Chương 22: Xin Mời Không Cần Cưỡng Ép

Chương 22: Xin mời không cần cưỡng ép

Âm thanh của Thời Sở Yêu giống như một roi đánh vào thần kinh mẫn cảm nhất, từng chút từng chút, ở nơi Âm Mật Vi khó có thể chống cự liền tha hồ phóng thích hormone dò xét, đem Âm Mật Vi chặt chẽ bao bọc ở bên trong vỏ kén mà cô tạo nên, ở trong không gian kín mít mang tên Thời Sở Yêu, nhất cử nhất động, mỗi một cái nhăn mày mỗi nụ cười, mỗi lần Âm Mật Vi hô hấp, đều bị Thời Sở Yêu thật sâu giam cầm lại, mà ở trong cái không gian này, Thời Sở Yêu liền có thể vô câu vô thúc (mặc kệ tất cả), tự do rong ruổi.

Âm Mật Vi tự nhiên cũng cảm thấy được Thời Sở Yêu cường lực, nàng trong lúc hỗn loạn bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Thời Sở Yêu yêu thích phụ nữ sao?

Đối với vấn đề này, Âm Mật Vi không có đáp án.

Thời Sở Yêu vui sướиɠ đến xinh đẹp động lòng người như vậy, chiếu sáng rạng rỡ, cho dù là chỉ có hai người, Âm Mật Vi cũng được thấy được mị lực câu dẫn nam nhân trong Thời Sở Yêu, không thể nghi ngờ, chính là đi đến bất cứ nơi nào đều đạt được cảm giác toàn thắng nhất, thành tích đó càng làm Thời Sở Yêu đối với mỹ mạo của bản thân càng tự tin cùng làm càn hơn.

Nhưng mà lúc này người phụ nữ này lại đối với nàng giở trò là chuyện gì xảy ra đây?

Chẳng lẽ bí mật trong đó chính là Thời Sở Yêu đối với những tên đàn ông xoay quanh bên cạnh cô ấy lại không hề hứng thú, mà ngược lại càng ham thích đối với nữ nhân sao?

Không biết tại sao, lúc Âm Mật Vi nghĩ đến Thời Sở Yêu có khả năng yêu thích phụ nữ, trong lòng liền dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, Thời Sở Yêu hôn môi vẫn kiêu ngạo mà bá đạo như cũ, Âm Mật Vi lại cảm giác lúc mình chạm vào thân thể Thời Sở Yêu tay vậy mà lại bất giác run rẩy.

Cảm giác này giống như là, nàng đã chấp nhận sự cám dỗ của Thời Sở Yêu rồi.

Thân thể Thời Sở Yêu mềm như vậy, đẹp như vậy, Âm Mật Vi nhớ đến thân ảnh bị gió thổi của Thời Sở Yêu đứng trên du thuyền, đột nhiên nghĩ đến một tác phẩm tên là thiếu nữ trong rừng của hoạ sĩ Đông Âu mà nàng thích nhất. Mang theo sự trong trẻo mà hồn nhiên, xinh đẹp mà ưu nhã tràn đầy sưc sóng cùng mị lực, Âm Mật Vi còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh đó là trong một buổi triển lãm ở nước Pháp, nàng thán phục thiếu nữ trong tranh nhã nhặn lịch sự cùng cao quý đến kinh người, vốn có ý định mua về, nhưng tác giả cho tới bây giờ đều biểu thị không có ý nghĩ bán qua, bởi vì người trong bức tranh, là mối tình đầu của cô ta.

Đối với lời giải thích đó, Âm Mật Vi có hơi kinh ngạc, nhưng mà từ nhỏ nàng đã được giáo dục qua, mà ở trong giới thượng lưu chuyện như thế cũng không phải là mới lạ gì, Âm Mật Vi lễ phép nói lời cảm ơn với tác giả xong liền rời khỏi. Trở lại trong nước, Âm Mật Vi vẫn cảm thấy tiếc nuối, luôn nhớ đến thiếu nữ trong bức tranh kia, nhưng mà trong tập đoàn Anh Lan to như vậy, không có một nữ minh tinh nào có khí chất gió êm dịu đến trình độ đó.

Cho đến khi Âm Mật Vi nhìn thấy Thời Sở Yêu. Cái người giờ phút này đang đem nàng mạnh mẽ ấn ở góc tường hôn, bất luận là xinh đẹp hay phong cách, hay vẫn là cái khí chất thanh tịnh trong suốt kia, đều cùng cô gái mà Âm Mật Vi thấy kia giống như in, chẳng qua là tính cách làm càn kiêu ngạo của Thời Sở Yêu, là tuyệt đối không có một phần dịu dàng ôn nhu.

