Chương 15

Khi bụng của Ba Tể reo lên đến lần thứ ba, Tạ Diệc Thư cuối cùng cũng bưng mâm bước từ trong bếp ra.

"Mẫu... Cha!" Ba Tể reo lên, nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Tạ Diệc Thư, đi theo y như một cái đuôi nhỏ: "Thơm quá!!"

Ba Tể khoa trương hít hít cái mũi nhỏ, khen ngợi: "Cha thật lợi hại!"

Tạ - Thất bại mấy lần - Diệc Thư đỏ bừng cả mặt.

Y nhận ra Cố Diên Chi cũng đang nhìn mình, vội vàng đỏ mặt giải thích: “Đã lâu không làm bánh, hơi lạ lẫm.”

Thực ra là lần đầu làm, không có kinh nghiệm.

Nhưng nếu y nói thật, người thận trọng như Cố Diên Chi chắc chắn sẽ không cho Ba Tể ăn đĩa bánh mầm cây sinh như vật thí nghiệm này.

Bản thân Tạ Diệc Thư cũng hơi lo. Sau khi bánh mầm cây sinh vừa hấp xong, việc đầu tiên y làm là yêu cầu 001 kiểm tra nhiều lần để xác nhận rằng nó an toàn và không có độc, sau đó y còn tự mình ăn thử một miếng.

Sau khi chắc chắn nó an toàn, không có độc, không có mùi vị lạ, Tạ Diệc Thư mới bê đĩa bánh ra

Tốn kha khá thời gian.

Tạ Diệc Thư đặt chiếc đĩa sứ trắng lên bàn gỗ, có chút xấu hổ nói: “Để hai người đợi lâu rồi.”

Trên bàn gỗ đã bày sẵn hai món chay một món mặn, ba bát cơm một bát canh, Cố Diên Chi cho người đến căn bếp nhỏ ở sân đối diện chuẩn bị rồi mang tới.

Y chiếm gian bếp bên này lâu quá. Nếu Cố Diên Chi không về sớm, nếu không phải trên Liêu Vân Phong còn có nhiều căn bếp khác thì tối nay hắn và Ba Tể phải lấp bụng bằng bánh mầm cây sinh rồi.

Tạ Diệc Thư đưa tay chạm vào bát cơm, thành bát đã nguội, canh cũng không còn bốc khói nữa, chắc hẳn đã để trên bàn được một lúc rồi.

Tất cả chỉ vì chờ y.

Tạ Diệc Thư áy náy hỏi Ba Tể: "Chờ lâu như vậy, Ba Tể có đói không?"

“Con không đói.” Ba - bụng biểu tình ba lần - Tể hiểu chuyện trả lời.

"Lúc chờ con không đói chút nào, nhưng bây giờ con đói rồi, siêu đói!" Ba Tể vui vẻ sờ bụng: "Ở đây trống rỗng, Ba Tể có thể ăn hết đĩa điểm tâm này."

Vừa nói, cậu bé vừa cầm một miếng bánh mầm cây sinh đưa lên miệng rồi cắn một miếng lớn.

Đôi mắt của Ba Tể mở lớn.

Điểm tâm mẫu thân làm mềm mềm dẻo dẻo, man mát, ăn cực kì ngon!

Hai má Ba Tể phình lên, giống như một chú chuột hamster nhỏ. Cậu bé nhanh chóng nhai điểm tâm trong miệng, nhai rồi nuốt, rồi lại cắn một miếng lớn nữa.

“Ăn từ từ đi, trong bếp còn nhiều.” Tạ Diệc Thư nhìn đôi má phồng lên của Bá Tể, đáng yêu đến mức lòng y mềm nhũn.

Y lấy đũa gắp miếng bánh nữa vào bát Ba Tể, suy nghĩ một lúc rồi đẩy đĩa sứ trắng về phía Cố Diên Chi, khách sáo nói: "Cố sư huynh, ngươi cũng nếm thử đi."

Cố Diên Chi vẫn im lặng, nhưng Tạ Diệc Thư từ khi bước ra khỏi bếp đã chú ý tới hắn.

Năm năm không để lại dấu vết gì trên gương mặt Cố Diên Chi. Bây giờ Cố Diên Chi trở lại học viện Nam Khê, chắc chắn vẫn sẽ được vô vố sư tỷ sư muội mê mẩn. Nhưng cũng không hẳn là không có gì thay đổi.

Năm tháng đi qua vẫn lắng đọng lại trên người Cố Diên Chi, hắn trở nên trầm ổn, thu liễm không ít.

Không giống y.

Kinh nghiệm, khí chất của y vẫn giống như hồi mới tốt nghiệp.

Tạ Diệc Thư có chút ghen tị nhìn Cố Diên Chi. Y không biết rằng khi y đang nhìn hắn, Cố Diên Chi cũng đang lặng lẽ nhìn y.

Hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tạ Diệc Thư.

Sau khi tốt nghiệp học viện Nam Khê, hắn đã tham dự vài buổi tụ họp ở trường. Trong bữa tiệc, hắn gặp lại vị sư huynh cũ của Tạ Diệc Thư. Từ miệng Trương sư huynh, hắn cũng hiểu một phần con người Tạ Diệc Thư.

Cần cù chăm chỉ, khiêm tốn hiền lành.

Là vị sư huynh rất nổi tiếng với các sư muội, không ít sư muội có hảo cảm với y.

Nếu không phải vì sự việc ngoài ý muốn năm đó, Tạ Diệc Thư có lẽ đã được tông môn thế gia coi trọng, dưới sự chỉ điểm của trưởng lão dần dần thăng tu vi, gặp được người mình thực sự thích, cùng hắn/nàng kết đạo lữ, trở thành một gia đình hạnh phúc, có một đứa con dễ thương như Ba Tể.

Nhưng tiền đồ tốt đẹp ấy lại bị hắn phá hỏng.

Tạ Diệc Thư có thể không thích hắn chút nào, thậm chí có thể cực kì hận hắn.

Dù mọi chuyện xảy ra khi đó chỉ là tai nạn nhưng Cố Diên Chi biết mình cũng có lỗi.

Trước khi Tạ Diệc Thư ăn phải quả hồng tử, Cố Diên Chi đã tỉnh táo trong giây lát. Nếu lúc đó hắn kiên trì đào thải độc tố của cây hương thảo thì hắn sẽ thực sự hoàn toàn khôi phục thần trí.

Hắn có thể sẽ ngăn cản được việc Tạ Diệc Thư ăn quả hồng tử hoặc hắn có thể tìm cách khác để giúp Tạ Diệc Thư giải tỏa sau khi y vô tình ăn phải nó. Mà không phải song tu, thứ gián tiếp dẫn đến việc y tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Cố Diên Chi đã không kiên trì đến vậy.

Hắn mặc kệ bản thân trầm luân trong ảo cảnh, mặc kệ phấn độc cây hương thảo, mặc kệ bản thân xảy ra quan hệ với Tạ Diệc Thư…