Chương 26

Giang Thầm ngồi vào trong xe, không có khởi động xe mà lẳng lặng nhìn đường phố bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Mấy ngày nay anh làm rất nhiều chuyện, những chuyện này đều liên quan tới Diệp Thu Ninh, ngay từ đầu anh không định can thiệp vào chuyện liên quan tới Diệp Thu Ninh, chỉ là không nghĩ tới khi anh thấy cậu bị người ta ức hϊếp ở quán bar, anh chỉ nghĩ không nên để Diệp Thu Ninh mất đi dáng vẻ thanh thuần trong sáng của cậu.

Điểm mấu chốt bị đột phá như vậy, anh đã cảnh cáo Đường Tư, cũng tìm cho Diệp Thu Ninh một công việc tốt, đây cũng là thời điểm anh nên rời xa Diệp Thu Ninh.

Nghĩ lại sự ỷ lại mấy ngày của Diệp Thu Ninh đối với anh, Giang Thầm lấy di động ra mở app wechat tìm tới tài khoản của Diệp Thu Ninh, từ không nỡ đến hạ quyết tâm xóa bỏ kết bạn giữa hai người.

Nghĩ tới Diệp Thu Ninh động một chút liền rưng rưng khóc khóe mắt ửng đỏ, vì chuyện xóa kết bạn wechat này cậu có thể khóc cả buổi tối.

Giang Thầm khởi động xe quay đầu lái về hướng Quan Đình.

Trở về Quan Đình đã là 8 giờ, mọi người đang ở nhà ăn ăn cơm tối, quản gia nhìn thấy Giang Thầm, vội vàng đi tới chào đón.

“Thầm thiếu gia, ngài ăn đã ăn cơm chưa?”

Giang Thầm ở Quan Đình nửa tháng, ngoại trừ mấy ngày đầu ở nhà ăn cơm tối, còn lại rất ít khi thấy bóng dáng anh, nếu anh ở nhà thì cũng là ở lầu hai với bà ngoại.

Giang Thầm: “Vẫn chưa ăn.”

Anh đi tới nhà ăn, cậu mợ, Cố Lâm nhìn thấy anh đều rất kinh ngạc.

A Thầm thế mà tối nay lại không ăn cơm ở bên ngoài?

Cố phu nhân vội vàng kêu người hầu đi lấy thêm bát đũa, bà nhìn Giang Thầm cười nói: “Vừa lúc có món cá mú hấp cháu thích ăn. Vừa rồi cậu cháu còn định cho ngươi gọi điện thoại kêu cháu trở về ăn cơm, nhưng nghĩ tới nói không chừng cháu đang ở cùng nhóm Minh Dục uống rượu, nên không gọi nữa.”

Đối với người cháu ngoại mấy ngày nay đang làm cái gì, cố phu nhân cùng Cố Sâm đều biết hết, nhưng hai người đều ăn ý không nói ra.

Người trẻ tuổi có cuộc sống riêng.

Cố Lâm một bên ăn cơm một bên nhìn lén anh họ đang nói chuyện với ba mẹ, anh họ mấy ngày nay đêm cũng không về ngủ, nhất định là có vấn đề, cô muốn gọi điện thoại nói cho cô cô.

Giang Thầm ngoại trừ em họ Cố Lâm, còn có em họ Cố Thuyền, trước hai ngày Giang Thầm về nước, Cố Thuyền cùng bạn bè xuống nông thôn, hai ngày này mới trở về.

Cố Sâm muốn để người đi tới sân bay đón, nhưng Cố Thuyền lại gọi điện thoại trở về nói không cần đón, anh ngồi xe bạn bè về nhà.

Hai giờ chiều Cố Thuyền cõng một bàn vẽ, đẩy một vali trở lại Quan Đình, anh lớn lên tuấn tú văn nhã, thân hình thiên gầy, một thân phong trần mệt mỏi, giống như không phải mới xuống máy bay, mà giống như mới đi leo núi về vậy.

Cố Thuyền chính là sinh viên học viện mỹ thuật, suốt ngày mộng tưởng là một họa sỹ, mở triển lãm tranh của riêng mình, mỗi năm tới nghỉ hè, anh đều cùng bạn bè xuống nông thôn sưu tầm phong tục.

“Anh Thầm! em nhớ anh muốn chết!”

Cố Thuyền thấy Giang Thầm xuống lầu, ánh mắt sáng lên, anh buông vali ra, cõng bàn vẽ liền đi lên ôm lấy Giang Thầm.

Giang Thầm nhíu mày, rũ mắt nhìn Cố Thuyền nhẹ liếc mắt một cái: “Em hóa trang gì vậy?”

Cố Thuyền có lẽ sau khi xuống núi liền tới thẳng sân bay, quần áo trên người giống như thật lâu không có thay đồ tắm rửa qua, cổ áo mang theo nếp uốn, hơi hơi ố vàng, đế giày tróc, tóc cũng lộn xộn, nếu là trên đường gặp được nhau, đừng nói là Giang Thầm ngay cả Cố Sâm cũng không chắc chắn nhận ra được.

Bên cạnh Cố Lâm vây quanh anh trai xoay hai vòng, không thể tưởng tượng nói: “Anh, anh đi dã ngoại hoang dã sao?”

Đây là anh trai yêu sạch một ngày tắm rửa hai lần thật sao?

Cố Thuyền lùi ra phía sau hai bước, ngượng ngùng nói: “Vì vội lên máy bay, em đã hai ngày không tắm rửa rồi,” anh đem bàn vẽ giao cho người hầu, bước nhanh lên lầu: “Giờ em lập tức đi tắm rửa!”

Chờ Cố Thuyền tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu đã là bốn giờ chiều, anh mở cửa phòng ra, để người hầu đem hành lý của mình vào, bàn vẽ thì được để trong phòng vẽ tranh, cậu vui vẻ đi tìm anh họ.

Phòng khách dưới lầu chỉ có một mình Cố Lâm, thấy Cố Thuyền đi xuống, Cố Lâm nằm ở trên sô pha một bên ăn trái cây một bên nói: “Anh muốn tìm anh Thầm nói chuyện đúng không, anh ấy đã ra ngoài rồi.”

Cố Thuyền lộ ra dáng vẻ thất vọng, xoay người chậm rãi đi lên lầu.

Đèn rực rỡ mới lên, ánh đèn lộng lẫy.

Nhà ăn ngoài trời, Minh Dục cầm ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm, ngồi đối diện Giang Thầm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, đây là bữa ăn ‘đứng đắn’ nhất của tôi.”

Trong khoảng thời gian này không phải tham gia tiệc rượu, tiệc tối, chính là cùng bạn bè đi quán bar uống rượu, anh đã quên bản thân ngồi xuống ăn một bữa cơm đúng nghĩa là cảm giác gì rồi.

Giang Thầm nhìn dòng xe phía dưới cao ốc, nhàn nhạt nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ quay về Kinh Thị, cửa hàng bán hoa cậu giúp tôi để ý chút.”

Minh Dục cũng không kinh ngạc, Giang Thầm là người ở Kinh Thị, nếu không phải bà ngoại anh ở chỗ này, anh cũng sẽ không đến thành phố Vân Giang.

“Chuyện này cậu yên tâm, tôi khẳng định sẽ giúp cậu để ý tới.”