Tối hôm qua cậu ngủ muộn, buổi chiều lại ngồi xe hơn hai giờ, Diệp Thu Ninh ngủ đến 9 giờ tối mới tỉnh.
Cậu ngồi dậy, nhìn căn phòng huy hoàng tráng lệ trước mặt, không biết bản thân đang ở nơi nào, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi.
Nghe được động tĩnh bên trong, Giang Thầm đang ở ban công hóng gió liền xoay người bước nhanh vào phòng, anh ngồi xuống mép giường, còn chưa có mở miệng, Diệp Thu Ninh liền ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào nói: “Giang thiếu, em vừa nãy tỉnh lại không nhìn thấy ngài, em rất sợ hãi.”
Giang Thầm thở dài, tâm lý Diệp Thu Ninh yếu ớt vượt qua cả tưởng tượng của anh, anh nói: “Nơi này là biệt thự ven biển của tôi, lần trước không phải cậu nói muốn ngắm biển sao?”
Diệp Thu Ninh ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng: “Biển?” cậu nhìn về phía ban công, loáng thoáng nghe thấy thanh âm sóng biển, nguyên lai Giang thiếu thật sự dẫn cậu tới ngắm biển.
Giang Thầm: “Trước tiên đi ăn cơm đã.”
Buổi chiều ăn cơm lúc 1 giờ rưỡi, hiện tại đã là 9 giờ tối, khẳng định đã đói bụng.
Diệp Thu Ninh lúc này mới phát giác, tay chân mình có chút nhũn ra, không có sức lực, nguyên nhân là hôm nay cậu chỉ ăn có một chén cơm.
Cậu ngoan ngoãn xuống giường, cùng Giang thiếu xuống lầu ăn cơm tối.
Biệt thự rất an tĩnh, trừ bỏ thanh âm sóng biển, thanh âm gì khác cũng không có.
Diệp Thu Ninh nhìn biệt thự trống trải không có nhân khí, nhịn không được ôm chặt cánh tay Giang thiếu, tuy rằng căn biệt này rất đẹp, nhưng hoạt nhìn giống như mười mấy năm rồi không có người ở vậy, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“Giang thiếu,” Diệp Thu Ninh khϊếp vía thốt lêb: “Căn biệt thự này chỉ có hai người chúng ta sao?”
Giang Thầm biết cậu đang suy nghĩ cái gì, “Ừm” một tiếng, sau đó anh liền cảm thấy cánh tay mình bị ôm chặt hơn nữa.
“Sợ hãi?”
Diệp Thu Ninh lắc đầu, hai người đi đến nhà ăn, trên bàn cơm bữa tối đều đã được chuẩn bị xong.
Giang Thầm ngồi xuống, Diệp Thu Ninh đi theo anh ngồi xuống, Giang Thầm nói: “Uống chút canh trước.”
Những món ăn trên bàn cơm đều là những món Diệp Thu Ninh thích ăn, Giang Thầm cố ý phân phó quản gia làm.
Sau nửa giờ hai người ăn xong bữa tối, thời điểm người hầu ra thu dọn bàn ăn, Diệp Thu Ninh hoảng sợ.
Trở lại phòng, hốc mắt Diệp Thu Ninh vẫn là hồng hồng, Giang thiếu lừa cậu nói biệt thự chỉ có hai người bọn họ, đột nhiên có mấy người đi ra, cậu đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.
Giang thiếu ngồi ở ghế ngoài ban công, đem cậu ôm vào trong ngực, anh thấp giọng nói: “Cậu như thế nào lại nhát gan như vậy?”
Diệp Thu Ninh vùi đầu vào cổ anh, trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất, cậu chính là nhát gan.
“Xin lỗi, tôi về sau sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Thu Ninh ngơ ngác mà ngẩng đầu lên, Giang thiếu thế mà lại xin lỗi cậu?
Ban đêm gió biển thổi vào có chút lạnh, nhưng ở cái nắng hè chói chang của mùa hè, lại có vẻ vô cùng mát mẻ. Biệt thự ven biển rất an tĩnh, chỉ có bầu trời đầy sao sáng láp lánh.
Giang Thầm cầm chén rượu lên uống một ngụm, anh cúi đầu hỏi Diệp Thu Ninh: “Muốn uống không?”
Diệp Thu Ninh lắc đầu, cậu chưa bao giờ uống rượu.
Giang Thầm ngửa đầu một ngụm uống hết, nhàn nhạt hỏi: “Cậu như thế nào lại quen biết Đường Tư?”
Diệp Thu Ninh cho rằng Giang thiếu muốn nhắc lại chuyện cũ, thành thành thật thật nói: “Đường đại ca là ân nhân cứu mạng của em, hồi học cấp ba có một lần em gặp tai nạn xe, tài xế sợ phải chịu trách nhiệm liền lái xe bỏ chạy, nơi đó rất ít người đi ngang qua, đang lúc em cho rằng bản thân mình sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết đi, là Đường đại ca lái xe đi ngang qua rồi cứu em.”
Nguyên lai đây là nguyên nhân tác giả nhiều lần cường điệu ân cứu mạng của Đường Tư, nhưng tra công thực sự có lòng tốt như vậy sao?
“Tài xế lái xe gây tai nạn tìm được không?”
“Tìm được, bị phán ba năm tù, hiện tại đã ra tù được hai năm.”
Năm lớp 11 cậu gặp tai nạn xe cộ, hiện tại cậu đã là sinh viên năm ba, thời gian trôi qua quả thật rất nhanh.
Giang Thầm: “Hiện tại cậu đối Đường Tư là như thế nào”
Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt, Giang thiếu là có ý tứ gì? Chẳng lẽ anh hiểu lầm cậu cùng Đường đại ca?
Cậu nhanh chóng nói: “Đường đại ca là ân nhân cứu mạng của em, em chỉ nghĩ tới việc báo đáp anh ấy mà thôi.”
Giang Thầm nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cậu: “Cho nên buổi tối hôm đó, cậu là vì báo đáp Đường Tư nên mới bò lên giường của tôi?”
Thấy Giang thiếu nhắc tới buổi tối hôm đó, lỗ tai Diệp Thu Ninh nóng lên, thân thể của cậu, toàn bộ đều bị Giang thiếu nhìn thấy hết.
“Nói chuyện.”
Diệp Thu Ninh cắn môi: “Đúng vậy.”
Giang Thầm buông khuôn mặt nhỏ của cậu ra, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Về sau không có sự cho phép của tôi, không được gặp Đường Tư.”
Giang thiếu như vậy, giống như một người bạn trai có du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, Diệp Thu Ninh ở trong lòng ngực anh cọ cọ, vui vẻ nói: “Em đều nghe theo Giang thiếu.”
Chuyện lần trước cậu làm, hẳn là xem như đã báo ân xong, cậu đi vào phòng Giang thiếu, tuy rằng cuối cùng bị Giang thiếu đuổi ra ngoài, nhưng chuyện hợp tác của Đường đại ca vẫn như cũ không bị ảnh hưởng, Giang thiếu cũng vì chuyện lần đó giận chó đánh mèo với Đường đại ca, mục đích Đường đại ca xem như đã thành công.
Giang Thầm không có giận chó đánh mèo với Đường Tư nguyên nhân là căn bản không có cái gọi là hợp tác giữa Giang gia cùng Đường gia, đây là chuyện Đường Tư tự bịa ra để lừa Diệp Thu Ninh.