Chương 1

Liêu Vân Phong, bên trong túp lều nhỏ bên sườn núi.

Một thanh niên ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường. Hiện tại đang là giờ Thân, mặt trời màu đỏ cam treo trên bầu trời như lòng đỏ trứng muối đầy dầu.

Ánh hoàng hôn ấm áp xuyên qua khung cửa sổ giấy, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của y một lớp ánh sáng nhạt.

Giây tiếp theo, lông mi của chàng trai khẽ run lên.

Tạ Diệc Thư mở mắt ra nhìn đồ đạc trong phòng, cảm thấy mê mang không biết hôm nay là ngày nào.

Nhớ lại trước khi hôn mê, đang tham gia kỳ thi tốt nghiệp tại học viện Nam Khê. Kỳ thi cuối cùng được tổ chức ba năm một lần và chỉ những học sinh đã đạt đến Luyện khí cấp năm mới có thể tham gia.

Nếu vượt qua kỳ thi, y sẽ nhận được giấy tốt nghiệp của học viện Nam Khê. Nếu thất bại, y có thể sẽ phải ở lại học viện tiếp tục tu luyện, hoặc có thể tự lực cánh sinh rời khỏi học viện để kiếm sống.

Điều này cũng dẫn đến sự phân bổ độ tuổi của các thí sinh tham gia cuộc thi rất lớn, từ thanh thiếu niên mười mấy tuổi đến những người trung niên đã bước qua tuổi 40, mọi lứa tuổi đều có thí sinh tham gia.

Tạ Diệc Thư được phân vào cùng nhóm với một thanh niên họ Cố, chàng trai này lớn hơn y một tuổi và có vẻ khá nổi tiếng ở học viện Nam Khê. Cả hai đều nhận được đề thi là tìm cỏ thân mập ở bí cảnh Thái Hư.

Cỏ thân mập sinh sống gần khu vực có nước, y và Cố sư huynh tìm được cỏ thân mập ở gần con suối, nhưng vô tình hít phải phấn hoa hương thảo.

Vốn dĩ cây hương thảo thường mọc trên các vách đá dựng đứng, cả hai đều không ngờ sẽ gặp phải nó ở đây, nên cứ vậy hít phải.

Tạ Diệc Thư không thể nhớ nổi tiếp theo xảy ra chuyện gì.

Phấn hoa hương thảo có độc, có thể khiến con người đắm chìm trong ảo giác, không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo. May mắn là tác dụng của hương thảo sẽ dần dần mất đi. Khoảng thời gian cần thiết để tiêu tan phụ thuộc vào độ tuổi của cây và lượng phấn hoa hít vào.

Có thể y đã hít phải quá nhiều phấn hoa.

Tạ Diệc Thư mơ hồ nhớ ra mình đã hôn mê rất lâu, lâu đến mức tưởng chừng cả đời sẽ chìm trong cơn mê. Mãi cho đến khi y vấp ngã khỏi vách đá, ảnh hưởng của cây hương thảo mới hết, sau đó y mới dần dần tỉnh dậy.

Không nghĩ tới còn có thể nhặt về một mạng.

Tạ Diệc Thư chống tay lên giường ngồi dậy vặn người, nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy chút khó chịu nào.

Tạ Diệc Thư dựa vào gối đầu, ngắm nghía tay mình.

Bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng trẻo thon dài, không có chút dấu vết nào như vết xước nhỏ do rơi khỏi vách đá hoặc bị thương bởi cành cây, lá cây và đá cứa vào.

Có lẽ y đã hôn mê trong một thời gian rất lâu, lâu đến nỗi ngay cả những vết thương do rơi khỏi vách đá cũng đã lành lại.

Tạ Diệc Thư nhìn lòng bàn tay mình, hơi nhíu mày. Y thực sự đã bất tỉnh trong một thời gian dài. Đến mức những vết chai mỏng do luyện tập để lại trên đầu ngón tay đã biến mất.

Vết chai mỏng cũng biến mất không dấu vết, vậy cuối cùng y đã hôn mê bao nhiêu năm?

Tạ Diệc Thư hoảng hốt. Y đang tham gia thi tốt nghiệp thì tai nạn ngoài ý muốn. Nếu ở kỳ thi xảy ra sai sót thì rất nhiên không thể tốt nghiệp. Y đã hôn mê lâu như vậy, không biết học viện Nam Khê còn giữ tư cách học sinh của mình không?