Chương 27

Bữa tối ăn được một nửa, Minh Dục có điện thoại gọi tới, anh vừa cầm di động lên liền thấy là đối tượng kết hôn của mình, vội vàng nghe máy.

“Tiểu Vi? Em ở đâu? Đường vành đai phía Bắc? Được, anh lập tức qua.”

Tắt điện thoại, Minh Dục một bên lấy chìa khóa xe một bên thở dài nói: “Đối tượng kết hôn của tôi gọi điện thoại tới, gọi tôi đi đón cô ấy, A Thầm, tôi đi trước.”

Giang Thầm đi theo đứng dậy nói: “Tôi cũng phải đi tới đường vành đai phía Bắc, cùng nhau đi.”

Minh Dục sửng sốt một chút, A Thầm đi đường vành đai phía Bắc làm cái gì? Sau đó anh liền nhớ tới, cửa hàng bán hoa cũng ở đường vành đai phía Bắc.

Ban đêm nơi thành thị chính là phồn hoa náo nhiệt, Giang Thầm lái xe hướng tới đường vành đai phía Bắc, Minh Dục lái xe đi theo phía sau.

Đầu đường vành đai phía Bắc, không ít nam nữ tuổi trẻ ở chỗ này chờ đèn xanh đèn đỏ, Minh Dục ở chỗ này thấy được đối tượng kết hôn của mình là Tiểu Vi, Tiểu Vi vừa lên xe liền oán giận nói: “Sao anh lại tới lâu thế, em đã đợi anh hai mươi phút.”

Minh Dục một bên nhìn đường một bên đánh tay lái, anh nói: “Buổi tối xe nhiều, kẹt xe.”

A Thầm đâu? Vừa mới nãy xe anh còn ở chỗ này.

“Anh đang nhìn gì vậy?” Tiểu Vi cầm gương nhỏ lên soi liền thấy anh nhìn đông nhìn tây, hồ nghi nói: “Chẳng lẽ ngoại trừ em, anh còn muốn đón người khác?”

“Nghĩ lung tung cái gì, anh cùng A Thầm lái xe tới, hiện tại lại tìm không thấy anh đâu.”

Tiểu Vi trừng lớn đôi mắt, kích động nói: “Anh nói chính là Giang thiếu? Ôi trời ơi, Giang thiếu đang ở đâu?”

Giang thiếu ở trong vòng bọn họ, có thể nói là sự tồn tại hoàn mỹ, lớn lên anh tuấn, đầu óc thông minh, gia thế lẫy lừng, nếu không phải Giang gia quá khó tiếp cận, bản thân Giang lại càng khó tiếp cận, cô cho dù là nằm mơ cũng muốn gả cho Giang thiếu.

Minh Dục nhớ tới cửa hàng bán hoa ở vành đai phía Bắc, vội vàng quay đầu xe lại.

Mười giờ tối cửa hàng bán hoa sẽ đóng cửa, lúc này trong tiệm vẫn còn có rất nhiều khách.

Giang Thầm dừng xe ở đường cái đối diện, anh nhìn Diệp Thu Ninh bận rộn trong tiệm, ngón tay thon dài gõ nhẹ tay lái, lại nhìn trà sữa ở tay vịn, khởi động xe chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc này có một nhân viên trong cửa hàng đi đến bên cạnh Diệp Thu Ninh nhỏ giọng nói gì đó với cậu, Diệp Thu Ninh ngẩn người, nhìn ra phía đối diện đường cái.

Xe thể thao màu trắng có hơn phân nửa ẩn mình trong bóng tối, cậu không nhìn thấy người trong xe, nhưng Diệp Thu Ninh biết Giang thiếu đang nhìn cậu.

Giang Thầm thấy Diệp Thu Ninh từ cửa hàng bán hoa đi ra rồi chạy về phía anh, động cơ mới vừa khởi động liền bị anh tắt đi.

Diệp Thu Ninh đứng ở ngoài cửa sổ xe, cậu nhìn sắc mặt lãnh đạm Giang thiếu trong xe, lấy hết can đảm nói: “Giang thiếu phải đi sao?”

Giang Thầm dời mắt, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ra ngoài có việc trùng hợp đi ngang qua.”

Diệp Thu Ninh có chút thất vọng, cậu còn tưởng rằng Giang thiếu là cố ý tới gặp cậu, bất quá cậu rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

“Giang thiếu,” Diệp Thu Ninh khẽ cắn môi một chút: “Em rất nhanh sẽ tan làm, có thể chờ em một chút được không?”

Cậu và Giang thiếu đã vài ngày không gặp nhau, tâm tình có chút hoảng loạn.

“Cậu mấy giờ tan làm?” kỳ thật Giang Thầm biết, nhưng anh không muốn Diệp Thu Ninh biết rằng bản thân anh biết khi nào cậu tan làm.

“10 giờ.”

Giang Thầm nhìn ánh đèn đường trước mặt, ngón tay gõ nhẹ vô lăng: “Có thể.”

Diệp Thu Ninh nháy mắt liền vui vẻ, xoay người trở về tiếp tục làm việc.

Hai mươi phút sau, cửa hàng hoa đóng cửa, Diệp Thu Ninh ngồi lên xe Giang thiếu. Cậu mới thắt kỹ đai an toàn, Giang thiếu liền đưa một ly trà sữa qua, Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt, ngọt ngào nhận lấy.

“Cảm ơn Giang thiếu.”

Cậu vừa rồi vẫn luôn nhìn xe Giang thiếu, xe Giang thiếu vẫn luôn dừng lại không hề di chuyển, chuyện này chứng minh đây là trà sữa Giang thiếu mua lúc tới đây, Giang thiếu quả nhiên là tới gặp cậu.

“Lúc đi qua có mua nhưng chưa kịp uống.”

Giang thiếu một bên khởi động xe một bên nói, Diệp Thu Ninh một chữ cũng không tin, Giang thiếu căn bản không thích uống đồ ngọt, lần trước lúc cậu cùng Giang thiếu đi ngắm biển hoa, Giang thiếu mua bốn ly trà sữa, chỉ có một mình cậu uống, Giang thiếu nhất quyết không chịu uống.

Trong lòng Diệp Thu Ninh đầy ngọt ngào mà uống trà sữa, thấy xe hơi màu đen phía sau, cậu nghi hoặc nói: “Giang thiếu, chiếc xe phía sau kia giống như vẫn luôn đi theo chúng ta.”

Giang Thầm nhìn qua kính chiếu hậu, nói: “Là xe của Minh Dục.”

Anh lái tới phía trước một đoạn đường, rồi dừng lại.

Bên này là công viên, tuy rằng có đèn đường, nhưng ánh sáng vô cùng tối tăm, ngẫu nhiên sẽ có tốp năm tốp ba người đi đường đi ngang qua, chỉ có thể thấy vài người đi qua.

Thấy Giang Thầm dừng xe bên đường, Minh Dục đi theo liền dừng lại, anh đẩy cửa xe ra xuống xe, Giang Thầm đi tới, thần sắc nhàn nhạt: “Không phải cậu nói muốn đi đón đối tượng kết hôn?”

“Đã đón rồi.” Minh Dục quay đầu lại, ý tứ chính là người đã ở trong xe, anh tò mò nhìn về phía xe Giang Thầm: “Cậu vừa rồi đi đón Diệp Thu Ninh tan làm?”

Giang Thầm “Ừm” một tiếng: “Tôi trước tiên đưa cậu ấy về nhà, có chuyện gì ngày mai lại nói.”