Chương 17

Diệp Thu Ninh có chút mờ mịt, một năm 365 ngày thì 360 ngày cậu đều đi làm thêm, đột nhiên hỏi cậu muốn đi đâu thật sự cậu cũng không biết phải đi đâu.

“Giang thiếu muốn đi đâu, em liền đi theo.”

Giang Thầm cầm di động tìm kiếm xong liền buông di động ra, sau đó khởi động xe hướng đi ra ngoại thành.

Địa điểm sắp đi tới có chút xa, thời điểm lái xe trên đường có đi ngang qua tiệm trà sữa, anh liền dừng lại xe.

“Muốn uống cái gì?”

Diệp Thu Ninh ngoan ngoãn nói: “Trà sữa.”

Diệp Thu Ninh không biết Giang Thầm muốn dẫn mình đi đâu, tâm tình nhảy nhót đầy chờ mong.

“Có thêm gì không?”

Mua một ly? Hai phút liền uống xong rồi.

Diệp Thu Ninh chần chờ rồi nói: “Trà sữa trân châu?”

Giang Thầm đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vào tiệm trà sữa, mười phút sau anh cầm một túi trà sữa trở lại.

Diệp Thu Ninh tiếp nhận túi xong mới nhìn thấy, trong túi có bốn ly trà sữa, cậu nhìn về phía Giang thiếu muốn nói rồi lại thôi, ai ngờ Giang thiếu lại đưa thêm cho cậu một túi đồ ăn.

Diệp Thu Ninh mở túi ra, bên trong là các loại đồ ăn vặt, khoai tây chiên, bánh bông lan,…

“Quá nhiều, ăn không hết.”

Giang thiếu giống như là không nghe thấy, khởi động xe hòa vào dòng xe cộ, đi ngang qua quán trái cây, anh lại đi xuống mua vài loại trái cây.

Trái cây đã được rửa sạch rồi cắt ra rồi đựng trong hộp nhỏ, dùng nĩa nhẹ nhàng xiên vào là có thể ăn.

Diệp Thu Ninh dùng nĩa xiên một miếng dưa lưới nhỏ, mới vừa ngẩng đầu lên Giang Thầm liền nói: “Cậu tự ăn đi.”

Diệp Thu Ninh cắn môi: “Em ăn không hết.”

Giang thiếu mua rất nhiều, đồ ăn chất đầy ghế sau.

Giang Thầm dừng xe ở ven đường, Diệp Thu Ninh vui vẻ đưa dưa lưới tới trước mặt Giang thiếu, Giang Thầm lãnh đạm chỉ ăn có hai miếng.

“Có thể?”

Rõ ràng là mua đồ ăn cho cậu, một hai cứ bắt anh phải ăn.

Diệp Thu Ninh cầm ly trà sữa ngọt ngào lên uống, trà sữa ngọt, trong lòng cậu cũng ngọt.

Tới nơi Diệp Thu Ninh vừa xuống xe liền sợ ngây người, trước mặt là một biển hoa lớn, từ xa nhìn lại phảng phất như trong tranh, trong truyện vậy.

“Giang thiếu!”

Giang Thầm mới vừa đóng cửa xe xong vai chính ngốc liền nhào vào trong lòng ngực anh, hơn nữa còn nghe thấy thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

Giang Thầm: “Khóc cái gì?”

Không phải chỉ là một biển hoa thôi sao?

Vốn dĩ anh muốn đưa Diệp Thu Ninh đi biển, nhưng lại quá xa, buổi tối phỏng chừng cũng chưa thể về được, vì vậy liền đưa Diệp Thu Ninh tới nơi này.

“Chưa từng có ai đối với em tốt như vậy.”

Giang Thầm nâng tay lên nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh, nguy hiểm hỏi: “Người khác đối với cậu tốt một chút cậu liền khóc, có phải hay không nếu có người nói muốn chiếu cố cậu cả đời, cậu liền đi theo anh?”

Theo cốt truyện thì Diệp Thu Ninh chính là vì vậy nên mới bị tra công lừa, Diệp Thu Ninh bị Dật Minh tra tấn đến tinh thần đến mức kiệt quệ, tự sát mấy lần đều được Đường Tư cứu, Đường Tư ôm lấy cậu nói một cách chắc chắn là sẽ chiếu cố cậu cả đời, thể xác và tinh thần kiệt quệ tới cực điểm, Diệp Thu Ninh cứ như vậy yêu Đường Tư.

Thời điểm lần đầu Giang Thầm đọc truyện cảm thấy Diệp Thu Ninh là tự mình hại mình, nhưng hiện tại đã gặp được Diệp Thu Ninh, anh lại không thể nhẫn tâm để cậu sau này biến thành một Diệp Thu Ninh tâm lạnh như tro tàn.

Diệp Thu Ninh hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, nghe được Giang Thầm hỏi, cậu bỗng ngây ngốc nói: “Sao có thể, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai giống như Giang thiếu đối xử tốt với em như thế này được.”

“Nếu như có thì sao?”

Diệp Thu Ninh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Em cũng sẽ không đi theo người ta, bọn họ lại không phải Giang thiếu.”

Giang Thầm rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm không thích hợp: “Cậu có ý gì?”

Diệp Thu Ninh cắn môi nhưng lại không chịu nói lại, cậu từ trong lòng Giang Thầm lui ra ôm lấy cánh tay anh.

“Giang thiếu, ngài chụp giúp em mấy bức ảnh được không?”

Tới nơi này rồi mà không chụp ảnh, trở về cậu sẽ ngủ không được.

Giang Thầm nhìn cậu, trên mặt Diệp Thu Ninh đều là nét tươi cười vui vẻ, anh cũng không rút cánh tay cậu ra.

“Cậu mang theo máy ảnh?”

“Không mang.”

Hai người đi dạo một vòng biển hoa rồi trở lại xe, Giang Thầm mở album ảnh ra liền thấy mấy trăm bức ảnh, tất cả đều là vừa rồi anh chụp Diệp Thu Ninh.

Giang Thầm: “......”

Diệp Thu Ninh cầm ly trà sữa uống, cùng Giang thiếu xem ảnh vừa rồi chụp được.

“Bức này đẹp, bức này chói sáng quá hơi mờ......”

Giang Thầm trực tiếp đưa điện thoại cho cậu tự mình xem, dù sao trong album ảnh của anh trừ bỏ những bức ảnh chụp phong cảnh lúc trước anh chụp thì toàn bộ đều là ảnh chụp Diệp Thu Ninh.

Tối hôm qua anh ngủ muộn, anh ngồi một lúc thì ngủ thϊếp đi lúc tỉnh lại anh thấy Diệp Thu Ninh vẫn còn đang xem ảnh chụp.

“Mấy giờ rồi?”

Nghe được giọng của anh Diệp Thu Ninh hoang mang rối loạn tắt di động cầm di động của mình xem giờ, cậu nhỏ giọng nói: “6 giờ.”

Anh đã ngủ hai giờ, Giang Thầm lấy nước khoáng trong tay vịn ra, vặn nắp ra uống một ngụm.

Diệp Thu Ninh đưa điện thoại lại cho Giang Thầm: “Giang thiếu, di động của ngài.”

Giang Thầm nhận lại điện thoại rồi bỏ vào hộp đựng trong tay vịn, khởi động xe rời đi.

Có thể là chụp ảnh nhiều nên mệt mỏi, trên đường trở về Diệp Thu Ninh nhắm mắt ngủ thϊếp đi, Giang Thầm nhìn cậu một cái rồi lái xe chậm lại.