu.
"Chẳng qua là giúp em một chuyện nhỏ mà thôi, tôi thấy Triển Nhan của em cũng là thư kí vạn năng đấy, cần gì làm chậm trễ công tác của cô ấy?" Thời Sở Yêu âm thầm cười, Âm Mật Vi chẳng lẽ không biết biểu hiện càng ung dung, thì đối với cô mà nói lại càng có tính khiêu chiến sao.
"Cảm ơn chị vì cô ấy mà suy nghĩ, bất quá tôi cũng không biết chị làm vậy là có nguyên nhân gì?" Âm Mật Vi nói.
Thời Sở Yêu nhướng mày.
Nếu Âm Mật Vi chịu như những nữ nhân khác rất dễ dàng hoảng hốt lo sợ, hoặc là mặt mày tức giận, như vậy Thời Sở Yêu có lẽ sẽ thả Âm Mật Vi một con đường sống, thế nhưng Âm Mật Vi hết lần này tới lần khác lại đi con đường ngược lại, đây quả thực là đối với Thời Sở Yêu phủ nhận gọn gàng mà linh hoạt.
Thời Sở Yêu sao lại để cho loại tình huống này xảy ra đây.
"Nếu như không phải là vì giúp đỡ em hẹn gặp Đào San Hô, tôi làm sao sẽ bị hoa hồng hắc đến?" Thời Sở Yêu hơi nghiêng thân thể, như gần như xa nhìn Âm Mật Vi, trên mặt biểu lộ vẻ uỷ khuất, "Bây giờ không phải là em cần đến chịu trách nhiệm sao?"
"Chịu trách nhiệm như thế nào đây?" Âm Mật Vi bình tĩnh, hỏi.
Thời Sở Yêu cười cười, đứng dậy đi đến bàn dài trên ban công, tháo giày liền kéo thẳng thân thể nằm lên ghế nằm mềm mại, lúc này mới nghiêng đầu nói với Âm Mật Vi: "Giúp tôi thoa một chút thuốc, sau đó phơi nắng là được rồi."
Nói xong dùng mắt ra hiệu cho Âm Mật Vi, Âm Mật Vi nghiêng đầu, quả nhiên thấy trên khay trà bằng thủy tinh có để một hộp giống bột phấn chống nắng.
Yêu cầu của Thời Sở Yêu cũng không tính là quá phận, Âm Mật Vi cầm lấy hộp nhỏ, đi đến ngồi xuống bên cạnh Thời Sở Yêu, đang muốn hỏi Thời Sở Yêu như thế nào để mở cái này thì Thời Sở Yêu chợt đứng dậy, ưu nhã tiêu sái mà cởi bỏ cúc áo rồi.
"Chị muốn làm gì?" Âm Mật Vi thất kinh.
"Không cởi thì em làm sao bôi?" Thời Sở Yêu dịu dàng cười cười, "Em khẩn trương như vậy làm gì, tôi cũng không phải đàn ông nên sẽ không ăn em, hơn nữa, người cởϊ áσ nới thắt lưng là tôi, nhìn như thế nào cũng đều là tôi chịu thiệt."
Thời Sở Yêu nói xong liền cởi ra chỉ còn lại nội y, hạ thân chỉ còn lại váy khinh bạc như cánh sa (chất liệu bằng vải bông.
Còn kiểu dáng mọi người tự tưởng tượng nha!), ung dung mà nằm lên ghế nằm, bắp chân ưu nhã nâng lên đan chéo vào nhau.
Âm Mật Vi phát hiện móng tay Thời Sở Yêu hôm nay đã đổi sang sơn màu xanh lá.
Thời Sở Yêu da dẻ trắng nõn trơn mềm, nổi bật giữa màu xanh mới càng trở nên vô cùng mịn màng, đánh sau vào thị giác, thuận theo mà tưởng tượng đến chính là ngây thơ cùng thanh tĩnh gắn liền với nhau.
Khi Âm Mật Vi ngẩng đầu lên thì ngoài cửa sổ vừa vặn có ánh mặt trời chiếu đến, tất cả ôn nhu mềm mại mà rơi trên sống lưng bóng loáng rõ ràng của Thời Sở Yêu, đều bị choáng nhiễm lên ánh sáng màu vàng nhạt.
Những sợi tóc đang xoã tung của Thời Sở Yêu liền ở giữa màu vàng kim nhạt mà toát lên.
