Chương 4: Ăn sạch Vương Gia

Hello mọi người, mình sẽ là người ra tiếp truyện này mong mọi người ủng hộ mình ạ.

Nhậm Việt đã sớm cương cứng không chịu được, cho ngón tay vào đâm vào mấy cái rồi mới nâng côn ŧᏂịŧ tiến vào, bởi vì tiểu huyệt đã ẩm ướt nên cũng không cần dạo đầu nhiều đã có thể thuận lợi tiến vào.

[Chuyện về sau không cần ngươi xem nữa.]Nhậm Việt nghĩ đến có một sinh vật khác cũng nhìn thấy cảnh tượng này, liền cảm thấy khó chịu. Kết quả hệt thống căn bản chẳng thèm để ý đến hắn, hắn cũng tự lừa mình coi như hệ thống không tồn tại.

Lê Cảnh Minh cảm giác được Nhậm Việt đem ngón tay rút ra, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã cảm thấy có một cây gậy cứng nóng cọ cọ miệng huyệt.

“Ân… Ân…” Lê Cảnh Minh khẽ lắc đầu muốn nói không, nhưng lại chỉ phát ra âm mỏng manh, hơn nữa thân thể cậu cũng không có biện pháp cự tuyệt đối phương, mà nơi đó khi tay rời đi thì rất cơ khát muốn được lấp đầy.

Trước nay chỉ làm qua nữ nhân, chưa từng chạm qua nam nhân, bây giờ lại bị một sinh vật không biết là gì thao làm, biểu tình lãnh tĩnh của Lê Cảnh Minh đã hoàn toàn muốn sụp đổ.

Qυყ đầυ của Nhậm Việt chậm rãi chui vào hậu huyệt, huyệt khẩu gắt gao bao lấy, Lê Cảnh Minh ý thức được mình đã bị người ta cắm vào, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, nhưng rất nhanh cậu trong mắt cậu đã thay thế bằng du͙© vọиɠ.

Sao có thể? Lần đầu tiên cho dù có hạ dược cũng chắc chắn là đau đớn muốn chết … Vì saoì? Lê Cảnh Minh run rẩy: Vì sao lại cảm thấy… Thoải mái…?

Nhậm Việt thời phào nhẹ nhõm dừng ở bên trong một lát sau đó bắt đầu đυ. vào, quả nhiên là làʍ t̠ìиɦ khác hẳn với thủ da^ʍ.

Hắn dùng tay đỡ lấy hai cặp đùi trắng nõn của Lê Cảnh Minh, bắt đầu luật động, nhục huyệt bị côn ŧᏂịŧ hung hăng đâm chọc, Lê Cảnh Minh chịu không được mà thở dốc,miệng nhỏ bị Nhậm Việt bịt lại chỉ có thể phát ra vài tiếng rêи ɾỉ, nhừng vì an toàn hắn không lấy mảnh vải ra. Huống hồ hiện tại hắn đang sướиɠ muốn chết, làm gì có tâm tình quan tâm miếng vải.

Nhậm Việt không thể không cảm thán tác dụng của xuân dược này thật mạnh, giờ phút này hai tay của Lê Cảnh Minh vô lực đặt ở hai bên sườn, đùi bị banh ra hết cỡ, đối với một Vương gia có lẽ loại khuất nhục này cả đời cũng chưa từng chịu qua. Nhưng chỉ mới bị hung hăng đâm vài cái vào trong hậu huyệt, côn ŧᏂịŧ Lê Cảnh Minh đã trướng vô cùng, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng trào ra, xem ra chỉ cần hậu huyệt cũng khiến cậu lêи đỉиɦ được.

Qua một lát hâu huyệt Lê Cảnh Minh cũng đã không còn căng chặt đến mức không nhúc nhích được như ban đầu nữa, mà dần dần trở nên mềm mại, phỏng chừng là bị thoa mềm, Nhậm Việt cũng không khách khi, trực tiếp hăng hăng đâm vào rút ra, phát ra tiếng nước da^ʍ mỹ.