Nhưng mà mặc kệ Thời Sở Yêu là cỡ nào kiêu ngạo lại không nói đạo lý thế nào, Âm Mật Vi cũng không thể ngăn cản sự xinh đẹp của Sở Yêu đánh sâu vào nàng, hành động càn rỡ của Thời Sở Yêu càng khiến cho loại xinh đẹp đó càng có tính xâm lược cùng lực công kích, Âm Mật Vi như thường lệ lý trí hoàn toàn không có sức chống đỡ được loại công kích này, tựa như hồng thủy vỡ đê, mang theo hơi thở quyết đoán nhưng không thể ngăn cản từng chút từng chút mà ăn mòn lục phủ ngũ tạng nàng, cả xương cốt tứ chi đều bị hơi thở cùng ấn ký của Thời Sở Yêu thâm nhập.

Âm Mật Vi đột nhiên cảm thấy Thời Sở Yêu cực kỳ giống Hải Thần đến từ biển sâu, sau khi dùng tư thái cùng giọng hát đẹp đẽ nhất hấp dẫn người tới gần, liền không chút do dự đem họ ăn vào bụng.

"Em đang suy nghĩ cái gì?" Thời Sở Yêu cảm giác Âm Mật Vi xuất thần, lúc lướt chạm qua hai má Âm Mật Vi liền chậm rãi đảo sang mí mắt, thấp giọng hỏi. Lúc này tóc Âm Mật Vi càng thêm mất trật tự, hô hấp cũng hỗn loạn, chỉ là ánh mắt Âm Mật Vi vẫn trong suốt mà cao quý như vậy, cho dù là quần áo rách nát, cũng không che đậy được khí chất ưu nhã của Âm Mật Vi.

"Chị yêu thích phụ nữ sao?" Âm Mật Vi bỗng nhiên hỏi như vậy.

Thời Sở Yêu nhìn vào mắt Âm Mật Vi, ngoắc khóe miệng một cái nói: "Chẳng qua là hôn em thôi mà, lại khiến cho em nghĩ nhiều như vậy? Nếu như tôi làm thêm nữa, có phải em sẽ cho rằng, tôi yêu em hay không?"

Âm Mật Vi liếc nhìn Thời Sở Yêu, cố gắng giữ ổn định: "Chị không muốn trả lời, hay không dám trả lời?"

Thời Sở Yêu mỉm cười, ẩn vào quần áo Âm Mật Vi, tựa ở trên cổ nàng dán lên vành tai tựa như ngọc châu của Âm Mật Vi nhỏ giọng nói: "Đệ tử không thể đặt ra vấn đề cho lão sư a, nhưng mà lão sư có thể dạy người thế nào thì mình làm như vậy, tự mình làm mẫu." Cuối cùng, hơi đứng thẳng thân thể, ấn chặt eo Âm Mật Vi khiến nàng càng kề sát lên người mình, lại khàn giọng nói: "Em học rất tốt, điều kế tiếp tôi muốn dạy em, em cũng phải học thật tốt. Vấn đề mà em đưa ra, cần nhờ chính em giải đáp."

Thời Sở Yêu cũng thật không ngờ, vốn chỉ là muốn đem hôn Âm Mật Vi đến bừa bãi lộn xộn, nhưng mà theo tiến triển càng thâm nhập vào, cô lại càng không thu tay lại được, Âm Mật Vi cao quý ưu nhã chẳng những không sụp đổ mà ngược lại tự nhiên sinh ra một loại vẻ đẹp yêu dị khác, khi Thời Sở Yêu nghe được hương vị thiêu đốt trên người Âm Mật Vi, chỉ cảm thấy toàn bộ dây thần kinh trên cơ thể đều thức tỉnh, khắp người đều đang kêu gào muốn đi thăm dò mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào của Âm Mật Vi, cô càng thêm khát vọng càng thâm nhập vào địa phương chân thật nhất đi tìm tòi đến cùng, Âm Mật Vi có phải từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cũng cao quý ưu nhã như thế này hay không?

Thời Sở Yêu tuy rằng chưa từng chạm qua nữ nhân, mà dù sao cũng từng là người làm mưa làm gió trong ngành giải trí, mà loại chuyện tư mật này tự nhiên cũng có thể hạ bút thành văn, huống chi, cô cùng Âm Mật Vi đều là phụ nữ, mà đối với cô thân thể nữ nhân một chút bí mật cũng không có.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hứng thú, chính là cỗ thân thể mang tên Âm Mật Vi này, giờ phút này đối với cô chính là một tòa bảo tàng chôn dấu vô số bí mật, chỉ cần cô chịu dụng tâm đi đào lên, liền thắng lợi trở về.

