Nó sốt ruột nói: “Ở trong truyện gốc, đêm đầu tiên, Diệp Thu Ninh bị tra tấn đến mức chết đi sống lại, giữa trưa ngày hôm sau mới có thể xuống giường, tra công Đường Tư không chỉ không để cho cậu tắm rửa, mà còn bởi vì trên người cậu đầy dấu vết nên tâm sinh ra ghen ghét, đuổi cậu ra ngoài. Biệt thự của tra công ở ngoại thành, Diệp Thu Ninh gọi không được xe, chỉ có thể khập khiễng đi đến nơi có trạm xe buýt, vất vả mãi mới lên được xe, tra công lại điện thoại tới, yêu cầu Diệp Thu Ninh cùng với hắn ta tham dự tiệc rượu vào buổi tối, cũng chính ở tiệc rượu này, Diệp Thu Ninh đυ.ng phải tên xấu xa Dật Minh.”
“Nếu ký chủ không đưa Diệp Thu Ninh trở về, cậu ấy sẽ bị Đường Tư lừa đi tới tiệc rượu, tiện đà rơi vào tay Dật Minh.”
Ở trong truyện gốc, Dật Minh là đối thủ trong làm ăn của Đường Tư, khắp nơi cùng Đường Tư đối nghịch, làm Đường Tư ăn không ít quả đắng.
Vì để xử lý đối thủ này, Đường Tư đưa Diệp Thu Ninh tới trước mặt Dật Minh, nói Diệp Thu Ninh là chính bạn trai của mình. Vốn dĩ Dật Minh đối với nam nhân không có hứng thú, nhưng sau khi hắn ta biết được Diệp Thu Ninh là bạn trai của Đường Tư, hắn ta liền bắt đầu đối Diệp Thu Ninh sinh ra hứng thú rất lớn.
Dật Minh vốn xuất thân từ gia đình hào môn tại thành phố Vân Giang, hắn ta chỉ có hai sở thích, một là cùng Đường Tư tranh đoạt đồ vật, hai là đạt được kɧoáı ©ảʍ thông qua việc đánh người khác.
Sau khi Diệp Thu Ninh rơi vào tay hắn ta, bị đánh đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng, mỗi ngày hơi thở thoi thóp, chờ đợi Đường Tư tới cứu cậu.
Mà Đường Tư lại thu thập tất cả chứng cứ Dật Minh ngược đãi Diệp Thu Ninh, sau đó lại đem chứng cứ tới nhà họ Dật, lợi dụng chứng cứ giành ích lợi cho chính mình, sau đó mới đem Diệp Thu Ninh trở về.
Nghe được tên Dật Minh, Giang Thầm trầm mặc, kỳ thật anh nghĩ không ra, vì cái gì ở thế giới này Diệp Thu Ninh sẽ thảm như vậy?
Bản thân là cô nhi, cha mẹ đều chết hết, bị đá tới đá lui khi sống cùng với thân thích, trải qua bao nhiêu vất vả mới thi đậu trường đại học yêu thích, lại gặp phải tra công Đường Tư.
Bị lừa, bị lợi dụng, bị tra, tuy rằng kết truyện là HE, nhưng tâm Diệp Thu Ninh cũng đã vỡ nát.
Giang Thầm còn nhớ rõ một chương trong phần phiên ngoại, một đêm nọ Đường Tư vẫn chưa về, di động Diệp Thu Ninh nhận được ảnh chụp Đường Tư say khướt nằm trên giường khách sạn, cậu bình tĩnh mà đem ảnh chụp xóa đi, rồi xoay người cho con của Đường Tư uống sữa.
Giang Thầm không nhìn ra trong phiên ngoại Diệp Thu Ninh đối Đường Tư còn tình yêu hay không, cái kiểu nản lòng thoái chí giống một loại bệnh, dây dây dưa dưa nhiều năm như vậy, thể xác và tinh thần của cậu đều mệt mỏi, chỉ nghĩ tới an yên sinh sống qua ngày.
“Tôi đưa cậu ta trở về, cậu ta sẽ không nhận được điện thoại của Đường Tư, sau đó sẽ không theo Đường Tư đi tới tiệc rượu sao?”
Diệp Thu Ninh tín nhiệm Đường Tư, so với bản thân thì còn tín nhiệm hắn ta hơn, trong truyện không có viết vì cái gì Diệp Thu Ninh lại tín nhiệm Đường Tư tới như vậy, chỉ dùng một câu “Ân cứu mạng” liền viết ra cốt truyện không hợp với lẽ thường.
Âm thanh máy móc âm trầm trở nên phức tạp lên: “Ít nhất thì đã từng có người nghĩ tới muốn cứu cậu ấy.”
Giang Thầm quay xe lại, quay lại theo hướng đường cũ.
Thời điểm anh đọc truyện đã suy nghĩ tới một vấn đề, nếu Diệp Thu Ninh biết chính mình về sau sẽ thảm như vậy, liệu rằng cậu ấy còn nghĩa vô phản cố* đối với Đường Tư không?
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước
Diệp Thu Ninh ở ven đường đợi một tiếng, đến một chiếc xe cũng không có, cậu giật giật tê mỏi chân, đang muốn đứng lên, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở trước mặt cậu.
Xe thể thao màu đỏ?
Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ quen thuộc, chủ nhân gương mặt này mang vẻ mặt lãnh đạm nhìn qua cậu.
“Giang, Giang thiếu?”
Thân thể Diệp Thu Ninh có chút co rúm lại, Giang thiếu dừng xe trước mặt cậu, là muốn tính sổ với cậu chuyện đêm qua sao?
Giang Thầm nhìn vai chính ngốc nghếch đáng thương hề hề, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giống như rất sợ hãi khi nhìn thấy anh.
“Cậu ở chỗ này làm cái gì?”
Diệp Thu Ninh: “Chờ, chờ xe.”
“Ở chỗ này sẽ không gọi được xe.”
Diệp Thu Ninh sợ hãi nói: “Em, em không biết.”
Giang Thầm thu hồi tầm mắt: “Lên xe, tôi đưa cậu trở về.”
Diệp Thu Ninh vội vã lắc đầu: “Không thể phiền toái Giang thiếu được, gần đây có trạm xe buýt, em ngồi xe buýt trở về là được rồi.”
“Lên xe.”
Diệp Thu Ninh nghe ra giọng nói Giang Thầm có chút không kiên nhẫn, cậu cắn cắn môi, mở cửa xe ghế phụ ra, thật cẩn thận ngồi vào.
Nhiệt độ trong xe và bên ngoài bất đồng, có chút lạnh.
Diệp Thu Ninh khẩn trương ngồi bên cạnh Giang Thầm, Giang Thầm hỏi cậu: “Nhà cậu ở đâu?”
Diệp Thu Ninh: “Phía Tây nội thành.”
Giang Thầm khởi động xe, đồng thời mở miệng lạnh lùng nói: “Thắt kỹ dây an toàn.”
Diệp Thu Ninh vội vàng thắt dây an toàn, cậu cúi đầu xuống, cả đoạn đường đi không dám nói lời nào, sợ Giang thiếu nhắc tới chuyện tối hôm qua.