Trong lòng Lê Cảnh Minh vẫn luôn nghẹn một cỗ khí, nhưng thân thể lại không thể cưỡng lại được từng đợt kɧoáı ©ảʍ dâng trào trong người, côn ŧᏂịŧ đâm không theo quy luật mà chỉ thô bạo đâm vào cũng khiến hai chân cậu run rẩy trực tiếp bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà bắn lên trên người hắn. Nhậm Việt không nghĩ đến tìm còn chưa tìm được điểm G mà đối phương đã sảng thành như vậy, thầm nghĩ không biết lúc đâm vào điểm nhạy cảm có khóc không nhỉ? Đây rốt cuộc là do tác dụng của xuân dược quá mạnh hay là Hằng An Vương có thiên phú dị bẩm a……

Lê Cảnh Minh cảm thấy rất thẹn thùng thật sự không chấp nhận được việc mình bị thao đến bắn, ngay sau đó hậu huyệt lại lập tức được nhét đầy, thân thể vừa mới bắn mẫn cảm vô cùng thỉnh thoảng nhịn không được mà run lên, một tầng mồ hôi hiện lên trên da. Nhậm Việt bị hậu huyệt dâʍ đãиɠ của cậu kẹp đến tê dại, ngón tay nhéo nhẹ nên đùi cậu, đem Lê Cảnh Minh đè lên giường hung hăng thao làm.

cổ họng Lê Cảnh Minh không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ mỏng manh, kí©h thí©ɧ thú tính của Nhậm Việt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã lâu không bắn phóng toàn bộ vào tràng đạo nóng ẩm. Dường như Lê Cảnh Minh ý thức được bản thân đã bị kẻ không biết là ai này bắn vào trong, hận không thể đâm chết tên đó, nhưng thân thể suy yếu vô lức, chỉ có thể mở rộng hai chân, cảm nhận dươиɠ ѵậŧ của kẻ đó đi ra ngoài, sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền theo kẽ mông cậu hảy xuống chăn. Tư thái dâʍ đãиɠ như vậy nào giống Vương gia một phương, quả thực trời sinh so với tiểu quan hầu hạ người còn dâʍ đãиɠ hơn.

Nhậm Việt thấy cậu bị anh làm một lần dường như xuân dược trong người vẫn chưa tan hết, có xu thế càng muốn dươиɠ ѵậŧ hơn, tiến lên hạ giọng nói nhỏ bên tai cậu: “Ta lấy miếng vải trong miệng ngươi ra, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi, nhưng không được gọi người nếu không ta lập tức làm chết ngươi.”

Lê Cảnh Minh đảo mắt, đối phương giống như mang dị năng, lại không biết còn có loại thuốc bỉ ổi nào khác hay không, cậu thức thời gật đầu, đích thực không có ý gọi người.

Nhậm Việt thật cẩn thận bỏ mảnh vải ra, khẩn trương mà nhìn Lê Cảnh Minh, sợ hắn sẽ gọi người. Kết quả đối phương chỉ khụ hai tiếng, cũng không kêu to, bởi vì hai mắt nhìn xung quanh phát hiện ra không biết đây là đâu: “Ngươi là ai?”

“Ngươi không quen biết ta.” Nhậm Việt thấp giọng nói.

Xác nhận vị trí Nhậm Việt, Lê Cảnh Minh quay đầu nhìn về phía thanh âm, giận vô cùng nhưng dưới tình thế bức bách không dám phát tác: “Đến tột cùng là ai phái ngươi tới?”

“Không ai phái ta tới.”

Lê Cảnh Minh tuyệt đối không tin, tuy không biết ai muốn làm nhục mình như vậy, nhưng người này nhất định sẽ không tiếp cận cậu mà không có mục đích.