Thời Sở Yêu thật đúng là một mỹ nhân bại hoại, cho dù đối với người này không có cảm tình gì, thì Âm Mật Vi vẫn nhịn không được khen ngợi Thời Sở Yêu.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Thời Sở Yêu quay đầu, lấy tay chống lên huyệt thái dương, ngón tay sỏ vào trong tóc, móng tay sơn màu xanh mới ở trong sợi tóc long lanh tươi đẹp.
Âm Mật Vi lấy lại tinh thần: "Không có gì." Nói xong liền đem hộp bột chống nắng mở ra, lại lấy ra một chút bột phấn xốp ướt, chuẩn bị bôi lên vai lưng Thời Sở Yêu.
"Đợi một chút." Thời Sở Yêu một bên ngăn lại Âm Mật Vi, một bên đưa tau ra sau lưng, nhanh nhẹn cởi khuy cài nội y sau lưng, còn chưa đợi Âm Mật Vi kịp phản ứng thì Thời Sở Yêu liền từ bên cạnh cơ thể đem nội y lấy ra, ném qua một bên, cười cười giải thích, "Tôi sợ sẽ làm dơ nó."
Bởi vậy, Thời Sở Yêu ngoại trừ hạ thân có quần lụa hơi mỏng ra thì không còn gì khác nữa.
Thời Sở Yêu đột nhiên bại lộ đối với Âm Mật Vi mà nói đã kinh ngạc lại bối rối, nàng bỗng chốc đứng lên, đưa tay thì ghế đều bị nàng làm đổ sang một bên rồi.
Thời Sở Yêu tay mắt lanh lẹ, đưa tay giữ chặt cổ tay Âm Mật Vi, cười cười: "Em khẩn trương cái gì, tôi chỉ là cảm thấy như vậy thuận tiện hơn mà thôi." Dừng một chút lại nói: "Chẳng lẽ Âm tổng chưa từng gặp qua nữ diễn viên mặc rất ít quần áo sao, ví dụ như lúc quay diễn vào ngày hè."
Thời Sở Yêu sinh ý cùng thái độ đều rất thành khẩn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng mang theo vẻ ngây thơ nghi hoặc, cho dù Âm Mật Vi tuy đối với Thời Sở Yêu có thành kiến thì lúc này cũng hiểu được phản ứng đối với Thời Sở Yêu cũng quá khích rồi.
"Thật có lỗi, tôi chỉ là..." Âm Mật Vi chậm rãi mở miệng.
"Suỵt..." Thời Sở Yêu dương khóe miệng cười cười, đem ngón trỏ đặt lên môi, ngăn không cho Âm Mật Vi lên tiếng. Thuận tiện đêm một quyển tạp chí thời thượng bên cạnh cầm qua, nhàn nhã mà lật.
Âm Mật Vi ổn định lại tâm thần, cầm qua bột phấn, dùng muỗng nhỏ lấy ra, đổ lên vai Thời Sở Yêu một chút.
Thời Sở Yêu rụt lại vai, phát ra tiếng hít vào.
"Làm sao vậy?" Âm Mật Vi khó hiểu.
"Rất lạnh." Thời Sở Yêu nhỏ như tiêm trúc, như gió nhẹ thổi qua khe núi.
Âm Mật Vi dừng tay lại một chút, thấy trên da Thời Sở Yêu lộ ra phản ứng khi bị rét lạnh kí©h thí©ɧ, da thít đẹp như bạch ngọc của Thời Sở Yêu không tự chủ mà run run.
Âm Mật Vi bỗng nhiên nghĩ đến cụm từ thương hại này, thì ra trên thế giới thật sự có người đẹp đến, lại khiến cho người đồng giới cũng sẽ sinh lòng trắc ẩn.
Cho dù cô nhận tổn hại không có ý nghĩa như vậy, trong lòng ngươi vẫn sẽ không nở.
Âm Mật Vi suy nghĩ một chút, trên đem đầu ngón tay dính một chút bột phấn nghiền nát ra, đợi đến khi đầu ngón tay ấm ấm lên, Âm Mật Vi mới dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đem bột phấn lướt từ vai lên cổ Thời Sở Yêu.
Lúc độ ấm của cái kia bôi lên cùng nhiệt độ cơ thể cũng không kém bao nhiêu ấm, Thời Sở Yêu đột nhiên sững sờ, cô thật không ngờ Âm Mật Vi sẽ dùng tay giúp mình bôi thuốc.
