Nhìn kỹ lại thì Đường Tư lớn lên mang dáng vẻ điềm đạm trong sáng lại nhẹ nhàng, thoạt nhìn qua chính là loại người ôn tồn lễ độ, đặc biệt lúc đeo mắt kính, trên người là dáng vẻ thành thục thận trọng, có thể khiến người ta tin cậy.
Diệp Thu Ninh có thể bị anh ta lừa đến mức xoay vòng vòng không lối thoát, cũng không có gì là lạ.
Nhưng tên cặn bã này có tà tâm lại không có gan, thích Giang Thầm đã nhiều năm, lại không dám thổ lộ, đến một chút ít cảm tình cũng không dám để lộ.
Không phải sợ tỏ tình thất bại bị Giang Thầm chán ghét, mà là sợ một khi tình cảm của hắn ta bị vỡ lở sẽ bị nhà họ Giang biết được, ở Kinh thị sẽ chẳng còn chỗ cho hắn ta kiếm ăn.
Lý do hắn ta nói Diệp Thu Ninh phải bò lên giường của Giang Thầm cũng là giả, sở dĩ hắn ta tặng Diệp Thu Ninh cho Giang Thầm chính là muốn xem thử thái độ của Giang Thầm, là muốn nhìn xem Giang Thầm có thể hay không tiếp nhận nam nhân.
Nếu Giang Thầm có thể tiếp nhận nam nhân, thì người tiếp theo bò lên giường Giang Thầm chính là Đường Tư.
Hắn ta đã ẩn nhẫn nhiều năm, vốn định để bản thân lớn mạnh có đủ lợi thế sẽ biểu lộ tâm ý với Giang Thầm, nhưng lại biết được tin tức lần này Giang Thầm về nước có khả năng sẽ liên hôn, hắn ta đã chờ, đã nhẫn nhịn không nổi nữa rồi.
Theo như trong truyện, Giang Thầm là người trong lòng của Đường Tư, đáng tiếc chính là Giang Thầm không thích kiểu nam nhân như Đường Tư, mà anh chính là thích kiểu thiếu niên thuần khiết thiên chân xinh đẹp như Diệp Thu Ninh.
Đường Tư đối với Giang Thầm có thể nói là yêu đến khắc cốt ghi tâm, cho dù không chiếm được thì vĩnh viễn vẫn không từ bỏ, hoặc có thể nói là trong xương cốt, cốt cách mệnh tiện, mặc kệ Giang Thầm tìm hiểu bao nhiêu nam hài xinh đẹp, Đường Tư vẫn vĩnh viễn ở phía sau chờ Giang Thầm, giống như một kẻ si tình vậy.
Theo như kết cục trong truyện, sở dĩ Đường Tư có thể buông bỏ Giang Thầm mà lựa chọn Diệp Thu Ninh, không phải bởi vì hắn ta cùng Diệp Thu Ninh có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, mà là Giang Thầm nghe theo sự sắp xếp trong nhà, cùng liên hôn với đối tượng kết hôn.
Giang Thầm lãnh đạm gật đầu, nhìn về phía Minh Dục, Minh Dục cũng đứng lên theo, anh cười nói: “Bữa sáng đã xong rồi, lại ăn đi?”
“Những người khác đâu?”
“Đêm qua đã trở về rồi, hôm nay bọn họ đi làm, không nghỉ làm được.”
Muốn tiếp quản công ty nhà mình, không ăn chút khổ cực sao mà được.
Giang Thầm nói: “Tôi không đói bụng, sẽ không ăn. Tôi đi về trước đây.”
Minh Dục không hề ngạc nhiên với chuyện này, Giang Thầm chính là như vậy, lãnh đạm là tính cách của anh rồi, tối hôm qua nếu không phải Đường Tư kiên trì, bữa tiệc tiếp đón này có thể diễn ra được hay không còn không biết được.
“Được rồi, có chuyện gì thì điện thoại liên hệ sau.”
Giang Thầm xoay người rời đi, Đường Tư liền đuổi theo, rồi lại không dám nói lời nào.
Giang Thầm căn cứ theo trong truyện miêu tả, tìm được xe của “Giang Thầm”, mở cửa xe rồi ngồi vào.
“A Thầm!”
Đường Tư muốn nói chuyện, Giang Thầm đánh gãy lời cậu ta muốn nói: “Chuyện tối hôm qua, tôi không muốn có lần sau.”
“Xin lỗi, A Thầm…”
Giang Thầm không cho cậu ta có cơ hội nói chuyện, khởi động xe rồi đánh tay lái rời đi.
Lái xe đi được một đoạn, một thân ảnh lẻ loi ngồi xổm ven đường xuất hiện trong tầm mắt Giang Thầm.
Áo sơmi Màu trắng, quần dài màu đen, còn ôm cái túi vải nhàu nát, giống như là bị người ta vứt bỏ, ngồi xổm ven đường mãi không nhúc nhích.
Vai chính ngốc nghếch như thế nào lại ở chỗ này?
Giang Thầm làm lơ thân ảnh lẻ loi kia, trực tiếp lái xe đi qua.
Anh hiện tại chỉ muốn biết chính xác vì cái gì mà bản thân mình lại ở trong truyện, căn bản không nghĩ tới sẽ cùng vai chính ngốc nghếch phát sinh quan hệ gì cả. Tình cảm và mối quan hệ giữa cậu và tra công có thâm tình ra sao, đối với anh không có quan hệ gì cả.
Vẫn là câu nói kia, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, đường là do bản thân chọn, không oán không trách được người khác.
Thông qua kính chiếu hậu, bóng dáng Diệp Thu Ninh ngồi xổm ven đường càng ngày càng xa, thấy Giang Thầm thật sự không có tính toán quản Diệp Thu Ninh, giọng nói máy móc trong đầu Giang Thầm bắt đầu nóng nảy.
“Tổng tiến độ 0.5%, thỉnh ký chủ lập tức lái xe quay lại, đưa Diệp Thu Ninh bình an về nhà.”
Vừa rồi là 2%, hiện tại là 0.5%, hai lần đều bởi vì Diệp Thu Ninh, không giống tối hôm qua, lần này anh cũng không có tính toán trợ giúp Diệp Thu Ninh, cho nên tổng tiến độ giảm xuống 1.5%.
Giang Thầm cười lạnh một tiếng: “Cho nên hiện tại có thể trả lời được chưa, ngươi là thứ gì?”
Máy móc trầm mặc trong chốc lát, rồi tự giới thiệu nói: “Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống 032 ‘Thay đổi vận mệnh’, ngài có thể gọi tôi là 032.”
Hệ thống ‘Thay đổi vận mệnh’? Thay đổi vận mệnh của ai? vai chính ngốc kia sao?
Giang Thầm vẻ mặt hờ hững nói: “Tôi không có hứng thú đối với việc thay đổi vận mệnh người khác, ngươi tìm người khác đi.”
“Ký chủ đã bị trói buộc với 032, nếu nhiệm vụ không được hoàn thành, thì 032 không có cách nào cùng ký chủ cởi bỏ trói buộc.”
“Hoàn thành nhiệm vụ đối tôi có gì tối?”
Âm thanh máy móc lạnh băng: “Nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống cởi bỏ trói buộc, 032 sẽ đem ký chủ đưa về thế giới nguyên bản.”
Giang Thầm: “Được rồi, ngươi có thể biến.”
Âm thanh máy móc: “Ký chủ, ngài không nghĩ tới việc trở về cuộc sống trước kia sao?”
“Ở nơi nào mà chả là sống, có gì khác nhau sao?”
Máy móc: “......”