Nhậm Việt nghe giọng mang ngữ khí kìm nén tức giận của Lê Cảnh Minh, liền cương cứng.

Quả nhiên là đã lâu không có chạm vào nam nhân……

“Ta biết ngươi khẳng định không tin, nhưng ta thật sự thật sự chỉ là đơn thuần mà muốn làm ngươi mà thôi.”

“Ngươi……!” Lê Cảnh Minh bị chọc giận, thiếu chút nữa không khống chế được thanh âm, bị Nhậm Việt nhanh tay nhanh mắt bị miệng lại, ngô vài tiếng không có kết quả, chỉ có thể dùng ánh mắt âm trầm mà nhìn vị trí vừa phát ra âm thanh của Nhâm Việt.

Nhậm Việt nhìn ánh mắt hận không thể thiên đao vạn quả mình của Lê Cảnh Minh, nhịn không được có chút lo lắng, như này thì về sau phát triển thế nào đây?

Có thể thao thành yêu luôn sao?

Lê Cảnh Minh đột nhiên bị lật người dựa vào ghế, trong lòng ập đến một dự cảm không hay.

“Ân ân!”

Hai tay Nhậm Việt nâng phần dưới của Lê Cảnh Minh lên, để cậu làm thành tư thế quỳ bò, không đợi người dưới thân ổn định đã động thân đi vào.

Trong thiên hạ này trừ Hoàng đế cùng Hoàng hậu, Hằng An Vương chưa từng quỳ trước người nào khác, mà bây giờ Hằng An Vương thế nhưng lại đang quỳ ở trên giường cho người ta thao, Lê Cảnh Minh lập tức đỏ mắt, nhưng cũ chỉ có thể ở trong lòng đem người phái sau lăng trì 180 kiểu, thân thể vẫn thuận theo từng cú nhấp của hắn.

Hậu huyệt bất mãn không được ăn no, khi thịt tiến vào vào liền lập tức mυ"ŧ chặt lấy, phảng phất như nói Nhậm Việt hãy tiến sâu vào. Nhậm Việt cũng không ngại ngùng, đâm nút cán vào trong hậu huyệt, cả gậy thịt đều hoàn toàn chôn ở bên trong, thân thể Lê Cảnh Minh run lên, phía trước chịu kí©h thí©ɧ mà dựng thẳng lên.

Rõ ràng là tư thế tràn ngập khuất nhục, nhưng thân thể cậu lại so với lần trước còn sướиɠ hơn.

Chỉ nghe âm thanh trầm thấp của Nhậm Việt ở phía sau vang lên: “Không nghĩ tới điểm G lại nằm ở trong đay, khó tách vừa rồi không đâm đến.”

Lê Cảnh Minh chỉ cảm thấy trong nháy mắt đại não trống rỗng, âm mưu cái gì, ngôi vị hoàng đế cái gì, thê thϊếp cái gì…… Tất cả đều biến mất, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ từ phía sau truyền đến, như trận đại hồng thủy cuốn cậu đi. Nếu không có miếng vải bịt miệng, phỏng chừng lúc này cậu đã nhịn không được mà lãng kêu.

Bởi vì sau khi tiến vào nơi đặc biệt Nhậm Việt lúc này mới buông tay ra dùng hết lực thao người dưới thân, dù sao cũng tìm được điểm G, làm thế nào thì Lê Cảnh Minh cũng đều sảng hết.

Côn ŧᏂịŧ lại một lần vừa bị huyệt thịt co rút, đặc biệt là khi thao đến nơi đó, hậu huyệt sẽ nhịn không được mà hung hăng co rút, kẹp chặt đến mức Nhậm Việt theieus chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng. Vì vậy Nhậm Việt thay đổi phương pháp, đổi thành chín nông một sâu. Mặt Lê Cảnh Minh dán chặt vào chăn bông, không bị cụng đầu vào đầu giường cũng không bị làm sao hết, bị thao đến điểm G rồi lại bị loại phương pháp này giày vò hậu huyệt ngứa đến không chịu được. Tia lý trí cuối cùng trong đầu cậu cố gắng ngăn cậu lại, nhưng vì bị xuân dược khống chế thân thể rất nhanh đã không chịu nổi.