Vốn là muốn cố ý làm khó Âm Mật Vi, nhìn Âm Mật Vi tức giận, tốt nhất có thể khí bay ra mũi là tốt nhất, có thể bộ dạng của Âm Mật Vi bây giờ thoạt nhìn chẳng những không có tức giận, ngược lại nghĩ một đường, làm một nẻo.
Thời Sở Yêu có một khắc suy nghĩ ngưng trệ như vậy, xung quanh cơ thể dường như mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ cảm giác được đầu ngón tay Âm Mật Vi đang di chuyển ở trên sống lưng, ôn nhu dễ chịu không hề lạnh lẽo, ngược lại đặc biệt tinh tế mềm nhẵn, thật giống như ngọc châu từ trong nước nóng chuyển qua, khi tiếp xúc đến da thịt là ôn nhu như vậy, tuyệt không thể tả.
"Cảm giác như thế nào đây?" Âm Mật Vi hơi cúi đầu, hỏi Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu nâng lên bắp chân sờ sờ bàn chân, thanh âm ồm ồm: "Độ ấm vừa vặn."
Âm Mật Vi cười khẽ, lại từ hộp thuốc bên trong lấy ra thuốc bột, đang muốn bôi lên người Thời Sở Yêu, thì điện thoại bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
Âm Mật Vi nhìn thoáng qua, liền nói: "Chờ một chút, là điện thoại của chồng tôi."
Âm Mật Vi nói xong muốn đứng dậy tiếp, Thời Sở Yêu chợt ngồi dậy, giữ chặt Âm Mật Vi nhỏ giọng nói: "Không cần tiếp."
"Cái gì?" Âm Mật Vi đã cầm điện thoại, nghe thấy Thời Sở Yêu nói như vậy thì có chút nghi hoặc.
Thời Sở Yêu nắm chặt cổ tay Âm Mật Vi, từ từ đứng lên đem Âm Mật Vi ấn vào góc tường, nhìn vào mắt Âm Mật Vi, vừa nhìn lướt qua khóe môi Âm Mật Vi, vừa nói: "Là điện thoại của chồng em thì em nhất định phải tiếp sao?"
"Cũng không phải nhất định phải tiếp." Âm Mật Vi khí định thần nhàn, "Thế nhưng vì cái gì không tiếp, Thời tiểu thư, chị cũng phải cho tôi một lý do mới được chứ!"
"Bởi vì đang làm chuyện xấu không thể để cho chồng em biết đấy, lý do này, có đủ hay không?" Thời Sở Yêu hạ giọng nói xong, còn chưa đợi Âm Mật Vi phản ứng, liền ôm eo đem Âm Mật Vi nằm lên ghế, trực tiếp đến hôn lên môi Âm Mật Vi đang dưới thân.
Lúc Âm Mật Vi cảm nhận được thân thể Thời Sở Yêu lộ ra thì cũng đột nhiên cảm giác được trong đầu có cái gì đó được khai phá rồi, Thời Sở Yêu tựa như một chiến sĩ đang vung vẩy lấy cờ, từ trên cao đáp xuống, cô đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mà chiếm lấy toàn bộ bình nguyên, mà vạn vật sống ở bên trong bình nguyên, đều bị khí thế của cô lung lạc, cúi đầu xưng thần.
Nụ cười của Thời Sở Yêu, ánh mắt của Thời Sở Yêu, còn có hương vị riêng thuộc về Thời Sở Yêu, đối với Âm Mật Vi mà nói đều là đẳng cấp không thể bắt bẻ, thậm chí ngay cả tóc Thời Sở Yêu tán lạc đầu vai cô cũng đều trang nhã đến cực điểm.
Mà giờ khắc này, nàng đang bị đẳng cấp nữ nhân trang nhã ấn ở lên góc tường hôn, đầu óc Âm Mật Vi có một lúc hỗn loạn như vậy, quên mất việc không thể để cho Thời Sở Yêu thực hiện được, nhưng mà sau khi lý trí khôi phục lại, Âm Mật Vi rất nhanh liền đẩy Thời Sở Yêu ra.
Không nghĩ tới Thời Sở Yêu cũng không nhụt chí, chỉ mỉm cười, đưa tay chế trụ ót Âm Mật Vi, cường ngạnh đem nàng kéo tới, lần nữa không có khoảng cách mà phủ lên môi Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi nửa người dựa lên góc tường, miễn cưỡng dùng hai đùi chống lấy thân thể mới có thể thừa nhận được sức ép mà Thời Sở Yêu mang đến, lúc cảm giác thân thể dần dần trượt xuống, Âm Mật Vi không nhịn được bắt lấy cánh tay Thời Sở Yêu, nhưng mà Thời Sở Yêu một chút cũng không thèm kéo Âm Mật Vi, ngược lại tùy ý Âm Mật Vi trượt xuống, cho đến khi không chịu nổi trọng lực mà ngồi trên sàn nhà.
