Diệp Thu Ninh cầm di động chọn ảnh chụp, bộ dáng nghiêm túc khiến Giang Thầm chống cằm nhìn cậu thật lâu.
“Đang xem gì vậy?”
Diệp Thu Ninh cuống quýt cất điện thoại đi, cậu cắn môi nói: “Không có gì. Giang thiếu, khi nào chúng ta trở về?”
Giang Thầm: “Cậu muốn trở về?”
Diệp Thu Ninh lắc đầu, nếu có thể cậu đương nhiên hy vọng cả đời này sẽ ở đây cùng với Giang thiếu, nhưng cậu còn có việc phải làm, hơn nữa cậu đã nghỉ hai ngày rồi, cửa hàng trưởng nhất định sẽ rất tức giận.
“Cơm nước xong rồi trở về.”
Ăn xong bữa tiệc hải sản lớn, Giang Thầm trực tiếp lái xe đưa Diệp Thu Ninh về lại nội thành, đến nỗi quần áo tắm rửa xong vẫn còn để lại biệt thự, dù sao thì về sau còn đến tiếp.
Hai giờ xuất phát, hơn bốn giờ chiều về đến nội thành, đầu tiên Giang Thầm lái xe đến siêu thị mua một đống đồ ăn, trên đường đi lại dừng xe mua trái cây, rồi mới đưa Diệp Thu Ninh về nhà.
Tới dưới tòa nhà, Diệp Thu Ninh đẩy cửa xe ra xuống xe, Giang Thầm đem một đống đồ ở ghế sau lấy ra hết rồi cùng Diệp Thu Ninh đi lên lầu.
Diệp Thu Ninh muốn hỗ trợ cầm đồ giúp nhưng Giang Thầm lạnh lùng từ chối. Tới cửa nhà Diệp Thu Ninh dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, Giang Thầm đem đồ trên tay đặt lên bàn trà, sau đó nói: “Buổi tối sẽ không cùng cậu ăn cơm, tôi có hẹn.”
Diệp Thu Ninh biết Giang thiếu muốn đi gặp anh Đường, cậu ngoan ngoãn gật đầu, đưa Giang thiếu ra cửa.
Giang Thầm quay đầu lại, nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu nói: “Lời tôi nói tối hôm qua còn nhớ rõ không?”
Diệp Thu Ninh nhỏ giọng nói: “Nhớ rõ, không có sự cho phép của Giang thiếu, không không được gặp anh Đường.”
Giang Thầm buông cậu ra, đi về hướng cầu thang bộ.
Bóng đêm buông xuống, ánh nắng chiều tà chuyển qua màu lam, đèn nê ông nơi thành thị lại sáng lên.
Trong ghế lô, trên mặt Đường Tư tràn đầy lệ khí, trợ lý đẩy cửa ra tiến vào, đi đến bên cạnh anh, cung kính nói: “Đường tổng, Giang thiếu đã tới.”
Đường Tư nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra sắc mặt đã khôi phục như dáng vẻ ngày thường, thậm chí còn có chút ôn hòa.
Hai bảo tiêu đẩy cửa ra, Giang Thầm đi vào ghế lô, vẻ mặt lãnh đạm ngồi xuống ghế đối diện với Đường Tư.
Đường Tư cười nói: “A Thầm muốn ăn cái gì? Món cay Tứ Xuyên ở chỗ này không tồi.”
Giang Thầm: “Tôi không thích ăn đồ ăn quá cay.”
“Nơi này cũng có món không cay——”
Giang Thầm đánh gãy lời Đường Tư, anh vốn dĩ không muốn cùng ăn cơm với Đường Tư: “Diệp Thu Ninh là người của tôi, hy vọng về sau cậu có thể giữ khoảng cách với Diệp Thu Ninh.”
Đường Tư dương như duy trì không nổi dáng vẻ tươi cười, anh nói: “A Thầm, chúng ta ăn cơm trước được không?”
“Chuyện buổi tối ngày đó tôi đã nghe cậu ấy nói,” Giang Thầm có ý cảnh cáo: “Ân cứu mạng đã trả, hai người về sau gặp lại chính là người xa lạ, tôi không hy vọng về sau lại nghe Diệp Thu Ninh nhắc tới bốn chữ “Cứu mạng chi tình” nữa, Đường Tư cậu rõ chưa?”
Không nói rõ chuyện này, về sau tra công sẽ dùng bốn chữ “Cứu mạng chi tình” tới áp chế Diệp Thu Ninh.
Đường Tư biết bộ mặt thật của mình đã bị Giang Thầm vạch trần, hiện tại anh nên liều mạng giải thích, cứu vãn mối quan hệ với Giang Thầm, nhưng anh lại rất rõ một chuyện, lần trước anh đã bịa đặt để nói dối, từ lúc đấy trong mắt A Thầm đã không còn chỗ cho anh giải thích nữa.
Anh trầm mặc trong chốc lát: “Hai người đã ở bên nhau khi nào? Buổi tối hôm đó không phải cậu đã đuổi em ấy ra ngoài sao?”
Con người Đường Tư lúc muốn thử người trong lòng mình, có thể không chút do dự đưa người tới cho người trong lòng, nhưng người trong lòng cùng người được anh đưa tới ở bên nhau, anh lại tức giận không thôi.
Cảm giác hiện tại của Đường Tư giống như bản thân mình đã bị phản bội, người trong lòng cùng với người bị mình đưa tới ở bên nhau, càng buồn cười hơn chính là, anh lại hoàn toàn không biết.
“Chuyện này không liên quan tới cậu,” Giang Thầm khoanh tay bắt chéo chân, nhàn nhạt nói: “Lại nói tiếp, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi cùng với Diệp Thu Ninh có thể sẽ bỏ lỡ nhau.”
Giang Thầm đi rồi, cửa ghế lô lại lần nữa đóng lại, Đường Tư không thể nổi giận với Giang Thầm, không thể mà cũng không dám, chỉ có thể xả toàn bộ lửa giận lên đồ ăn trên bàn.
Cấp dưới nghe được động tĩnh bên trong, hai mắt nhìn nhau, nhưng không có ai có lá gan đi vào khuyên ngăn.