Nhậm Việt nhìn Lê Cảnh Minh vô thức cong người đón nhận côn ŧᏂịŧ, cười cười.

Tuy đa phần là nhờ công lao của xuân dược, nhưng nhìn một nam nhân bị mình thao đến mức phải chủ động hướng mình cầu đυ., vẫn rất có cảm giác thành tựu.

Nhậm Việt không để ý tới Lê Cảnh Minh động tác nữa, lại tiếp tục không nhanh không chậm mà đâm vào, cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ được bao phủ bởi một lớp nước da^ʍ trong suốt, hậu huyệt Lê Cảnh minh bị căng đến cực điểm, bên trong miệng huyệt nộ ra một mảng thịt huyệt đỏ hồng, trông vô cùng sắc tình.

Bị đùa giỡn lâu như vậy, Lê Cảnh Minh nức nở vài tiếng, giờ phút này trong đầu cậu trốn tránh không muốn thừa nhận với chính mình, đây không phải là do thân thể cậu dâʍ đãиɠ, mà tất cả là do xuân dược, cảm giác khát vọng mãnh liệt muốn bị côn ŧᏂịŧ đâm vào vừa rồi đều do xuân dược gây ra.

“Lần đầu tiên đâm vào điểm G đã biến thành như vậy…… Phỏng chừng về sau những nữ nhân trong hậu viện đó đều không thỏa mãn được ngươi.” Nhậm Việt cúi người nhẹ giọng nói, sau đó liền theo mong muốn của Lê Cảnh Minh bắt đầu mãnh liệt đâm rút, nhiều lần đâm vào bên trong giống như có như không đâm vào điểm G, làm Lê Cảnh Minh cả người run rẩy.

Không được……

Lê Cảnh Minh chân run đến không ra gì, nếu không phải được Nhậm Việt giữ thì cả người đã dán chặt trên giường, kɧoáı ©ảʍ to lớn tập trung ở một chỗ. Mãi cho đến khi Nhậm Việt bắn ra, thì Lê Cảnh Minh đã hoàn toàn xụi lơ nằm xuống, trong đầu trống rỗng, thở dốc.

Nhậm Việt tùy tay dùng chăn lau sạch nước da^ʍ trên dươиɠ ѵậŧ mình, mặc quần áo vào. Vốn nghĩ sẽ giúp Lê Cảnh Minh tắm rửa một chút, nhưng nhìn thời gian không còn nhiều, vì an toàn chỉ có thể đành đi trước.

“Thật sự không phải là ta muốn ăn xong liền chạy, lần này là không có thời gian, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho ngươi.” Nhậm Việt bất đắc dĩ mà nhìn Hằng An Vương đang đang tận hưởng cao trào trên giường, toàn thân đều là những dấu vết cho thấy vừa có một trận làʍ t̠ìиɦ vừa qua, nhìn qua khiến hắn cảm thấy áy náy vô cùng.

[ đừng nhiều lời, hiện tại là thời cơ tốt, chờ lát nữa có người đến đây tuần tra thì sẽ muộn mất. ]

Hệ thống rốt cuộc cũng lên tiếng, Nhậm Việt vừa rồi ân ái có chút quên mất sự tồn tại của nó.

Nhậm Việt rón ra rón rén mở cửa bên hông phòng, xoay người khép cửa lại.

Hiện tại đích thực là thời cơ tốt để chạy trốn, trên đường không đυ.ng phải ai, Nhậm Việt trở về phòng ngủ chung vô cùng thuận lợi.

Cũng không biết ngày mai Vương phủ sẽ xuất hiện một trận sóng gió.