Sàn gỗ để cho Âm Mật Vi có chút cảm giác an tâm, nhưng mà Thời Sở Yêu cũng không tính buông tha nàng, chen vào giữa hai chân Âm Mật Vi, đem tóc đang hỗn loạn của Âm Mật Vi hướng hai bên gẩy gẩy, thấp giọng hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
Âm Mật Vi hô hấp bắt đầu hỗn loạn, chỉ trừng mắt nhìn Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu nhìn hai gò má Âm Mật Vi dần dần đỏ, sửa sang lại tóc ở trên tường cọ đến bừa bãi lộn xộn, Âm Mật Vi đang thở gấp cùng cô gần trong gang tấc, Thời Sở Yêu đột nhiên cảm thấy một nụ hôn căn bản là không đủ.
Huống chi, hôn loại thân mật lại ôn nhu này cũng không thích hợp tồn tại ở giữa cô cùng Âm Mật Vi.
Thời Sở Yêu cho tới bây giờ cũng không muốn cùng Âm Mật Vi bảo trì thân mật, cô muốn, chẳng qua là nhiễm bẩn Âm Mật Vi cao cao tại thượng mà thôi.
Làm cho Âm Mật Vi nằm ở bên chân cô khóc thút thít.
"Điện thoại của chồng em vẫn còn vang, muốn tiếp không?" Thời Sở Yêu lườm điện thoại để ở một bên, cười yếu ớt ở bên tai Âm Mật Vi thổi khí.
Âm Mật Vi không trả lời, Thời Sở Yêu mỉm cười: "Em nói chồng em là mối tình đầu của em, nhưng tôi cảm thấy được, em tuyệt đối không hề thương anh ta."
"Với chị có quan hệ gì?" Âm Mật Vi quay đầu, nhìn cũng không nhìn Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu cũng không phiền muộn, chỉ nhẹ nhàng nắm cằm Âm Mật Vi, để cho nàng nhìn mình: "Đều là phụ nữ, tôi so với em hiểu rõ hơn cái gì là yêu, càng hiểu rõ chân chính yêu là có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy em rơi vào tình yêu do chính mình ngộ nhận, tôi sẽ thương tiếc em."
"Làm sao chị biết tôi cũng cần thương tiếc?" Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, âm thanh có chút lạnh.
"Thật sự muốn tôi nói sao?" Thời Sở Yêu thoáng nở nụ cười, nhỏ giọng mà uyển chuyển, "Môi của em giống như lần đầu hôn môi giống như chấp nhận tôi, cái này thật sự không giống phản ứng mà nữ nhân đã trải qua yêu đương sẽ có."
Gương mặt Âm Mật Vi thoáng chốc nóng bừng, đưa tay muốn đẩy Thời Sở Yêu ra, Thời Sở Yêu lại chỉ ấn chặt bắp đùi Âm Mật Vi, lại để cho vị trí của mình khảm nhập vào vị trí của Âm Mật Vi không thể động đậy.
"Lại dựa vào gần tôi thêm một chút nữa." Thời Sở Yêu kề sát vào bên mặt Âm Mật Vi, để cho khí tức của mình bao trùm ở trên má cùng cổ Âm Mật Vi, "Để tôi dạy cho em biểu hiện khi trải qua yêu đương mà nữ nhân nên có."
Thời Sở Yêu không có nói cho Âm Mật Vi biết, khi cô cúi người hôn môi Âm Mật Vi, Âm Mật Vi tuy rằng nắm lấy cánh tay của cô đều muốn đẩy cô ra, nhưng mà bờ môi lại dần dần mềm mại mà nóng lên.
Đó là biểu hiện của động tình.
Thời Sở Yêu không thể chờ đợi được muốn biết, khi Âm Mật Vi trải qua yêu đương, sẽ xinh đẹp động lòng người như thế nào...
..............
Chương này dài quá!
Mình đổi lại cách xưng hô một tí nha! Tại chưa biết ai lớn tuổi hơn nên cứ cho Yêu Yêu làm chị vậy. Vì độ mặt dày, vô sỉ với số lần được ăn nhiều hơn nên được ưu tiên chút. hehe