Thời Sở Yêu tưởng tượng thấy anh đào mềm mịn ngọt ngào, mình dùng độ mạnh yếu vừa đúng khống chế nắm trong tay, Âm Mật Vi đang chống cự rất nhanh liền yếu xuống, chỉ đem đầu lệch trên vách tường, hai chân dàicũng theo chủ nhân trượt xuống mệt mỏi giãn ra, vừa lười biếng, vừa mị hoặc.

Âm Mật Vi giãy giụa căn bản là tốn công vô ích, Thời Sở Yêu nhìn ánh mắt Âm Mật Vi dần dần tan rả liền biết rõ, cô đã thu thập được bảo tàng đẹp nhất rồi.

Hai người đang dây dưa thì bị điện thoại gọi đến nhiễu loạn, khi Thời Sở Yêu nghe ra là tiếng chuông của mình thì hơi thất thần, nhiệt độ đang cao liền trong thời gian rất ngắn mà giảm xuống đến chóng mặt, Âm Mật Vi giật mình, nhanh chóng đẩy Thời Sở Yêu ra đứng sang một bên.

"Âm..." Thời Sở Yêu còn chưa nói hết tên đầy đủ, liền thấy ánh mắt lạnh lùng yên tĩnh của Âm Mật Vi, giống như mọi chuyện mơ xảy ra vừa rồi trong khoảng khắc liền tan thành mây khói.

Trong tay Thời Sở Yêu còn có chút hơi nóng thấm ướt, đó là do Âm Mật Vi lưu lại a, chẳng qua là giờ phút này Âm Mật Vi đã thoát khỏi trói buộc của, liền lập tức xa cách đứng lên.

Mặc xong quần áo sẽ không nhận thức a, không đúng, ngay cả quần áo còn chưa mặc xong liền trở mặt.

Thói quen của Âm Mật Vi thật đúng là nhiều.

Thời Sở Yêu nhếch miệng, từ từ cầm lấy điện thoại, lúc nhìn thấy dãy số thì sửng sốt một chút, dĩ nhiên là Quý Nguyên Tu.

Hắn không phải đi công tác sao, sao vào lúc này lại gọi tới.

Thời Sở Yêu không tiếp, nhưng mà sau khi chuông điện thoại vừa dứt thì có tin nhắn gửi đến đây: Anh đang ở dưới lầu năm phút nữa sẽ đến, chờ anh.

Quý Nguyên Tu đến ngay lập tức?

Thời Sở Yêu đứng lên sửa lại tóc, vừa xoay người liền thấy Âm Mật Vi đã đứng cạnh cửa ấn mật mã, khi cảm giác được Thời Sở Yêu đang nhìn mình, Âm Mật Vi dừng lại, nhìn cũng không thèm nhìn Thời Sở Yêu liền nói: "Mật mã mở cửa chị đổi rồi?"

"Em muốn đi?" Thời Sở Yêu bỗng nhiên ý thức được, giờ phút này Âm Mật Vi không đi cũng không thể lưu lại được, nếu để Âm Mật Vi nhìn thấy Quý Nguyên Tu, cô nên giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ dứt khoát thừa nhận mà nói, Âm Mật Vi, tôi là tình nhân của chồng em sao?

Không, không thể như vậy, nếu để cho Âm Mật Vi phát hiện thân phận của cô, như vậy Âm Mật Vi nhất định sẽ hận cô đến tận xương, đến lúc đó việc đến gần Âm Mật Vi căn bản chính là không thể nào.

Âm Mật Vi cho dù là sẽ không trả thù cô, nhưng cũng sẽ trốn cô rất xa.

Cô vừa mới nếm được hương vị của Âm Mật Vi, sao có thể kiếm củi ba năm dùng trong một giờ?

Mà cố tình Âm Mật Vi khăng khăng rời khỏi, chỉ nắm lấy tay cầm: "Mật mã mới là bao nhiêu?"

......................

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yêu Yêu rất đẹp, rất trang nhã, hết thảy đều phù hợp khẩu vị như vậy.

Có người phụ nữ như vậy, tự kiềm chế đã quen, luôn cảm giác mình là bách độc bất xâm, kỳ thật trong nội tâm có lỗ hổng rất lớn, lúc người có thể lắp đầy lỗ hổng trong nàng xuất hiện, nàng mới biết lỗ hổng của mình lớn đến bao nhiêu.

Xà tử thích viết tình yêu cổ tích, nhưng mà ai nói cổ tích không phải đến từ sự thật?

.............

Ta nguyền rủa Quý Nguyên Tu bất lực, bất lực, bất lực...! Mọi người đoán thử xem mật mã là gì!